"Bố, giữa con và cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, có thể đến được với nhau thật sự không dễ dàng, cho nên con rất quý trọng đoạn tình cảm đến từ không dễ này, con cũng hy vọng hai người có thể tôn trọng quyết định của con, Tòng Thiện là một cô gái tốt, cô ấy tuyệt đối xứng với con." Hàn Dập Hạo tổng kết nói.
"Bố cũng không có coi trọng môn hộ giống như mẹ của con." Hàn Trường Hiên dừng lại một chút, nói ra ý kiến của mình, "Nhưng, bố cũng cho rằng hoàn cảnh trưởng thành khác biệt quá lớn, sẽ dẫn tới ma sát không nhỏ đối với cuộc sống sau này của hai đứa, con thật sự cảm thấy hai đứa ở bên nhau sẽ hạnh phúc sao? Cho dù không nhận được lời chúc phúc của người bên cạnh?"
"Con có lòng tin sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy!" Hàn Dập Hạo ăn nói mạnh mẽ đáp.
Hàn Trường Hiên nhìn con trai, tuy thời gian chung đụng với đứa con trai này không nhiều lắm, nhưng ông cũng biết, hai đứa con trai của mình, tính tình lại giống như ông, hạ quyết tâm thì sẽ không thay đổi.
Giờ khắc này, ông nhớ lại đứa con trai lớn của mình, năm đó cũng nói với ông muốn kết hôn với cô y tá kia, thì cũng là ánh mắt kiên định giống vậy.
"Vậy cô ấy sẽ kiên định như con sao?" Hàn Trường Hiên bình tĩnh hỏi.
Hàn Dập Hạo biết nhất định là bố đã biết gì đó, cũng không muốn giấu diếm, thẳng thắn nói: "Bố, con không muốn lừa gạt bố, cô ấy đúng là sắp kết hôn, nhưng con sẽ không từ bỏ cô ấy, bởi vì cô ấy là vạn bất đắc dĩ mới làm như vậy."
"Có liên quan tới mẹ của con sao?" Hàn Trường Hiên hỏi thẳng.
"Dạ." Hàn Dập Hạo gật đầu, nói, "Mẹ dấu con làm một số chuyện tổn thương cô ấy, thúc giục cô ấy rời đi."
Hàn Trường Hiên cũng không bất ngờ, thật ra thì ông hiểu rõ vợ mình hơn bất cứ ai, ông nói: "Nếu như cô ấy đối với con cũng là thật lòng, thì sẽ không dễ dàng bị bên ngoài tác động, bất kể mẹ con đã làm chuyện gì, cô ấy cũng sẽ không hề bị lay động."
"Bố, con biết bố sẽ đứng về phía của mẹ." Hàn Dập Hạo nói, "Lần này, không phải con muốn xin bố ủng hộ chúng con, mà là thỉnh cầu bố đừng nhúng tay vào, để tự con xử lý."
"Cách thức xử lý của con, bố không ủng hộ, cho dù con là thật sự thích cô gái tên là Thẩm Tòng Thiện đó, cũng không nên chống đối mẹ của con." Giọng của Hàn Trường Hiên trở nên nghiêm nghị.
"Con rất xin lỗi." Hàn Dập Hạo cũng cho rằng giọng điệu ngày đó của mình quả thực có chút không thỏa đáng, "Quả thật con có chút tức giận, bởi vì Tòng Thiện mang thai đứa con của con, mẹ lại ép cô ấy bỏ đứa bé ấy đi. Bố, bố cũng là người làm cha, loại tâm trạng này hẳn là bố có thể hiểu."
Hàn Trường Hiên không có trả lời, một lát sau mới chậm rãi nói: "Con nên vui mừng đây không phải là bảy năm trước, nếu không thì bố cũng sẽ không 'khoan dung' với con như vậy."
"Ở sau khi đã trải qua sự kiện của anh trai, hẳn là bố của con cũng đã giác ngộ." Hàn Dập Hạo không kiêng kỵ mà nhắc đến chuyện năm đó, "Chúng con đều là con của bố, trên người chảy cùng một dòng máu, chuyện năm đó anh trai có thể làm được, con cũng có thể vì Tòng Thiện làm được giống vậy."
"Bây giờ con là đang uy hiếp bố sao?" Giọng Hàn Trường Hiên trầm xuống, làm sao nghe không ra được Hàn Dập Hạo là đang ám chỉ chuyện Hàn Dập Huy tự sát.
"Không phải là uy hiếp." Hàn Dập Hạo đúng mực tỏ rõ cõi lòng, "Trước đây con cũng giống như hai người, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao anh trai lại đi đến con đường cùng. Mãi cho đến khi gặp được Tòng Thiện, con mới hiểu được, trên đời này thật sự có một người có thể đem đến cho mình vui vẻ chưa bao giờ có, giống vậy, khi cô ấy rời khỏi mình, thì cũng có thể mang đi tất cả ánh mắt trời trong cuộc đời mình. Mình sẽ trở nên không biết nên làm thế nào để vui vẻ, làm thế nào để cười, giống như sống đó là phải sống, đã trở nên không còn có chút ý nghĩa gì. Năm đó, sau khi chị dâu rời khỏi anh trai, nhất định là anh trai cũng có tâm trạng giống vậy, cho nên anh ấy lựa chọn đi theo chị ấy. Mà con, bây giờ cũng giống như vậy, con không thể rời khỏi Tòng Thiện, không có cô ấy, con chỉ là một cái xác không hồn mà thôi."
"Con là một quân nhân, không nên mê muội tình cảm giống như những đứa con gái phố chợ đó." Hàn Trường Hiên trầm giọng nhắc nhở nói.
"Làm quân nhân và có tình cảm cũng không có mâu thuẫn." Hàn Dập Hạo theo lý tranh luận nói, "Cũng giống như bố, bố là một quân nhân ưu tú, nhưng bố đối với mẹ cũng ôm ấp một tình cảm sâu đậm."
Nghe anh nhắc tới Nhạc Thanh Lăng, trái tim sắt thép của Hàn Trường Hiên bỗng dâng lên một sự dịu dàng, vợ đúng là người ông quan tâm nhất.
Nhưng, ông cũng không cho rằng hai người có thể đánh đồng với nhau, "Bố vẫn cho rằng cái mà con gọi là tình cảm cũng chỉ là trò trẻ con."
"Vậy xin bố cho con một cơ hội, để cho con chứng minh với bố." Ánh mắt Hàn Dập Hạo sáng rực nói.
"Con muốn chứng minh thế nào? Theo bố được biết, cuối tuần này cô ấy sẽ cử hành hôn lễ." Hàn Trường Hiên hỏi ngược lại.
"Con sẽ không chắp tay đem người con gái con yêu nhường cho người khác!" Hàn Dập Hạo lời ít mà ý nhiều nói.
Nghe được câu này, Hàn Trường Hiên im lặng, bởi vì ông nhớ tới rất nhiều rất nhiều năm trước, dường như ông cũng đã nói một câu giống vậy, cũng là vẻ mặt giống vậy, giọng điệu giống vậy, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng là ở tuổi như Hàn Dập Hạo.
"Bố." Thấy Hàn Trường Hiên không nói gì, Hàn Dập Hạo mạnh dạn nói, "Cả nhà họ Hàn, chỉ có bố và mẹ không phải là thuần túy se duyên vì lợi ích, bố yêu mẹ, yêu hơn bất cứ ai khác, cho dù hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho dù mẹ vẫn lạnh nhạt với bố, nhưng mỗi một lần về nhà, nụ cười trên mặt của bố đều rất chân thật. Xin bố thử nghĩ một chút, nếu như bố không lấy một người phụ nữ mình yêu, cuộc sống của bố sẽ trở nên như thế nào?"
Hàn Trường Hiên không ngờ tới Hàn Dập Hạo sẽ hỏi vấn đề này, trong lòng tuy có không vui, nhưng nghĩ đến qua nhiều năm như vậy, giữa hai cha con chưa từng có thẳng thắn nói chuyện nhiều như vậy, cho nên không có tức giận, hỏi ngược lại: "Con cảm thấy có thể đánh đồng Thẩm Tòng Thiện với mẹ của con?"
"Cô ấy là một cô gái đáng để con yêu, cũng giống như mẹ đáng để bố yêu vậy." Hàn Dập Hạo khéo léo đáp.
Nghe được tâm tư nho nhỏ của con trai, trái lại Hàn Trường Hiên nở nụ cười, "Ý của con là, nếu như bố nói Thẩm Tòng Thiện không xứng với con, thì cũng giống như là nói bố và mẹ con không xứng với nhau?"
"Con cũng không có nói." Hàn Dập Hạo rất "nghiêm túc" nói, "Nhưng mà bố, con đã trưởng thành, đây cũng không phải là thời kỳ dân quốc, môn đăng hộ đối gì đó thật ra không quan trọng, quan trọng là khó có thể tìm được một người thât lòng yêu nhau. Những lời này những người khác có thể sẽ không hiểu, nhưng con tin bố nhất định hiểu được."
Hàn Trường Hiên chậm rãi gật đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu sau, nhìn Hàn Dập Hạo, làm ra quyết định: "Bố có thể cho một cơ hội."
Trong lòng Hàn Dập Hạo vui mừng, nhưng vẻ vui mừng còn chưa có lan đến chân mày, lại nghe Hàn Trường Hiên nói thêm.
"Một tuần, bố cho cô ấy thời gian một tuần để suy nghĩ, nếu như cô ấy vẫn kiên trì gả cho người khác, chỉ có thể nói rõ tình cảm giữa hai đứa là không chịu được thử thách, cũng chứng minh quan điểm của mẹ con là đúng. Và con nhất định phải nghe theo sự sắp đặt của mẹ con, kết hôn với vị hôn thê của con, hơn nữa, cam kết vĩnh viễn không nhắc tới cô gái tên là Thẩm Tòng Thiện ấy. Nếu như cô ấy không có kết hôn." Hàn Trường Hiên dừng lại một chút, mới tiếp tục nói, "Bố sẽ như con mong muốn, sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa con và cô ấy."
"Được, một lời đã định!" Hàn Dập Hạo tràn đầy tự tin nói.
"Điều kiện tiên quyết là mấy ngày này con không được phép có bất kỳ liên lạc gì với cô ấy, một khi con nói lời gì đó hay làm chuyện gì đó, mới khiến cô ấy thay đổi chủ ý, lời bố vừa mới nói đều không còn giá trị, hơn nữa sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc mà con không thể tưởng tượng nổi để ép hai đứa xa nhau!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT