Ở dưới sự đeo bám dai dẳng của Hàn Dập Hạo hồi lâu, Tòng Thiện mới tắm rửa thay quần áo, bị anh dắt đi ra ngoài.
Tòng Thiện cố hất tay anh ra, lại bị anh nắm càng chặt hơn, gần như là bất đắc dĩ bị anh kéo đi.
Vừa mới lên xe, Câu Tử Minh liền gọi điện tới, nói muốn mời bọn họ đi ăn, nhưng thật ra là bị Vương Đình phiền đến ghê gớm, mới gọi điện tới "dò la tình hình".
"Vương Đình muốn gặp em." Hàn Dập Hạo trưng cầu ý kiến của Tòng Thiện, nói.
Tòng Thiện suy nghĩ một chút, dường như là có một khoảng thời gian không có gặp Vương Đình, cô do dự, gật đầu, nói: "Được."
Hai bên hẹn địa điểm, chờ lúc Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện đến, Câu Tử Minh và Vương Đình đã ngồi ở trong phòng ăn chờ bọn họ.
"Tòng Thiện!" Vừa nhìn thấy Tòng Thiện đi vào, Vương Đình vui mừng gọi.
"Vương Đình." Tòng Thiện cũng rất vui vẻ, hai người vốn định ngồi ở bên cạnh nhau, lại bị một cánh tay của một người kéo ra.
"Đừng làm 'bóng đèn'." Câu Tử Minh "đè" Vương Đình xuống, bất mãn nhắc nhở nói. Cô đối với Tòng Thiện vừa kích động lại vừa hưng phấn, đối với anh, từ trước tới nay đều tiếc rẻ bố thí cho một khuôn mặt tươi cười, anh rất "ghen".
Bị hai người này "chia rẽ", Tòng Thiện trừng mắt lườm Hàn Dập Hạo một cái, bất mãn cầm lấy thực đơn, tùy tiện chọn vài món.
"Em ăn gì?" Câu Tử Minh hỏi Vương Đình, Vương Đình cũng vô cùng mất hứng, tuỳ tiện chỉ vài món, lại hưng phấn trò chuyện với Tòng Thiện.
Bị hai cô gài này thẳng thừng không đếm xỉa tới, hai người đàn ông cũng mất hứng, sớm biết sẽ là tình hình thế này, bọn họ tuyệt đối không cho các cô gặp nhau!
"Được rồi, đừng tán gẫu nữa, nên ăn cơm thôi." Món ăn đã đưa tới, Hàn Dập Hạo quan tâm mà gắp một đũa thức ăn, đưa đến bên miệng Tòng Thiện.
"Em cũng vậy, bớt nói, ăn nhiều đồ ăn chút." Câu Tử Minh lấy bát của Vương Đình qua, gắp đầy, đưa cho cô, thúc giục nói.
"Em không ăn." Tòng Thiện "ghét bỏ" mà quay đầu đi, không muốn ăn đồ ăn Hàn Dập Hạo chọn, Vương Đình cũng đẩy bát trước mặt ra, cảm thấy những thứ đồ này đều "rất buồn nôn".
"Tự bọn em sẽ chọn." Tòng Thiện "không biết tốt" nói, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, ăn rất nồng nhiệt.
Vương Đình cũng không đụng món Câu Tử Minh chọn, cô múc một muỗng đậu hũ ma bà[1].
[1] Đậu hũ ma bà còn có tên gọi khác là Mapo tòfu, là một trong những món ăn nổi tiếng của Tỉnh Tứ Xuyên. Đậu hũ ma bà do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên món ăn ngon miệng, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.
"Không phải em không ăn chua sao?" Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày, dò hỏi.
"Em không sợ cay sao?" Câu Tử Minh cũng tò mò về khẩu vị của Vương Đình sao lại trở nên không giống với lúc trước vậy.
"Ai cũng sẽ thay đổi, khẩu vị làm sao không thay đổi cho được." Tòng Thiện liếc mắt xem thường, hai người này thật "ngốc".
"Đúng vậy, gần đây tôi rất muốn ăn lẩu, Tòng Thiện, lúc nào chúng ta cùng đi ăn đi." Vương Đình nghĩ tới mùi vị tê tê cay cay, nước miếng cũng sắp chảy ra.
"Gần đây dạ dày của tôi không được dễ chịu, không muốn ăn cay." Tòng Thiện uyển chuyển từ chối nói.
"Ồ, vậy thôi." Vương Đình có chút thất vọng.
"Em muốn ăn lẩu?" Câu Tử Minh "lấy lòng" nói, "Ngày mai chúng ta đi ăn lẩu."
Vương Đình cũng không quá nhận tình của anh, hừ một tiếng, không thèm để ý tới anh.
Câu Tử Minh bất đắc dĩ nhìn cô, vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt như có điều suy nghĩ của Hàn Dập Hạo, nhướn mày, không tiếng động hỏi anh muốn nói cái gì.
Hàn Dập Hạo bĩu môi, ý bảo đợi lát nữa sẽ nói với anh.
Bữa cơm này, mấy người đàn ông cũng không ăn nhiều lắm, trái lại Tòng Thiện và Vương Đình ăn không ít, có người theo cùng, Tòng Thiện ăn uống khá nhiều, cũng không có xuất hiện triệu chứng nôn ọe.
Lúc Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh đi ra ngoài tính tiền, Hàn Dập Hạo kéo Câu Tử Minh đến một bên, dò hỏi: "Có phải Vương Đình có thai hay không?"
Câu Tử Minh ngây ngẩn cả người, lắc đầu, đáp nói: "Sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Sau khi Tòng Thiện mang thai, khẩu vị thay đổi, hơn nữa tính tình cũng không tốt lắm. Tôi thấy tình trạng của Vương Đình có chút tương tự." Hàn Dập Hạo suy đoán nói.
Câu Tử Minh vừa nghe, trên mặt hiện ra một tia mừng rỡ, vội vàng xác nhận nói: "Cậu nói thật chứ?"
"Cậu cũng không biết, làm sao tôi biết." Hàn Dập Hạo lườm anh một cái, thật đúng là một người đàn ông còn trì trệ hơn cả anh, "Các cậu ngày ngày ngủ chung, cô ấy có thai hay không cậu lại không phát hiện được?"
Câu Tử Minh vuốt cằm, suy tư nói: "Gần đây cô ấy quả thật có chút khác thường, ngày mai tôi gọi bác sĩ tới xác nhận xem."
"Nếu như cô ấy thật sự có, cũng đừng tái phạm sai lầm như trước kia nữa." Hàn Dập Hạo vỗ vỗ vai của anh, nhắc nhở nói.
"Tôi nào còn dám." Câu Tử Minh trưng "bộ mặt khổ qua", bây giờ anh là bị cô xơi đến sít sao, chưa thỏa mãn dục vọng không nói, một khi cô không vui, còn đuổi anh đến phòng khách ngủ, bây giờ anh thật sự sống mà "run như cầy sấy".
Gặp phải "người trong đồng đạo", Hàn Dập Hạo rất là hả hê, đáng đời Câu Tử Minh trước đây cười nhạo anh vì một bụi "cỏ nhỏ" vứt bỏ cả khu rừng, bây giờ phong thủy luân chuyển, anh cũng muốn giễu cợt anh ta: "Loại người như cậu chính là đáng!"
"Cậu bớt đắt ý, cậu cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu." Câu Tử minh phản kích nói, "Một cái ánh mắt của Thẩm Tòng Thiện, người nào đó ngay cả đũa cũng cầm không vững, thật là mất mặt đàn ông."
"Vương Đình đi ra." Hàn Dập Hạo nhìn về phía sau lưng của Câu Tử Minh, gật đầu nhắc nhở nói.
Câu Tử Minh lập tức xoay người lại, thấy sau lưng không có ai, thì tức giận hung hăng trừng mắt lườm Hàn Dập Hạo một cái.
"Ha ha, không biết ai mất mặt." Hàn Dập Hạo không khách sáo cười ha ha nói.
Ở bên ngoài hai người đàn ông nhạo báng lẫn nhau, ở bên trong hai cô gái cũng tán gẫu cái đề tài này.
"Vương Đình, cô ăn nhiều như vậy, không vấn đề gì chứ?" Tòng Thiện thấy Vương Đình vẫn ăn không ngừng, hơi nghi ngờ hỏi.
"Tôi cũng không biết, một tuần nay đã cảm thấy ăn uống tăng nhiều, thức ăn cay lại kích thích ăn uống, tôi liền ăn càng nhiều hơn." Vương Đình cũng khó hiểu.
Tòng Thiện suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Có phải cô có rồi hay không?"
Vương Đình thiếu chút nữa bị nghẹn, cô vội vàng nhấp một ngụm canh, nuốt xong mới lên tiếng: "Làm sao có thể."
"Hai người ở chung lâu như vậy, lẽ nào chưa từng xảy ra quan hệ nam nữ?" Tòng Thiện rất trực tiếp hỏi.
Mặt Vương Đình lập tức đỏ bừng, ấp a ấp úng muốn nói sang chuyện khác.
Thấy phản ứng của cô, Tòng Thiện càng kiên định hơn với suy đoán trong lòng, tiếp tục hỏi: "Cô thật sự cái đó với anh ta sao?"
Vương Đình đỏ mặt, muốn có lệ cho qua: "Anh ta đã hứa với tôi sẽ cấm dục ba năm--"
"Khoản đó không bao gồm với cô?" Tòng Thiện nhịn xuống kích động mắt trợn trắng, hạng người như Câu Tử Minh nói như thế cũng có thể tin sao, Vương Đình thật sự là đơn thuần.
"Tôi." Vương Đình không biết nên nói những lời xấu hổ này thế nào.
"Hẳn là không có." Vương Đình không tin, tuy bọn họ không phải hoàn toàn chưa làm qua, nhưng số lần cũng chỉ có hai ba lần, sẽ không "may mắn" như vậy chứ.
"Kinh nguyệt của cô bao lâu rồi chưa có tới?" Tòng Thiện hỏi tới.
"Hình như." Lúc này Vương Đình mới bắt đầu tính, hình như tháng này trễ gần hai tuần, nghĩ tới đây, sắc mặt của cô lập tức trắng bệch, đôi đũa trong tay cũng rơi xuống.
Chẳng lẽ cô thật sự--
"Cũng có thể là rối loạn mà thôi, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra rõ sẽ biết, cô đừng có đoán mò." Tòng Thiện thấy vẻ mặt cô như bị sét đánh, lại nhịn không được hỏi, "Có phải cô không thích Câu Tử Minh hay không?" Nếu không nghe được mình có khả năng có thai, vẻ mặt không phải là vui mừng, mà là hết sức kinh hãi.
"Sao tôi có thể sẽ thích anh ta!" Vương Đình có chút kích động, ngàn vạn lần không nên bị Tòng Thiện nói trúng.
Cô không muốn mang thai con của anh ta! Không thích anh ta lại ở cùng với anh ta, Tòng Thiện có chút không hiểu nổi Vương Đình nghĩ gì, hơn nữa nhìn từ tình trạng dùng cơm vừa rồi, Vương Đình đối với Câu Tử Minh cũng không có bài xích, rốt cuộc Vương Đình là không nhìn thấy rõ lòng của mình, hay là Câu Tử Minh thật sự cưỡng ép cô?
"Cô bình tĩnh trước đã." Tòng Thiện khuyên nhủ, "Có chuyện gì, chờ kết quả xét nghiệm có rồi hãy nói."
Vương Đình hít một hơi thật sâu, đáp: "Được."
Qua một hồi, hai người đàn ông trở vào, Tòng Thiện và Vương Đinh bị cưỡng ép "chia tay", từng người bị "xách" lên xe.
"Em muốn về nhà." Quay mặt về phía Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện lại khôi phục lại giọng lạnh tanh.
Hàn Dập Hạo cũng không để ý tới, phụ nữ có thai lớn nhất, anh hỏi: "Em có muốn gặp một người bạn cũ hay không?"
"Ai?" Tòng Thiện nhịn không được tò mò hỏi.
"Arsfat." Hàn Dập Hạo cười với cô, lóa mắt như ánh mặt trời.
"Vậy em ngủ một giấc trước đi, thức dậy sẽ gặp được anh ta." Hàn Dập Hạo làm ra vẻ thần bí nói, lái máy bay từ thành phố A đến Mỹ, cần mấy tiếng, anh không muốn cô quá mệt.
"Bây giờ chúng ta đi Mỹ sao?" Tòng Thiện lập tức phản ứng kịp.
"Ừm." Hàn Dập Hạo gật đầu nói, "Chúng ta ngồi máy bay trực thăng đi qua đó, em dưỡng đủ tinh thần trước đã, anh biết em có rất nhiều lời muốn nói với Arsfat."
Tâm trạng của Tòng Thiện lập tức trở nên tốt hơn, ác mộng quấn lấy cô lâu như vậy, cũng sắp phải gỡ bỏ rồi, có thể gặp lại được Arsfat, cô thật sự rất mong đợi.
Tuy cô bày tỏ không muốn ngủ, nhưng ở trên xe của Hàn Dập Hạo, bất giác cô đã ngủ thiếp đi.
Ngủ rất say cũng rất an ổn, đợi cô được Hàn Dập Hạo ôm xuống máy bay trực thăng, thì cô mới từ từ thức dậy.
"Ưm, chúng ta sắp lên máy bay sao?" Tòng Thiện mơ màng hỏi.
"Đồ ngốc, chúng ta cũng đã xuống máy bay rồi." Hàn Dập Hạo cười véo chóp mũi của cô.
Tòng Thiện liếc mắt nhìn buồng lái không người, tò mò hỏi: "Vậy người lái đâu?"
"Chính là anh." Hàn Dập Hạo buồn cười cô vẫn còn không rõ tình trạng.
"Anh biết lái máy bay trực thăng?" Tòng Thiện hơi kinh ngạc, chưa bao giờ biết anh có "tuyệt kỹ" này.
"Anh chính là vua toàn năng." Hàn Dập Hạo rất không khách sáo tự tâng bốc mình, "Có phải em cảm thấy hình tượng của anh lại cao hơn không ít hay không?"
"Em thấy anh chính là vua tự mãn." Tòng Thiện chịu không nổi châm chọc nói.
"Hoan nghênh!" Hai người vẫn còn đang cãi vả, một giọng nói thuần phát chen vào.
Tòng Thiện quay đầu nhìn lại, bỗng nhìn thấy một đôi mắt màu lam tím hiếm có, người đàn ông khoác áo blouse trắng trước mắt này, cao cáo, khôi ngô tuấn tú, không phải là Arsfat thì là ai!
Hàn Dập Hạo bỏ Tòng Thiện xuống, đi tới bắt tay với Arsfat, chào hỏi mấy câu.
Tòng Thiện vẫn còn đắm chìm ở trong sự kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy Arsfat dường như đã cách mấy đời, những hình ảnh ở Samos giống như thủy triều tràn vào trong đầu, mãi đến khi Arsfat đi về phía của cô, Tòng Thiện vẫn còn chưa có tỉnh táo lại.
"Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp." Arsfat đặt tay phải ở ngực, làm một cái lễ chào kiểu Châu Phi với Tòng Thiện.
"Ngài Arsfat." Tòng Thiện lấy lại tinh thần, có nhiều lời muốn chính miệng hỏi anh như vậy, nhưng cũng không biết nên hỏi từ đâu, thiên ngôn vạn ngữ chỉ gọp thành hai chữ, "Xin chào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT