Thẩm Chi Diệu vẫn còn thở ra hơi rượu, anh thở nặng nề cầm lấy chiếc hộp đi lên tầng.
Mấy năm nay, thói quen của anh đều là đón sinh nhật ở ngoài, nhưng sẽ đều trở về trước 12 giờ đêm.
Anh biết không có ai nhớ tới ngày này cả, vì thế anh thà đi ra ngoài chơi cùng với những người phụ nữ nhớ sinh nhật anh còn hơn là ở nhà.
Những lúc đó, anh cảm thấy bản thân mình là cần thiết với bọn họ và bọn họ luôn cố gắng để lấy lòng anh, nhưng anh lại cảm thấy không yên tâm, không can tâm, anh nghĩ, có lẽ ở nhà cũng có điều bất ngờ đang đợi anh....
Thế nhưng hết năm này tới năm khác qua đi, sau khi anh về nhà, đối diện với anh chỉ là một căn phòng trống vắng.
Cười cay đắng, cuối cùng anh cũng đi lên tới lầu, dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại anh thở hổn hển, anh quá say rồi, từ trước tới nay chưa bao giờ anh uống nhiều rượu như vậy, hết cốc này tới cốc khác, hết chai này tới chai khác.
Anh không biết bản thân đang tê liệt đi vì cái gì, trước lúc này anh chỉ biết, ngày này của năm nay, ngay tới cả sự mong chờ xa xỉ để có được niềm bất ngờ cũng không còn nữa, căn nhà này, chỉ còn lại có một mình anh.
Chiếc hộp đựng cái áo sơ mi dường như cũng nặng hơn khi anh vẫn còn chìm trong cơn say, anh cười đau khổ với thần sắc phức tạp, anh quay người đẩy cửa ra, đi vào trong căn phòng tối om.
Anh kéo cổ áo chiếc sơ mi đang mặc trên người ra, vứt sang một bên, rồi cầm lấy chiếc áo sơ mi mới ra.
Đồ mới vẫn còn có mùi của vải anh không hề thích chút nào, nhưng anh vẫn cầm chiếc áo sơ mi trên tay mà con tim đang run rẩy lên.
Món quà cô tặng cho anh, bao nhiêu năm qua chưa bao giờ cô tặng cho anh, anh đang đoán xem là vì điều gì, cô sợ anh không giao công ty cho cô?
Ông nội đã giáo huấn cô?
Bất luận thế nào, anh đều không tin cô thực sự nhớ tới sinh nhật của anh....
Anh nắm chặt chiếc áo trong lòng bàn tay, đầu đau như búa bổ, anh quay người đi vào phòng tắm, sau khi đi ra, anh quăng mình nằm xuống giường và không dậy được nữa.
Nằm xuống mơ mơ màng màng một lúc, anh đưa tay ra kéo chăn vào đắp, vừa động anh liền cảm giác thấy trong phòng còn có một mùi khác nữa.
Là mùi của con gái, một mùi hương mềm mại và êm ái.
Anh khẽ cười, trong đêm tối, giọng nói khàn khàn của anh vang lên, anh với tay ra: “Ai tạo niềm vui bất ngờ cho tôi đêm nay, để tôi đoán xem nao....”
Phần trên cơ thể anh lúc này không mặc gì, anh ngóc đầu lên ngửi cái mùi hương đó, anh cười ngơ ngẩn, từ từ anh ghé sát vào cổ cô, mỉm cười: “Sịt nước hoa gì....mà mùi dễ chịu vậy....”
Bàn tay anh lần mò xuống phía dưới, chạm vào một chỗ mềm mại, con tim Thẩm Chi Diệu rạo rực lên, ngón tay anh trượt dài trên làn da mềm mại, anh nói thì thầm: “Cục cưng....em không phải là Lạc Đơn Thụy, để anh đoán xem nào.... Amanda? Sao em lại biết làm người khác vui thế này chứ?”
Anh nhắm mắt lại, giống như một con thú săn mồi, anh ghé sát mũi mình vào hít thở mùi cơ thể của cô gái, bàn tay anh chạy xuống eo cô, luồn qua áo sờ vào bên trong, được tiếp xúc vào làn da ấm áp và mềm mịn đó đã làm cho con tim trống rỗng của anh như được an ủi, máu trong người như sôi lên sùng sục, anh nuốt nước bọt ừng ực, giọng khàn khàn anh nói nhỏ: “Ngoan, bất luận em là ai, đêm nay, anh sẽ yêu thương em hết mực....”
Nói rồi, bàn tay anh nhanh chóng cởi chiếc cúc áo đã nắm rõ vị trí từ lâu trên người cô, cùng lúc cởi chiếc cúc áo phía dưới cơ thể cô ra, anh bá đạo đặt lên môi cô nụ hôn nóng bỏng và nồng nhiệt không dễ để chối từ.
Chiếc lưỡi anh luồn sâu vào trong miệng cô, mùi vị này, vừa quen lại vừa lạ, Thẩm Chi Diệu chỉ muốn nuốt trọn những gì vừa cảm nhận được, càng lúc anh càng cảm thấy cơ thể mình nóng ran lên và bản thân mình như sắp phát điên....
Mùi hương này, mùi hương này....
Anh chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô, ngay bây giờ, ngay lập tức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT