"Vương Đình?" Tòng Thiện lên tiếng khẽ gọi, nhìn cô ấy.
Vương Đình hít một hơi thật sâu, đi tới ngồi xuống, giống như không có xảy ra chuyện gì cả, mở thức ăn Câu Tử Minh đưa tới ra, mỉm cười nói với Tòng Thiện và Tiểu Kha: "Ăn cơm đi."
"Vương Đình, cô cũng mang thai sao?" Tiểu Kha chúc mừng nói, "Vậy thì thật sự chúc mừng."
"Không có gì để chúc mừng." Vương Đình thu lại nụ cười, mặt không chút thay đổi.
"Thế nào, cô không muốn đứa bé này?" Tòng Thiện phát giác ra sự khác thường của cô, dò hỏi.
"Tôi cũng không biết." Vương Đình lắc đầu, trong lòng của cô rất loạn, nếu không phải Tòng Thiện bên này xảy ra quá nhiều chuyện, cô sớm đã rời khỏi Câu Tử Minh rồi, bây giờ có con, cô thật sự rất mâu thuẫn, do dự, "Tôi thích đứa trẻ, nhưng tôi không hy vọng cha của con tôi là Câu Tử Minh."
"Thực ra, tôi cảm thấy Câu Tử Minh có thay đổi, có lẽ anh ta thật sự đã biết ăn năn hối cải rồi." Tòng Thiện nhịn không được giúp Câu Tử Minh nói lời hay.
"Không phải đâu." Vương Đình không chút nghĩ ngợi liền phản bác, "Anh ta chẳng qua là cảm thấy tôi không giống bộ dạng hèn yếu nhát gan như hai năm trước thôi, bây giờ tôi có thể mang lại cho anh ta cảm giác mới mẻ và chinh phục dục vọng, anh ta là muốn chứng minh sức quyến rũ năm đó của anh ta không giảm mới cố ý làm ra bộ dáng như vậy."
"Vương Đình, tôi không biết vì sao cô đối với Câu Tử Minh có thành kiến sâu như vậy." Tiểu Kha xen vào nói, "Nhưng tôi cảm thấy bộ dáng vừa rồi của anh ta không giống như là giả bộ."
"Tôi rất hiểu anh ta." Vương Đình kiên trì với ý kiến của mình, "Trung Thạch Dầu (PetroChina) và Trung Thạch Hóa (Sinopec) không tăng giá còn có độ tin cậy hơn nhiều so với sự thay đổi triệt để của anh ta."
"..."
"Nhưng dù nói thế nào, anh ta cũng là cha của con cô." Tòng Thiện vô lực khuyên nhủ.
"Vậy thì sao? Anh ta chẳng qua là lúc tinh trùng sung não 'không cẩn thận' cống hiến một con 'nòng nọc nhỏ', dựa vào cái gì tôi mang thai mười tháng, chịu nhiều đau khổ sinh con ra, anh ta thì ngồi mát ăn bát vàng? Có bản lĩnh anh ta sinh đi, tôi bảo đảm không tranh giành với anh ta!" Vương Đình lòng đầy căm phẫn nói.
"Vương Đình--" Tiểu Kha nhịn không được xúc động lau mồ hôi lạnh, trong lòng nói thầm, có phải phụ nữ mang thai tâm trạng đều thay đổi rất lớn hay không, Vương Đình bình thường dịu dàng điềm tĩnh cũng có thể nói ra lời hung hãn như vậy, thật khiến cho cô có chút không thích ứng.
Nhưng một cô gái mang thai khác dường như cũng kích phát đồng cảm, cô ấy gật đầu, đồng ý nói: "Tôi cũng cảm thấy rất không công bằng, chịu khổ chịu mệt đều là phụ nữ chúng ta, bọn đàn ông cũng chỉ biết động mồm động mép dỗ ngọt mình, muốn có con thì lừa mình sinh, không muốn thì khuyên mình bỏ, nhớ tới liền nén giận."
"Vậy Thượng tá Hàn là lừa chị sinh hay là khuyên chị bỏ?" Tiểu Kha "buôn chuyện" dò la nói.
"Đằng trước thì lừa tôi sinh, đằng sau thì khuyên tôi bỏ." Tòng Thiện hừ một tiếng, ngẫm lại Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh vốn chính là cá mè một lứa, đều không phải là thứ gì tốt.
"Tòng Thiện, chị cũng không thể nói như vậy, anh Hàn đối tốt với chị chúng tôi đều nhìn thấy được, nếu không phải anh ta thật lòng sao chúng tôi đều giúp anh ta được?" Vương Đình vẫn cảm thấy Câu Tử Minh xấu xa hơn nhiều.
"Nhưng người trong nhà của anh ấy không tốt." Tòng Thiện hơi oán giận nói.
"Vậy cũng đúng." Điểm này, Vương Đình không thể không thừa nhận, nghe "cảnh tượng chiến tích vĩ đại" của mẹ Hàn Dập Hạo, cô biết, nếu không phải người nhà họ Hàn cản trở trong đó, đường tình của Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo cũng sẽ không đi quá ghập ghềnh như vậy.
"Dù sao chị cũng là sống cùng Thượng tá Hàn, cũng không phải là cùng với mẹ anh ta, so đo những thứ này làm gì." Tiểu Kha nham hiểm đề nghị, "Lão yêu bà đó mà gây sóng gió nữa, chị liền 'châm ngòi' quan hệ của mẹ con bọn họ, để cho bà ta không có con trai lo tang."
Tòng Thiện nhìn về phía Tiểu Kha, nghiêm túc đáp: "Cô không nói, tôi thật sự không thể không có ý nghĩ này."
"Thừa dịp mang thai, 'lừa gạt' nhà họ Hàn một khoản phí trợ cấp, làm cho mặt mũi bọn họ mất sạch." Vương Đình cũng nổi lên "ác ý".
"Ừm, tôi cảm thấy chủ ý này không tệ, sau này Hàn Dập Hạo không cần tôi nữa, tôi cũng không sợ ăn đói mặt rách." Tòng Thiện sa sầm mặt, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này.
"Cô cũng bắt Câu Tử Minh bồi thường một khoản tiền lớn, không thể chịu thiệt được." Tiểu Kha đề nghị với Vương Đình.
"Trước tiên phải biết rõ anh ta có bao nhiêu tài sản, tôi mới quyết định đòi bồi thường bao nhiêu." Vương Đình gật đầu bày tỏ tiếp thu.
"Đúng rồi, Hàn Dập Hạo có bao nhiêu tiền tôi cũng không biết, lúc nào đó phải lên tiếng hỏi rõ mới được." Tòng Thiện "bỗng nhiên bừng tỉnh" nói.
Ở nơi này, ba cô gái thảo luận đến khí thế ngất trời, "kẻ ngốc" trong miệng các cô cùng lúc đánh một cái hắc xì vang dội.
"Trời rất nóng lẽ nào bị cảm?" Câu Tử Minh xoa xoa cánh mũi, lẩm bẩm.
"Dập Hạo, mũi bị dị ứng à?" Tề Danh Dương vỗ vỗ bả vai Hàn Dập Hạo, "quan tâm" hỏi.
"Không có." Hàn Dập Hạo gạt "móng vuốt" của anh ta ra, lại vùi đầu vào trong công văn.
"Vậy là gần đây 'mệt nhọc' quá độ, thân thể hư nhược?" Tề Danh Dương bám riết không tha tiếp tục hỏi.
"Tôi nói này, cậu là rảnh rỗi đến nhàm chán hay là buồn chán đến nhàm chán?" Hàn Dập Hạo khẽ nâng mí mắt, liếc Tề Danh Dương một cái.
"Tôi là quan tâm tới cậu." Tề Danh Dương ngồi thẳng người, vẻ mặt không so đo tính toán cười nói muốn che đậy sự buôn chuyện trong lòng, "Nghe nói màn 'hôn lễ' kia của Thẩm Tòng Thiện là được cô ấy an bài trò hề từ trước, cô ấy thật sự không có ý định muốn kết hôn, tôi nghĩ giải bỏ sự hiểu lầm, có phải quan hệ của hai người lại càng 'tiến thêm một bước" hay không?"
"Thẳng thắn một chút, rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?" Hàn Dập Hạo không muốn nghe anh ta quanh co lòng vòng, "xoạt" một tiếng khép tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn anh ta, dứt khoát trực tiếp làm rõ nói.
"Được rồi, tôi sẽ hỏi." Hàn thiếu cũng đã đưa lời, đương nhiên Tề Danh Dương cũng không có cố làm ra vẻ, anh ta tò mò dò hỏi, "Các cậu có dự định kết hôn hay không?"
"Tôi là có ý định này." Hàn Dập Hạo cũng không ngại ngùng, thẳng thắn thừa nhận.
"Cậu có ý định đó? Vậy người ta thì sao?" Tề Danh Dương nghe một cách cẩn thận, một chữ cũng không nghe lầm.
"Mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không, cưới cũng phải cưới." Hàn Dập Hạo chủ nghĩa đàn ông nói, phụ nữ bình thường có thể cưng chiều, nhưng về vấn đề nguyên tắc, vẫn phải là anh định đoạt.
"Thẩm Tòng Thiện có thể bị cậu 'uy hiếp' sao?" Tề Danh Dương hoài nghi hỏi.
"Uy hiếp gì chứ, cô ấy là người phụ nữ của tôi, còn có con của tôi, không gả cho tôi thì muốn gả cho ai?" Hàn Dập Hạo trừng mắt, biểu hiện ngang ngược.
"Thì bộ dáng bây giờ của cậu đấy." Tề Danh Dương lắc đầu, giội nước lạnh anh, "Tôi thấy Thẩm Tòng Thiện thà 'mang bóng' chạy cũng không chịu bị cậu 'áp tải" đến cục dân chính đâu."
"Thằng nhãi này, cậu cố ý tới làm ngược lại phải không?" Hàn Dập Hạo làm bộ giơ quả đấm lên, điển hình là tài ăn nói không xong sẽ dùng quả đấm "giảng dạy".
"Tôi là nhắc nhở cậu, muốn người ta gả cho cậu thì phải cầu xin cưới, chứ đừng làm ra bộ dáng ác bá cưỡng hôn của xã hội cũ, nhà họ Hàn đối với cô ấy cũng không quá tốt, người ta không muốn gả cho cậu cũng là về tình thì có thể lượng thứ." Tề Danh Dương chỉ điểm nói.
"Tôi có thể--" Hàn Dập mở miệng muốn nói cái gì đó, lúc này điện thoại di động của anh reo lên.
Nhìn thấy dãy số này, Hàn Dập Hạo theo bản năng nhíu mày.
"Ai gọi tới?" Tề Danh Dương thấy anh không có lập tức bắt máy, dò hỏi.
"Ở biệt thự nhà họ Hàn." Hàn Dập Hạo trầm giọng đáp, bắt máy.
Nói mấy câu, anh cúp máy.
"Có chuyện gì sao?" Tề Danh Dương thấy anh cứng lại, nghi ngờ hỏi.
"Ông cụ muốn tối nay gặp tôi." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt nói, ánh mắt lại trở nên sâu xa.
"Lẽ nào là vì Thẩm Tòng Thiện?" Tề Danh Dương suy đoán nói.
Hàn Dập Hạo không có trả lời, hơi thở càng lạnh hơn.
Tối hôm đó
Bên trong ngôi biệt thự nằm ở khu vực phồn hoa của thành phố A, Hàn Dập Hạo đang cung kính đứng ở trước mặt chủ gia đình của nhà họ Hàn đang nổi giận đùng đùng.
"Tự mình xem đi!" Tiếng quát giận giữ như chuông lớn, một tờ báo được ném xuống dưới chân của Hàn Dập Hạo. Ông cụ gần trăm tuổi nhưng tinh thần quắc thước này đang nổi giận đùng đùng, ngồi ở trên ghế bành, trừng mắt trước cháu trai, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, người bình thường mà nhìn thấy, chỉ sợ cũng sẽ bị dọa sợ đến mức hai chân run rẩy.
Hàn Dập Hạo không nhanh không chậm khom người nhặt tờ báo lên, đọc nhanh như gió nội dung trong tờ báo, mới bình tĩnh nói với cụ Hàn: "Ông nội, những thứ này đều là thêu dệt vô cớ."
"Bộp!" Chiếc gậy đầu rồng trong tay ông cụ đập mạnh xuống đất, phẫn nộ quát, "Thêu dệt vô cớ? Cháu là muốn nói lão già ta đây hồ đồ bất phân thật giả sao? Ta đã hỏi mẹ cháu, nó nói cho ta biết, trên báo chí nói đều là sự thật!"
Quả nhiên là như vậy, Hàn Dập Hạo thản nhiên đáp: "Mẹ có thành kiến với Tòng Thiện, bà vì chia rẽ bọn cháu, không tiếc dùng cách thức đối phó anh trai năm đó đối phó với Tòng Thiện--"
"Cháu câm miệng!" Cụ Hàn không có nghe anh nói hết, đã nổi giận nói, "Loại phụ nữ đó, ta cũng sẽ không cho phép cô ta vào cửa!"
Biết ông nội không muốn nhắc lại chuyện năm đó, Hàn Dập Hạo đành phải nói lại lần nữa: "Ông nội, trước tiên ông đừng tức giận, ông gọi cháu tới không phải là muốn biết rõ chân tướng từ trong miệng của cháu sao, bây giờ cháu sẽ nói cho ông biết. Cháu có thể thề với liệt tổ liệt tông của nhà họ Hàn, Thẩm Tòng Thiện cũng không phải loại phụ nữ như lời báo chí nói, cô ấy chính trực, thiện lương, hiếu thuận, có ơn tất báo. Nếu như ông không tin, có thể phái người điều tra, người của quân bộ sẽ không lừa gạt ông, bọn họ sẽ nói cho ông biết sự thật Thẩm Tòng Thiện là hạng người gì."
"Lão già ta đây không có thời gian để đi điều tra một người không quan trọng." Cụ Hàn mười phần trung khí quát, "Không có lửa làm sao có khói, nếu con bé đó thật sự trong sạch, cũng sẽ không bị viết thành như vậy! Bởi vì chuyện này, thể diện của nhà họ Hàn chúng ta đều bị cháu vứt sạch, ta muốn cháu rời khỏi con bé đó, lập tức!"
"Xin lỗi, ông nội." Hàn Dập Hạo biết cụ Hàn quan tâm nhất là thể diện, hôm nay Tòng Thiện bị viết thành như vậy, khiến nhà họ Hàn cũng làm trò cười, đương nhiên ông cụ sẽ không dễ dàng nguôi giận, nhưng anh sẽ không thỏa hiệp, "Cháu không thể rời khỏi cô ấy."
"Cháu nói lại lần nữa xem!" Cụ Hàn siết chặt cây gậy, khuôn mặt đầy nếp nhăn vì kích động mà trở nên có chút ửng hồng.
"Ông nội, ông có bệnh cao huyết áp, không thể kích động." Hàn Dập Hạo nhắc nhở nói.
"Không muốn ta kích động thì nên đồng ý rời khỏi con bé đó!" Cụ Hàn kiên trì nói.
"Ông nội, cháu sẽ không rời khỏi cô ấy." Hàn Dập Hạo càng kiên trì hơn, anh từng câu từng chữ mà nói cho ông cụ trước mắt biết, "Cô ấy có con của cháu."
"Cháu nói gì? Không phải trên báo nói đứa bé đó không còn sao?" Ông cụ hơi ngẩn ra, không có dự liệu tới những lời của Hàn Dập Hạo nói.
"Cho nên cháu mới nói bọn họ đều là thêu dệt vô cớ. Đứa nhỏ gần ba tháng, là con trai." Hàn Dập Hạo nói ra chuyện đứa nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT