Chuyến bay được tiến hành vào đêm tối.

Ngồi trên ghế, Lục Diễn Trạch bỏ chiếc ba lô của mình ra.

Anh dùng bàn tay với những ngón tay dài thon thả lấy ra hộp quà đã chuẩn bị sắn, hơi thở anh có chút dồn dập, lồng ngực anh phập phồng một lúc, rồi anh mới mở chiếc hộp ra.

Bên trong là hai tờ giấy, anh lấy ra tờ giấy to hơn, mở ra, đó là một bức phác họa.

Anh đã vẽ chân dung của cô, lần đầu hai người gặp nhau không bao lâu sau đó anh đã vẽ cô, mái tóc đuôi ngựa, hàm răng trắng đều, đôi má lúm đồng tiền, đôi mắt to trong sáng long lanh – cô giống như một cốc rượu làm say đắm lòng người....

Anh cảm thấy cổ họng mình đắng đi, anh nuốt nước bọt khó khăn và nhớ lại, khi đó anh tới nơi này với một tâm trạng không rõ ràng, gặp cô rồi, anh oán hận, cũng lại giật mình trước vẻ đẹp của cô.

Có lẽ nói là giật mình trước vẻ đẹp của cô cũng không đúng, cô không phải đẹp diễm lệ mà là một sự thuần khiết.

Anh nhìn cái bộ dạng thuần khiết đó của cô, sự oán hận trong lòng không biết tại sao cũng biến mất đi.

Anh thích nhìn cô cười, thích nhìn cô nũng nịu làm trò với bản thân mình, anh đưa cô chạy tới bờ biển, ôm cô ngủ, cùng cô đi bộ, cùng cô ăn cơm....

Đó là những việc rất đơn giản và bình dị nhưng anh nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ anh quên.

Đặt lại bức tranh vào hộp, anh cầm một tời giấy khác ra.

Anh mở tờ giấy ra, đó là một tờ đơn xin đăng ký kết hôn.

Anh biết cô 17 tuổi, anh nói sẽ đợi cô một năm.

Không phải điều gì khác mà là anh thật sự muốn mãi mãi ở bên cô, làm cho cô chỉ cười vì anh, trong mắt cô chỉ có một người là anh.

Anh đã ký tên anh vào đó rồi, anh muốn sau khi cùng nhau đi, đưa cho cô xem món quà của anh, anh còn muốn nói cùng cô rất nhiều lời ngọt ngào nữa....

Anh muốn nói với cô Lục Diễn Trạch anh yêu Thẩm Tinh Không....

Nhắm mắt lại, anh dựa lưng vào ghế, sự đau khổ trên mặt mãi không được giải tỏa đi.

Mãn Tử lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, nắm lấy bàn tay lạnh của anh, thở dài: “A Trạch, có phải con không nỡ để cô ấy ở lại?”

Lục Diễn Trạch không động đậy, cũng không nên tiếng.

Mãn Tử nhẹ nhàng dựa vào vai anh: “A Trạch, từ trước tới giờ mẹ chưa từng thấy Thẩm Chi Diệu như vậy, khi mẹ quen con người đó, anh ta còn rất trẻ, nhưng mẹ chưa từng thấy anh ta kiên quyết và dứt khoát như vậy. Anh ta muốn có được Thẩm Tinh Không là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa.... Con và mẹ đều không có các nào, con và cô bé ấy đoạn tuyệt cũng tốt, Thẩm Chi Diệu đồng ý sẽ giúp chúng ta tạo dựng chỗ đứng trong Tiểu Trạch gia, chúng ta có chỗ dựa rồi thì những ngày sau đó sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Con cũng đã đồng ý với ba rồi, là sẽ cố gắng học tập việc kinh doanh, sau này mẹ chỉ có dựa vào con thôi.... ”

Lục Diễn Trạch vẫn dựa lưng và đó và nhắm mắt lại.

Khi anh đi ra từ thang máy, người của ba anh đã chặn anh lại.

Tiểu Trạch Nam sớm đã theo dõi anh chặt chẽ, ba anh đã nói rõ ràng với anh nếu như dám đi thì cô gái ở bến tàu đó sẽ lập tức bị băm ra thành từng miếng.

Anh biết ba anh không hề nói dọa, trong lúc anh đang vùng vẫy thì Mãn Tử liền chạy tới.

Lục Diễn Trạch nhìn thấy mẹ thì liền biết là ai đã nói ra bí mật.

Mãn Tử một mặt vì sợ anh ra ngoài sẽ phải chịu khổ, một mặt lại sợ áp lực từ hai phía là Thẩm Chi Diệu và Tiểu Trạch Nam.

Bà ta và Thẩm Chi Diệu đã trao đổi điện kiện, chỉ cần Thẩm Tinh Không và Lục Diễn Trạch cắt đứt với nhau thì bà ta sẽ có được sự giúp đỡ của Thẩm Chi Diệu.

Sự giúp đỡ đó sẽ nhận được tới khi Lục Diễn Trạch thành công bước lên được vị trí người thừa kế.

Lục Diễn Trạch nhìn cảnh sắc ban đêm phía ngoài cửa sổ, hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm.

Anh không chịu được cái cảnh Mãn Tử quỳ trước mặt anh cầu xin, viết bức thư đó rồi, anh biết Thẩm Tinh Không sẽ hận anh tới mức nào.

Thế nhưng bây giờ anh không còn có cách nào khác, anh không đủ lớn mạnh, lần đầu tiên anh biết, quyền thế đối với một người đàn ông nó quan trọng thế nào.

Anh thề, nhất định sẽ cướp lại Thẩm Tinh Không....

Cả đời này, sớm muộn gì anh cũng sẽ cướp lại cô....

Chiếc xe không được lái về khách sạn, cũng không dừng lại và đi thông đêm lái về Thẩm gia.

Thẩm Tinh Không lạnh rét run lại, nhưng Thẩm Chi Diệu cũng không chịu dừng lại.

Anh cở bỏ bộ quần áo ướt trên người cô ra, dùng chiếc áo khoác ngoài của mình quấn chặt lấy người cô, dường như muốn hút hết không khí trong phổi cô ra vậy.

Toàn thân Thẩm Tinh Không run lên, sởn cả gai ốc khắp người.

Thẩm Chi Diệu ôm lấy cô, nhìn cảnh đêm dày đặc mênh mông, anh lạnh lùng ra lệnh cho tài xế: “Lái với tốc độ nhanh nhất có thể, cho anh thêm hai giờ đồng hồ nữa, tôi muốn nhìn thấy cánh cổng của Thẩm gia.”

Tài xế nhận được mệnh lệnh, anh ta giẫm chân ga, chiếc xe phi như bay về phía trước.

Thẩm Tinh Không không còn sức lực đâu mà vùng vẫy nữa rồi, cô chỉ với khuôn mặt lạnh lùng, mím chặt môi không nói lời nào – lúc này đó là sự phản kháng duy nhất cô có thể làm được.

Thẩm Chi Diệu cũng mặc kệ cô, anh ôm chặt lấy cô, không cho cô rời khỏi lòng mình.

Nếu anh đã dám làm những chuyện vừa rồi thì anh cũng không sợ toàn thế giới biết được quyết tâm có được cô.

Điều duy nhất anh phải chờ đợi đó là con tim cô sẽ đón nhận anh.

Trời vẫn chưa ngớt mưa, dưới sự thúc giục của Thẩm Chi Diệu, tài xế lái chiếc xe với tốc độ nhanh chóng mặt.

Ba giờ sáng, cuối cùng cũng đã tới Thẩm gia.

Thẩm Chi Diệu bế Thẩm Tinh Không lên, từ trên xe đi xuống, nhanh chân chạy lên lầu.

A Tiến đi theo phía sau anh, nhìn anh bước đi có phần hoảng loạn lại thêm với thần sắc không tốt của Thẩm Tinh Không, A Tiến liền hỏi: “Tiên sinh, có cần gọi bác sĩ tới xem thế nào không ạ? Nhìn bộ dạng tiểu thư có vẻ không được ổn lắm....”

Thẩm Chi Diệu liếc nhìn A Tiến, lạnh lùng cắt ngang lời anh: “Chết thì cứ đổ hết tội cho tôi! Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Thẩm Tinh Không tranh thủ cơ hội cắn vào cánh tay anh nhưng anh mặc kệ cô, anh gồng cánh tay lên làm cho cô có muốn cắn cũng không cắn được.

Thẩm Tinh Không được anh bế thẳng vào phòng của anh.

Anh lấy chân đá cánh cửa đóng lại, rầm miệng tiếng, con tim cô run lên.

“Thẩm Chi Diệu!”

Thẩm Tinh Không ngửi thấy mùi căn phòng anh, cô hoảng loạn đập tay vào người anh kêu lên: “Bỏ tôi xuống! Chú đừng có làm chuyện linh tinh, tôi sẽ nói cho ông nội biết đấy!”

Thẩm Chi Diệu chẳng thèm quan tâm tới lời cô nói, anh lại bế cô vào trong nhà tắm.

Hai chân Thẩm Tinh Không vừa chạm xuống đất, chiếc áo khoác ngoài đã bị anh kéo ra.

Vô sợ hãi hai tay vội vàng chắn trước ngực, co rúm người lại rồi hét lên: “Chú là cái đồ cưỡng hiếp trẻ chưa thành niên! Chú sẽ bị súng bắn chết.”

Thẩm Chi Diệu ngồi bên cạnh bồn tắm xả nước nóng ra, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên khinh bỉ, anh hức một tiếng: “ĐI mà tố cáo đi, tùy em, tiền đề là tôi thực sự đã cưỡng hiếp em rồi.”

Con tim Thẩm Tinh Không đập thình thịch, cô quay người muốn chạy ra ngoài.

Thẩm Chi Diệu nhanh tay nhanh mắt, anh túm lấy eo cô, bế cô quay trở lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi anh đã lột sạch nội y và váy của cô ra, vứt cô vào trong bồn tắm ngập nước.

Thẩm Tinh Không ngã vào đó, vùng vẫy một lúc, bụng cô uống đầy nước, cô ngẩng đầu lên mắng anh: “Chú là đồ điên, đồ điên!”

Thẩm Chi Diệu đứng bên cạnh, nhìn cô vùng vẫy trong bồn nước, anh nhếch môi cười lạnh lùng, nhanh chóng lột chiếc áo sơ mi và quần âu ra, anh nhấc chân lên, bước chân vào trong chiếc bồn tắm lớn ngập nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play