17:13, 19:17, 23:27 ... 27 - 33

Bên phía Triệu Lục cắt ra hẳn một người kèm Tô Xán, bất kể là y có lùi về tận sân nhà đi chẳng nữa cũng theo, nếu không ở cái sân bóng nhỏ này, chẳng chỗ nào Tô Xán không dám ném rổ. Thế nhưng như thế thì thả lỏng Lâm Lạc Nhiên, mà 1 chọi 1 thì không ai là đối thủ của cô gái này, Lâm Lạc Nhiên mặc sức thể hiện vũ khúc yêu tinh say đắm của mình trên sân.

Bên ngoài mọi người cổ vũ càng lúc càng hăng, trận đấu lên tới cao trào, phía Tô Xán đã đuổi kịp, vượt qua rồi kéo dãn khoảng cách.

Triêu Lục cầm bóng đột nhiên gào lên tức tối đập rầm xuống, quả bóng nện xuống sân bật thẳng lên, nhìn chằm chằm vào Tô Xán, Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ lập tức tới trước mặt Tô Xán chuẩn bị đánh nhau.

Triệu Lục ngơ ngơ nhìn Tô Xán một lúc rồi phí cười, đi tới:

- Mẹ cái con chim non này ném bóng rất chuẩn xác lắm, làm quen một chút.

Kỳ thực người ghi điểm nhiều nhất là Lâm Lạc Nhiên, song không thể phủ nhận Tô Xán là điểm nhấn của trận đấu, khiến trận đấu trở nên “quái dị”.

Không đợi Tô Xán đáp lời, Vương Uy Uy vòng tay kẹo cổ Tô Xán, tự hào nói:

- Tô Xán, người anh em của tôi.

Triệu Lục gật đầu thu tay lại, còn vài phần không cam tâm, phất tay gọi ba tên đồng bọn:

- Đi thôi.

Lưu Vũ Nhiên, Giang Lê chạy ùa tới reo hò. Giang Lê phấn khích tới mức Tô Xán tin nếu mình không mồ hôi mồ kê nhễ nhại thì cô bé này dám lao vào ôm mình cũng nên.

Trời đã ngả bóng, Lâm Lạc Nhiên giữ Tô Xán lại ăn cơm, Tô Xán lắc đầu:

- Hôm nay tôi tới đây giao hàng, vừa vặn gặp mọi người thôi, giờ phải về rồi. Hôm nay chơi rất vui, sau này chơi tiếp.

- Thường xuyên tới đây chơi nhé.

Vì hôm nay làm đám Triệu Lục bại trận, Lâm Trứu Vũ đã coi Tô Xán thành người trong nhóm, rất nhiệt tình.

- Tới trường cũng gặp được nhau mà.

Anh em Lâm Trứu Vũ đột nhiên trầm mặc, Tô Xán biết những đứa trẻ như bọn họ, nhìn thì sung sướng, thực ra quỹ tích nhân sinh không hề đơn giản, hôm nay bọn họ có thể tới Hạ Hải học, mai thôi rất có thể phải chuyển sang thành phố khác. Với người bình thường mà nói, vận mệnh chính là thứ giống như số mệnh, khó mà thay đổi được.

Với họ mà nói, vận mệnh là bầu trời này, đám mây này, thế giới bao la, nhưng khó tìm được quỹ tích của mình.

Tô Xán đón xe bus ở đường vành đai trở về thành phố, Giang Lê nhìn theo chiếc xe bus tới xuất thần, Lưu Vũ Nhiên gãi đầu hỏi:

- Sao thế?

Giang Lê cười hì hì, má hồng hồng, không khó nhìn ra cái mầm mỹ nhân tương lai:

- Em không gả cho Kim Thành Vũ nữa, em muốn gả cho Tô Xán.

Lưu Vũ nhiên vỗ trán đánh bộp, làm vẻ ông cụ non nói:

- Thật phức tạp.

Giang Lê "ừm" một tiếng quay sang nhìn Lâm Lạc Nhiên:

- Đúng là phức tạp, còn phải vượt qua chị Lâm nữa.

Vì chúc mừng thành tích thi giữa kỳ xuất sắc của Tô Xán, Tằng Toàn Minh lại có cớ gọi mọi người tới nhà ăn cơm, Tằng Na có chút né tránh Tô Xán, thế nhưng tới tận lúc ăn cơm Tô Xán cũng không nói chuyện có nam sinh ở trường dây dưa lằng nhằng với cô.

Ở bàn cơm Tằng Na thi thoảng lại nhìn đứa em trai này của mình, tự nhiên thấy xa lạ, cảm giác này không nói rõ từ đâu tới, trong nhà, cô là người duy nhất còn chưa thích ứng được với sự thay đổi của Tô Xán.

Tằng Toàn Minh nhận ra con gái thi thoảng lại thất thần, hồn vía như ở đẩu đâu, bất chợt hỏi Tô Xán:

- Na Na ở trường thế nào, có chơi bời không?

Tằng Na giật mình, khẩn trương nhìn Tô Xán, không ngờ cha trước nay luôn tin tưởng mình giờ lại đi hỏi tình hình của mình với Tô Xán.

Tô Xán lắc đầu:

- Không ạ, lớp các chị ấy rất nghiêm, thường ngày rất ít khi cháu thấy chị cả ra ngoài chơi giữa tiết, toàn ở lớp làm bài.

Tằng Toàn Minh gật đầu, bộ dạng rất là hài lòng:

- Ừ năm cuối rồi, nên chăm chỉ hơn, muốn chơi sau này còn nhiều thời gian.

- Dạ, con biết!

Tằng Na thầm thở phào, cô rất sợ cha mình, ở nhà cô có thể luộm thuộm, có thể không làm việc nhà, đều không sao hết, nhưng nếu lơ là học hành sẽ là vấn đề lớn. 

Càng thấy gần đây Tô Xán thay đổi nhiều, trước kia thích ba hoa chích chòe trên bàn ăn, càng thích mách lẻo chuyện của mình, chỉ cần nắm được chút điểm yếu của mình là thằng em này nhất định ít xít ra nhiều. Làm cô rất ghét.

Nếu trước kia ở trường có nam sinh theo đuổi mình, Tô Xán sẽ Tô Xán sẽ tóm chặt lấy không buông, dù sao trước kia mình cũng thường mách cha mẹ nó chuyện nó thích nữ sinh, làm Tô Xán bị giáo huấn, cho nên quan hệ hai chị em hơi cứng.

Thế nhưng bây giờ hai chữ "chị cả" trông miệng Tô Xán rất thân thiết, không hề thấy phản cảm sởn gai ốc, ngược lại thấy trong lòng có một thứ trước kia mình luôn né tránh đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào, có chút ấm áp.

Lúc này mọi người nói tới chuyện Tô Lý Thành làm phó giám đốc Cty Công trình số bốn, Tằng Toàn Minh khinh thường:

- Cái công ty đó thì có tương lai quái gì, giờ cậu ngồi lên cái ghế đó để mà dọn đống phân do Triệu Thành Vinh để lại à? Tôi là tôi sẽ không phê duyệt công trình cho công ty cậu đâu, dù muốn duyệt cũng chẳng duyệt nổi.

Tằng Toàn Minh cũng là từ Cty Công trình số bốn mà ra, sau đó mới tới cục kiến thiết, hiện ông có tình cảm với công ty này hay không cũng khó nói, khả năng là vừa yêu vừa hận.

Một là nơi đó lưu giữ nhiều ký ức phấn đấu thời trẻ của ông, hai là nơi đó cũng làm ông lỡ dở tuổi trẻ, tới giờ công ty bị một đám người làm dở sống dở chết, tình cảm ấy có lẽ đa phần là phẫn hận.

Tằng Toàn Minh không phải là người nguyên tắc khô cứng, Tô Lý Thành làm phó giám đốc công ty, ông cũng có hỗ trợ tương ứng để em vợ thuận lợi hơn trong công việc, chỉ là hiện công ty đang bị rất nhiều người lên án, mọi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đó, làm gì cũng phải cân nhắc kỹ càng. 

Vả lại cái ghế cục trưởng của Tằng Toàn Minh cũng không phải là đã ngồi vững vàng, khối người đang lăm le đằng sau, hiện trên tỉnh nhiệt độ biểu dương đã qua, công tác triển khai khó khăn, phó bí thư thành ủy Vương Kim Vinh lại ngứa mắt với ông, hẳn đã quy kết ông vào trong thế lực của thị trưởng Hồng Tiểu Thiên.

Từ khi Hồng Tiểu Thiên cải cách quy hoạch thành phố tới nay, thay đổi tác phong nhún nhường trước đó, bắt đầu có hành động, như thế khó tránh khỏi khiến bí thư thành ủy Lưu Lam thấy quyền uy của mình bị dao động, cho rằng Hồng Tiểu Thiên không yên phận nữa, chuẩn bị xới đất ở Hạ Hải, Lưu Lam là tảng đá trấn sơn tất nhiên cũng phải phản ứng lại, mấy lần Hồng Tiểu Thiên đề nghị điều chỉnh nhân sự đều bị gác lại. Cục kiến thiết của Tằng Toàn Minh cũng cảm thấy có áp lực, một số hạng mục liên quan tới chính tính của Hồng Tiểu Thiên ít nhiều bị hạn chế.

Lúc này nếu Tằng Toàn Minh xen vào chuyện Cty Công trình số bốn, Lưu Lam và Vương Kim Vinh muốn hành động có chỗ mà vin vào rồi.

Tô Lý Thành biết chỗ khổ của anh vợ nên không nói nữa, về tới nhà Tằng Kha an ủi chồng:

- Không sao phía anh cả thì em có thể nói một chút, công ty có khó khăn, mặc dù không mở đặc cách gì nhưng đúng trình tự làm, anh ấy cũng sẽ hỗ trợ, như kiếm chút khoản vay, giúp công ty vượt qua chỗ khó, vấn đề vẫn là tự thân công ty, nếu không ...

Tô Lý Thành khoát tay:

- Không phải đơn giản vậy đâu, khó khăn của công ty không phải ở vấn đề tài chính, lần này giám đốc Đông xuống, bên trên vẫn phải hỗ trợ chút tài chính, vấn đề là chữ tín, ai nhắc tới công ty bọn anh cũng không tin tưởng nữa. Hai nữa là thực lực của công ty, từ khi bác Triệu bất mãn nghỉ hưu dẫn theo một nhóm kỹ sư cốt cán, công ty không còn năng lực thực hiện công trình lớn nữa …

Tô Xán chỉ nghe vậy thôi, về phòng làm bài tập, thực hiện hết nghĩa vụ học sinh rồi đi ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play