Trở về trong cục, đã thành lập một tổ phá án khẩn cấp, cảnh sát căn cứ vào lời khai của bạn An Bối Bối và trong băng hình giám sát mà phác họa khuôn mặt kẻ tình nghi, phát cho mỗi phân cục, yêu cầu cả thành phố lùng bắt nghi phạm.

Nhưng cả buổi tối, không biết là nghi phạm xuất phát từ cẩn thận hay là nhận được phong thanh, không có gọi đến nhà họ An một cú điện thoại nào.

Trời đã sáng, bận rộn cả một đêm, ở sự cưỡng ép của Tiểu Kha, Tòng Thiện vừa nghỉ ngơi chưa được nửa tiếng, trong cục lại điện thoại tới, bảo Tòng Thiện lập tức đi tới.

"Chị Thẩm, sẽ không có chuyện gì chứ?" Cho dù là vấn đề gì thì tiểu Kha cũng biết vào lúc này bị gọi tới tổng cục, tuyệt sẽ không có chuyện gì tốt chờ ở đó, cô lo là vợ chồng An thị khiếu nại đến chỗ cục trưởng, gọi Tòng Thiện tới là muốn khởi binh hỏi tội.

"Không có chuyện gì đâu." Cách nghĩ của tiểu Kha chính là suy nghĩ của cô, nhưng nên tới không tránh được, Tòng Thiện chỉnh trang lại dáng vẻ, trấn an tiểu Kha một câu, rồi rời đi.

Đến tổng cục, Tòng Thiện được trực tiếp gọi đến phòng làm việc của cục trưởng Trần, nhìn ánh mắt đồng cảm của thư ký, cô càng có dự cảm không tốt, điều chỉnh hơi thở, Tòng Thiện gõ cửa.

Bên trong lập tức truyền đến giọng nói bảo cô đi vào.

Tòng Thiện đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng làm việc còn có một người đang ngồi, đó chính là Tô Nhị Hà, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người đàn bà này là tới làm gì.

"Cục trưởng Trần." Tòng Thiện chào một cái, đây là lần đầu tiên cô mặt đối mặt với người đứng đầu cục cảnh sát lớn nhất thành phố A, nhìn thấy khuôn mặt của cục trưởng Trần, trong lòng của cô không kiềm được hồi hộp, tim đập thình thịch. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

"Vụ án của An tiểu thư vẫn chưa tra được manh mối sao?" Cục trưởng Trần trực tiếp hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tòng Thiện.

"Báo cáo cục trưởng, tạm thời còn chưa có." Tòng Thiện bất chấp khó khăn đáp.

"Hừ." Lúc này, Tô Nhị Hà cười lạnh một tiếng, nói với cục trưởng Trần, tôi đã nói năng lực làm việc của cô ấy danh bất phù thực (có danh không thực), ngài xem, bây giờ tôi nói đúng rồi chứ."

"Báo cáo cục trưởng, tuy trước mắt vẫn còn chưa có tìm được điểm phá án, nhưng cảnh sát toàn thành phố đều đang dốc hết toàn lực..." Tòng Thiện lập tức lên tiếng giải thích.

"Cô không cần nói." Cục trưởng Trần khoát tay, ngắt lời của cô, nói, "Đối với sự cố lần này, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Bây giờ, An phu nhân tới khiếu nại cô, nếu như cô không thể giải thích rõ với bà ấy, vậy..."

Cục trưởng Trần còn chưa nói hết câu, lúc này điện thoại trong phòng làm việc lại vang lên.

"Alo." Ông nhận, nói câu, "Được, để cho cậu ta vào đi."

Lại tiếp tục nói tiếp lời nói vừa rồi: "Nếu như cô không thể giải thích rõ, vậy thì căn cứ vào trình tự sẽ bị cách chức hoặc là bị xử phạt."

Lúc này, cửa phòng làm việc lại bị người đẩy ra, người đi vào lại là-- Đường Tuấn!

"Chú Trần." Vừa nhìn thấy cục trưởng Trần, Đường Tuấn lập tức cười chào hỏi nói.

"A Tuấn hả, tìm chú có việc sao?" Cục trưởng Trần cũng nở nụ cười, khách sáo hỏi.

Cục trưởng Trần từng là cấp dưới của ông nội Đường Tuấn, cũng là bạn của bố Đường Tuấn, cho nên nhìn thấy Đường Tuấn, vẫn rất nồng nhiệt.

"Chú Trần, thật đúng là có chuyện." Đường Tuấn đi qua bên người của Tòng Thiện, khóe mắt liếc nhìn cô một cái, lại rơi vào trên khuôn mặt tức giận của Tô Nhị Hà, thấy bà, lễ phép lên tiếng chào hỏi, "An phu nhân."

Tô Nhị Hà cũng đáp lại một câu: "Cậu Đường."

"A Tuấn, con xem bây giờ chú vẫn còn có chút chuyện chưa có xử lý, con ngồi trước đi đã." Cục trưởng Trần chỉ chính là chuyện của Tô Nhị Hà, người đàn bà này từ tối hôm qua cứ gọi điện thoại cho ông mãi, quả thực ông bị làm phiền không chịu được, lại ngại vì thể diện của An Đạo Ninh, mới đáp ứng xử phạt Tòng Thiện, bây giờ Đường Tuấn muốn tìm ông có việc, hiển nhiên phải xử lý tốt chuyện này trước rồi nói.

"Không cần đâu ạ." Đường Tuấn từ chối khéo nói, môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhạt, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Tòng Thiện, mở miệng nói: "Con chính là vì chuyện của cảnh sát Thẩm mà đến."

Anh vừa dứt lời, ba người có mặt đều ngây ngẩn cả người, Tòng Thiện mơ hồ đoán được mục đích của anh, mà cục trưởng Trần và Tô Nhị Hà rõ ràng vẫn không hiểu.

"Ý của con là?" Cục trưởng Trần hỏi dò.

"Cảnh sát Thẩm là bạn của con. Chú Trần, có thể nể tình con, cho cô ấy thêm một cơ hội hay không?" Tuy giọng của Đường Tuấn rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế mục đích rất rõ ràng, anh là nhất định phải đưa Tòng Thiện đi. Tối hôm qua, lúc Tòng Thiện gọi điện cho anh, thì anh cũng không có xem trọng. Mãi đến sáng hôm nay, người nào đó ở tại hòn đảo phía xa gọi một cú điện thoại tới, đột ngột đánh thức anh, thật không biết tên kia làm thế nào nhận được tin, nhanh như vậy đã biết Tòng Thiện gặp phải phiền toái, còn không phải là muốn anh đi bảo vệ cô sao.

"Cô ấy là bạn của con/cậu sao?" Những lời này là cùng được thốt ra từ trong miệng của cục trưởng Trần và Tô Nhị Hà.

"Đúng vậy." Đường Tuấn gật đầu, xác nhận "quan hệ" của bọn họ.

"Cái này..." Cục trưởng Tràn muốn nói lại thôi, thân phận của Đường Tuấn hiển nhiên không thể đánh đồng với An Đạo Ninh mới phất lên này, nhưng ông cũng đã đáp ứng với Tô Nhị Hà sẽ "Xử lý công bằng" Thẩm Tòng Thiện, lúc này, Đường Tuấn lại giữa đường xông ra, đây không phải là khiến ông khó xử sao.

"Xin hỏi cậu Đường và cô ấy là bạn thế nào?" Tô Nhị Hà đứng lên, khóe môi ẩn chứa nụ cười, ánh mắt lại rất sắc bén xoay chuyển liên tục giữa Tòng Thiện và Đường Tuấn. Đứa con hoang đáng chết này, có bạn như Đường Tuấn từ lúc nào? Chẳng lẽ là cũng giống như người mẹ không biết xấu hổ của nó, chuyên dụ dỗ đàn ông?

"An phu nhân, bà nói là bạn gì thì chính là bạn đó." Đường Tuấn mỉm cười, trong đôi mắt lại thoáng hiện một tia ngượng ngùng, thái độ mập mờ này cho dù là kẻ mù cũng nhìn ra được.

"Các người..." Tô Nhị Hà không nghĩ tới với thân phận của Đường Tuấn, mà lại ở ngay trước mặt người khác, thoải mái thừa nhận quan hệ "tình nhân" giữa anh và Tòng Thiện, đây là nói rõ muốn bảo vệ cô tới cùng.

Nhìn thấy sự tức giận trên mặt Tô Nhị Hà, cục trưởng Trần không muốn để cho bà ầm ĩ ở trong này, hơn nữa, chuyện này là chuyện nội bộ của bộ công an, tuy thân thận của Đường Tuấn tôn quý, nhưng dù sao cũng không phải là người của giới chính trị, kiên quyết nhúng tay vào dường như cũng có chút không ổn, cho nên, cục trưởng Trần nói: "A Tuấn, chuyện này chú sẽ điều tra rõ ràng."

"Chú Trần, người là mất ở chỗ của con, cho nên chú muốn truy cứu, con sẵn lòng cùng cảnh sát Thẩm gánh vác trách nhiệm. Nếu như chú Trần không thể châm chước, vậy để ông nội con đến nói chuyện một chút thế nào?" Sao Đường Tuấn lại không nhìn thấu được cục trưởng Trần khéo đưa đẩy cơ chứ, ông là muốn không đắc tội hai bên, nhưng trong chuyện này, ông vẫn phải chọn đội đứng.

Vừa nghe đến ngay cả ông cụ mà Đường Tuấn cũng kéo vào, cục trưởng Trần nào dám do dự nữa, ông từ từ đứng dậy, cười nói: "Ha ha, thật ra thì tôi cũng cảm thấy chuyện này còn có thể bù đắp, An phu nhân, hãy để cho cảnh sát Thẩm lập công chuộc tội, bà thấy thế nào?"

Tô Nhị Hà vừa nghe, nhất thời tức điên, đây không phải là thiên vị sờ sờ sao?

Bà lạnh lùng nhìn Tòng Thiện một cái, nhìn bộ dáng không sợ hãi này của Tòng Thiện, Tô Nhị Hà lại càng bốc hỏa hơn, bà nhìn Đường Tuấn nói: "Cậu Đường, bây giờ là không thấy con gái tôi, cũng xin cậu thông cảm cho tâm trạng của một người làm mẹ như tôi đây. Thẩm Tòng Thiện lơ là công việc, cho nên tôi nhất định phải truy cứu!"

"Sao cơ? Cô ấy lơ là công việc thế nào?" Đường Tuấn không nóng không lạnh hỏi. Tô Nhị Hà một mực không buông tha cho Tòng Thiện, anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, xem ra giữa nhà họ An và Tòng Thiện nhất định là vẫn còn xảy ra chuyện gì đó, khó trách Hàn Dập Hạo bảo anh đích thân đến phòng làm việc của cục trưởng, nói anh ra mặt mới có thể bảo vệ Thẩm Tòng Thiện.

Tô Nhị Hà lập tức thêm mắm thêm muối nói qua một lần chuyện xảy ra đêm đó, Tòng Thiện nghe bà đặt điều vô căn cứ một ít chi tiết, nhíu mày, đang muốn mở miệng phản bác, Đường Tuấn lại nói trước một bước.

"Căn cứ vào cách nói của An phu nhân, vậy càng không thể trách Tòng Thiện rồi." Đường Tuấn vô cùng thân mật mà gọi thẳng tên, truyền đạt thêm một bước về "quan hệ" bất thường của hai người với cục trưởng Trần, "Quy tắc của Cửu Cung là tôi định, đêm đó, trước khi xảy ra chuyện không ai nói cho tôi biết, Tòng Thiện bọn họ hiển nhiên sẽ bị ngăn ở bên ngoài, mà sự chậm trễ này, đã dẫn đến lệnh thiên kim bị bắt đi. Nếu kiên quyết muốn truy cứu mà nói, toàn bộ trách nhiệm hẳn là đều do tôi gánh."

"Cậu Đường, dường như cậu thiên vị quá mức rồi." Tô Nhị Hà lạnh lùng nói, mới vừa rồi còn nói cùng gánh vác trách nhiệm, rõ ràng giờ lại ôm toàn bộ ở trên người mình, cậu ta đoán chừng là bà không thể làm gì được cậu ta sao?

"Là tôi thiên vị hay là An phu nhân không quan tâm đến hung thủ, cố ý tìm Tòng Thiện gây phiền phức, tôi nghĩ chú Trần rất rõ." Nói nhiều với bà vô ích, Đường Tuấn giao trả lại cái vấn đề này lại cho cục trưởng Trần, người phụ nữ này rõ ràng là không có việc gì đến gây sự, nếu cục trưởng Trần đồng ý muốn giúp bà "xử lý" Tòng Thiện, vậy cũng nên do ông giải quyết.

"Để tôi gọi điện cho An tiên sinh, nói rõ tình hình với ông ấy." Cục trưởng Trần cũng có chút bực mình, Tô Nhị Hà này cũng thật không biết điều, cố làm cho tất cả mọi người không xuống đài được, ông dứt khoát trực tiếp gọi cho An Đạo Ninh tới để "Dẫn người."

Tô Nhị Hà vừa nghe, lại càng tức giận hơn, hôm nay bà tới vốn là không có nói cho An Đạo Ninh biết, chính là sợ ông ngăn cản bà, cục trưởng Trần này gọi điện đi, chẳng phải ông ấy sẽ biết sao?

Quả nhiên, cục trưởng Trần vừa nói chuyện điện thoại xong, điện thoại của Tô Nhị Hà liền đổ chuông, ở trong điện thoại An Đạo Ninh đang tức giận bảo bà lập tức trở về!

"Được rồi, vậy tôi sẽ chờ thêm mấy ngày nữa, nếu như con gái của tôi thật sự có bất trắc gì, tôi tuyệt sẽ không để yên đâu!" Tô Nhị Hà dọa dẫm thốt ra những lời này với Tòng Thiện, gật đầu với cục trưởng Trần và Đường Tuấn rồi vội vã rời đi.

Tòng Thiện và Đường Tuấn liếc nhìn nhau một cái, không ai nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play