Đi lại gần rồi mới nhận ra, bóng dáng quen thuộc đó thực sự là A Tiến.

Thẩm Tinh Không nhìn anh, chỉ cảm thấy lâu quá rồi không gặp, không thể không nở một nụ cười, đi lại gần đập vào người anh một cái: “Cái anh này, tôi bị Thẩm Chi Diệu đuổi ra ngoài anh cũng chỉ mong không phải nhìn thấy tôi thôi đúng không? lâu lắm rồi không gặp anh lần nào.”

A Tiến nhìn thấy cô cười rất đáng yêu, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nhớ tới những cái khác nữa, khẽ thở dài và nói: “Tiểu thư, tiên sinh ốm rồi.”

Thẩm Tinh Không nghe nói tới người đó, con tim dường như bị đấm cho một cái, cô lập tức sầm mặt xuống: “Liên quan gì tới tôi.”

A Tiến nhìn cô, ngữ điệu chậm rãi từ trước tới nay trở nên có chút gấp gáp: “Tiên sinh vẫn nhớ cô, phòng của cô anh ấy vẫn chưa đụng vào, Lạc tiểu thư nói sẽ dọn tới ở nhưng tiên sinh không cho phép....”

“A Tiến.” Thẩm Tinh Không lên tiếng cắt ngang lời anh, ngữ khí rất phẫn nộ: “Nơi đó không phải nhà của tôi, người đó muốn thế nào cũng không liên quan gì tới tôi.”

Đồ giả bộ, khi đuổi cô đi còn đứng trước mặt mọi người chẳng phải đã nói là phòng của cô sẽ để cho Lạc Đơn Thụy ở à? Bây giờ lại giở cái trò này ra, là sợ cô đi rồi thì tập đoàn Tín Dương sẽ bay ra khỏi lòng bàn tay anh à?

Thẩm Tinh Không càng nghĩ càng hận người đàn ông đó.

A Tiến có chút hấp tấp, vội vàng giải thích với cô: “Tiểu thư, cô không biết tiên sinh quan tâm tới cô thế nào đâu.....”

Thẩm Tinh Không thấy bực dọc trong lòng, cô nói nhẫn tâm nói: “A Tiến, lô gic của anh rất kì lạ, chú ấy ốm thì anh không đi tìm bác sĩ mà tới tìm tôi làm gì, lại còn nói người ta rất quan tâm tới tôi, anh lạ thật đấy!”

A Tiến mím chặt môi, không biết làm thế nào nữa anh liền kéo tay cô: “Tiểu thư, cô cùng tôi quay về đi!”

Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, nhìn A Tiến, gầm lên tức giận: “Không về! Tại sao tôi phải về chứ? Chú ấy bảo tôi cút đi, thất vọng về tôi, bây giờ tôi quay về làm gì? Chú ấy có bạn gái, có bạn bè bên cạnh thì còn thiếu gì nữa? Anh bảo tôi quay về, anh không cảm thấy là ý nghĩ này rất nực cười à?”

A Tiến nhìn Thẩm Tinh Không đột nhiên kích động, đôi lông mày anh từ từ nheo lại.

Từ khi nào, cô gái đáng yêu đơn thuần đó lại xuất hiện sự lạnh lùng vô cảm và ánh mắt hận thì đó?

A Tiến nhìn Thẩm Tinh Không hức một tiếng rồi đóng sầm cửa xe lại, nói ra lệnh cho tài xế lái xe đi. Anh đứng ở đó, trong lòng cảm thấy đau lên từng cơn – vì Thẩm Chi Diệu.

*****

Tại Thẩm gia.

Trong phòng bèn cửa được rủ xuống, căn phòng được che khuất và chìm vào bóng tối.

Đứng trong căn phòng tối, Thẩm Chi Diệu mặc trên người một chiếc áo choàng ngủ màu đỏ sẫm, anh tự rót cho mình một ly rượu vang, theo thói quen anh đưa vào miệng mấy viên thuốc an thần, sau đó liền đưa ly rượu lên uống hết trong một ngụm.

Đầu đau như búa bổ, anh ấn tay vào hai bên thái dương, muốn ngăn lại cơn đau khủng khiếp đó.

Cánh cửa được mở ra, anh không quay đầu lại. Cái nhà này đã trống vắng rồi, chỉ còn lại có một mình anh.

Anh nhắm mắt vào, cảm thấy cơn đau trong tim càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Mùi hương thơm thoang thoảng bay tới từ phía sau lưng, bàn tay thon thả cướp lấy ly rượu trong tay anh, giọng nói nhè nhẹ của Amanda khẽ vang lên: “Ông chủ, anh thế này rất có hại cho sức khỏe.”

Thẩm Chi Diệu chậm rãi quay mặt sang nhìn cô: “Bây giờ tôi đang thấy rất bứt rứt, nếu không có việc gì lớn thì tự cô xem xét rồi quyết định đi.”

Amanda thở dài một tiếng, đặt chiếc túi trên tay xuống, nhìn khuôn mặt u sầu của anh: “Những thứ này là tập tranh cầm về từ Nhật, tặng cô ấy đi, cô ấy thích, nhìn thấy sẽ thấy vui.”

Thẩm Chi Diệu liếc mắt xuống nhìn mấy tập tranh, sắc mặt anh với nét biểu cảm phức tạp, anh quay đầu sang nhìn Amanda vẻ lạnh lùng: “Bảo cô vứt đi mà cô dám tự mình quyết à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play