Đèn xe chói mắt chiếu vào cổng nhà Thẩm gia, một chiếc xe màu đen được đỗ trong bài đỗ xe.
A Tiến bước xuống xe mở cửa, Thẩm Chi Diệu thần sắc mệt mỏi, anh ta vừa tháo gang tay ra vừa bước xuống xe bước lên bậc thềm nhà, vào tới cửa, người làm cung kính cúi người xuống: “Tiên sinh, tiểu thư đã ngủ rồi.”
Thẩm Chi Diệu ừm một tiếng đôi lông mày của anh hiện lên dưới ánh đèn rất rõ nét, anh hỏi với giọng lạnh lùng: “Tối nay tiểu thưu đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi nhưng ăn rất ít ạ, cũng đã hạ sốt khá nhiều, tôi vừa mới vào thì thấy tiểu thư đã ngủ rất say.” Người làm đỡ lấy chiếc áo khoác và gang tay từ tay anh, rồi cúi người lui xuống.
Thẩm Chi Diệu khẽ gật đầu, anh vừa đi lên tầng vừa tháo cúc áo ở tay ra, đi được vài bước anh liền dừng lại, quay đầu nhìn A Tiến đi phía sau: “Mấy ngày nay cậu không cần đi theo tôi nữa, cậu hãy chăm sóc Tinh Không, con bé đi học nhất định sẽ có người nói này nói kia, cậu giúp tôi trông chừng chút.”
A Tiến gật đầu, nhìn Thẩm Chi Diệu: “Tiên sinh, cánh tay của anh có phải vẫn không thoải mái? Có cần gọi bác sĩ tới xem không?”
Thẩm Chi Diệu lập tức bóp bóp cánh tay, hôm nay khi đánh golf cánh tay anh đột nhiên co giật, sau đó liền tê cứng lại không có cảm giác gì, vết thương cũ ở đây hôm nay bị Tinh Không đè xuống cả một buổi sáng chắc là lại tái phát rồi. anh mím môi, lắc đầu: “Không ảnh hưởng gì đâu! Cậu đi nghỉ đi, ngày mai đưa Tinh Không đi học.”
A Tiến nhìn anh với ánh mắt lo lắng rồi cũng lặng lẽ bước đi.
Thẩm Chi Diệu đi lên lầu liền tự mình đi tới phòng của Tinh Không.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, căn phòng màu hồng nhạt phảng phất mùi hương thơm ngọt ngào, con gấu bông dưới đất rõ ràng là đã bị trút giận oan nằm cẳng queo. Anh khẽ mỉm cười, đi tới bên cạnh giường, cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ ngon lành.
Loáng một cái mà cô đã lớn thế này rồi, tuy là tính tình vẫn còn trẻ con nhưng cô đã có vẻ đẹp của thiếu nữ làm rung động lòng người, ngay đến cả anh là người đã gặp rất nhiều người trong xã hội mà thỉnh thoảng cũng có lúc đơ người ra.
Bàn tay anh đặt lên trán cô, đã không còn nóng nữa rồi.
“Tránh ra....” Tinh Không bị bàn tay lạnh của anh xâm phạm, cô lật người lại, hai tay vung lên quờ quờ phía trước mặt nói mơ màng: “Thẩm Chi Diệu, cứ đợi đấy....sớm muộn có một ngày tôi sẽ làm cho chú phải cầu xin....cầu xin....”
Thẩm Chi Diệu cười một tiếng, trong ánh mắt là thứ cảm xúc phức tạp. Anh kéo chăn lên, đắp vào người cho cô, giọng nói khàn khàn: “Hận tôi thế à? vậy thì mau mau lớn lên đi Tiểu Tình....”
*****
Tại trường cấp ba học viện Triển Đức.
Trong phòng học, một cô gái với mái tóc dài màu nâu đưa cho Thẩm Tinh Không một tờ giấy, cô mở ra, nhìn tên bệnh viện viết trong đó, thần sắc phức tạp cô nói: “Thu Muội, cảm ơn cậu.”
Tưởng Thu Muội vuốt vuốt mái tóc rồi nhìn Thẩm Chi Diệu: “Cậu thực sự muốn đi à? không sợ người nhà của Trì Hạo đuổi cậu đi à?”
Cười cười rồi Tưởng Thu Muội ngó đầu ra ngoài cửa sổ, nhướn mày nói: “Hôm nay anh chàng vệ sĩ đẹp trai của nhà cậu không tới à? lần nào có tình hình gì anh ta đều có mặt đúng là cool chết đi được.”
Thẩm Tinh Không ngồi gục xuống bàn, thở dài nói buồn rầu: “Hi vọng vết thương của anh ấy có thể sớm hồi phục....haiz....”
Tưởng Thu Muội nhìn bộ dạng thở ngắn than dài của Thẩm Tinh Không, cô ngồi đối diện chọc ô bạn: “Tiểu thư, tớ không hiểu tại sao cậu nhất định muốn bỏ trốn, chú hai nhà cậu đẹp trai làm người khác ngơ ngẩn ra, lại có tiền, ăn ngon mặc đẹp đều đáp ứng cho cậu, cậu có gì mà không hài lòng chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT