Editor Quỳnh Nguyễn.

"Hả?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Trình Chi Nhôn.

"Thật sự." Trong cặp mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn tràn đầy ý cười đểu, hướng về Tiểu Thỏ ôn nhu nói:" Ngày hôm qua cha anh muốn ngồi ở ghế phụ xe, anh đều không cho ông ngồi, nhất định bắt ông ngồi ở ghế sau."

Ạch..... Anh làm như vậy, không sợ vạn nhất bị cha báo thù hay sao?

Tiểu Thỏ kéo kéo khóe miệng, yên lặng mà ngồi vào ghế phụ xe.

Trình Chi Ngôn đóng cửa xe chỗ bên ghế phụ, sau đó đi tới ghế lái xe của mình, đóng cửa, thắt dây an toàn, quay đầu về phía Tiểu Thỏ nói:"Chúng ta về nha nhé?"

"Ừ......" Tiểu Thỏ vừa mới gật đầu, Trình Chi Ngôn nhanh chóng đạp chân ga, hướng về nhà mà đi.

Cảnh vật trước mắt nhanh chóng rút lui về sau, Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn đang lái xe, lại nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, chỉ cảm thấy cả ngày hôm nay giống như là đang nằm mơ, có một cảm giác không thực tế.

Thật thần kì nha!

Cô hy vọng sáng sớm ngày mai khi tỉnh lại, thế giới liền khôi phục lại như bình thường nha!!

Sáng ngày thứ hai, lúc Tiểu Thỏ đang nằm ngủ mơ mơ màng màng, vừa trở mình, liền chui vào trong ngực ấm áp của ai đó.

Cô có chút mê man mở mắt ra, hình dáng rõ nét chiếc cằm của Trình Chi Ngôn trong nháy mắt khắc sâu vào trong mắt cô.

Anh anh anh.....

Là anh sao?

Tiểu Thỏ trong phút chốc từ trên giường ngồi dậy, thật ra, từ sau khi cô lên cấp 2, cô cùng Trình Chi Ngôn cũng đã rất ít khi ngủ chung với nhau.

Một mặt bởi vì cô đã lớn, cơ thể đã dần dần phát triển, nên việc ngủ chung với Trình Chi Ngôn cũng không tốt lắm, mặt khác cũng bởi vì sau đó Trình Chi Ngôn cũng đã lên đại học, cơ bản rất ít ở nhà, chỉ nhân dịp chủ nhật hoặc là nghỉ đông, nghỉ hè mới trở về, khi đó hai người ngủ hai nhà.

Nhưng trước mắt.....

Tiểu Thỏ đưa tay gõ gò đầu của chính mình, cô nhớ mang màng tối ngày hôm qua sau khi trở về nhà, hai nhà ăn mừng Trình Chi Ngôn chính thức bắt đầu đi thực tập, cùng với việc mua xe mới liền cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.

Sau đó thì sao???

Sau đố trên bàn cơm, bởi vì cô trải qua một ngày đầy kinh hãi, liền im lặn mà mở ra hai chai bia, uống hết cốc này rồi cốc khác như đang uống nước.....

Chờ đến khi mọi người phát hiện......

Đến khi phát hiện.....

Tiếp theo là gì????

Tiểu Thỏ phát hiện sau đó là gì chính mình cũng không nhớ tới rồi.

"A......" Đại khái là cảm giác chăn đắp trên người bị Tiểu Thỏ tung ra một phần, ngón tay Trình Chi Ngôn hơi giật giật, ngay sau đó đôi mắt trong suốt từ từ mở ra.

Tiểu Thỏ nhìn thẳng vào đôi mắt anh, con mắt anh tựa như đang chứa cả vũ trụ rộng lớn, bên trong lấp lánh ánh hào quang, trong nháy mắt đó, phảng phất như là một người có sức mạng thu hút người khác.

"Em đã tỉnh???" âm thanh có chút khàn khàn của Trình Chi Ngôn hướng Tiểu Thỏ thấp giọng hỏi, sau đó đôi mắt đóng lại, nhíu nhíu mày, một lần nữa từ từ mở mắt ra, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy.

"Chuyện này...... Em...... Anh......" Tiểu Thỏ nhìn anh, âm thanh lắp ba lắp bắp, không biết nên nói cái gì cho phải.

"Cánh tay của anh bị em đè cả một buổi tối, sắp mất đi cảm giác rồi.: Trình Chi Ngôn đưa tay xoa xoa cánh tay của chính mình, sau đó nhìn cô cười như không cười rồi nói:" Cảm giác lần đầu tiên uống say như thế nào, hả??"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play