Phía thành viên tổ bay, rốt cuộc nhờ quan hệ gọi tới được bên phía đồn trưởng Lô, ông ta nghe điện thoại xong nói với tiếp viên trưởng Tương Lỵ Lỵ:
- Chuyện này tôi sẽ cố gắng hai bên hòa giải.
Rồi đi tới trước mặt Triệu Duy Hâm:
- Trưởng phòng Triệu, ti trưởng Lương, hai vị đều là nhân vật có vai vế, chuyện này làm lớn lên không hay, nếu hay là hai bên hòa giải, được không?

Triệu Duy Hâm chủ yếu là hận Tô Xán, so với Lý Bằng Vũ ra tay với mình, lời của Tô Xán càng khiến hắn khơi lên vết thương cũ, quyết không dễ cho qua:
- Muốn hòa giải, được, để bệnh viện tới khám, cổ tôi bị bóp tới tím bầm rồi, khả năng bị chấn thương tới xương cổ, cần 400- 500 nghìn chữa trị.

- 400 - 500 nghìn?
Đồn trưởng Lô khựng lại, nhìn về phía Tô Xán, cả nhóm ăn mặc rõ ràng là học sinh sinh viên, lấy đâu ra số tiền đó:
- Thế này, thế này thì nhiều quá.

Triệu Duy Hâm nhếch mép nói:
- Bồi thường được thì hòa giải, nếu không, hừ. Đồn trưởng Lô, anh nói đi cố ý hành hung, nhục mạ người khác, nên xử thế nào? Theo tôi biết, có thể phạt tù vài năm rồi.

Đồn trưởng Lô thầm nghĩ kẻ này quá đáng, biết với quan hệ của hắn, đi bệnh viện kiếm cái giám định thương tật 7 -8% không phải khó. Lòng khó chịu lắm, song hết cách, tên ti trưởng Lương kia còn có bối cảnh cao hơn nữa, không dám đắc tội.

- 500 nghìn?
Mấy cô gái nghe đồn trưởng Lô trở về nói đều kinh hoàng:

Tô Xán hời hợt nói:
- Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mà có cũng không cho loại người đó.

Lý Bằng Vũ sắn tay áo:
- Phải bẻ thêm một cái xương sườn của hắn mới xứng với số tiền này.

Quản lý sân bay Phổ Đông tới nơi, đối với Triệu Duy Hâm không để ý, nhưng thái độ với Lương Tiêu nịnh bợ rõ ràng. Lương Tiểu đột nhiên nhìn Tô Xán cười nhạt, bổ xung:
- Tôi thấy trong suốt chuyến bay này thái độ tiếp viên ác liệt.

Chỉ một câu nói của hắn, quản lý sân bay hiểu ý ngay:
- Ti trưởng Lương đã góp ý, chúng tôi nhất định phản ánh tình hình nghiêm túc với hàng không Tân Xuyên Nam.

Tô Xán nhíu mày, tên Lương Tiêu này quả nhiên là người trong thể chế, ăn thịt người không nhả xương, đại khái đoán ra được y cố ý dẫn chuyện lên người mình để giải vây cho mấy cô gái rồi.

Dù sao Tô Xán ngồi khoang hạng nhất, đi cùng có bạn gái xinh đẹp cùng trợ lý, thân phận hiển nhiên không vừa, hắn không nhắm vào Tô Xán, từ đầu tới cuối khóa chặt mấy cô gái.

Mấy cô tiếp viên nghe câu này không khác gì gặp ác mộng, lúc này không còn là chuyện Tô Xán nữa, nếu để ý kiến của quản lý sân bay về tới công ty, chỉ có kết cục duy nhất là toàn bộ bị cấm bay.

Cho dù trấn định như Tương Lỵ Lỵ cũng thấy đầu óc như thiếu dưỡng khí, muốn ngã. Cô gái có chút hung hãn như Lý Du cũng đầu óc trống rỗng, không biết khi thông báo kia có tên mình thì cảm giác thế nào. Còn Chung Tuyến thì tức thì nước mắt trào ra, cảm giác cuộc đời như rơi xuống vực thẳm, cô không thể mất việc, nếu không nhà cô sẽ ra sao, nếu vậy chỉ còn một cách, nhưng giờ không còn là chuyện chỉ ăn một bữa cơm khéo léo đưa đẩy, cùng lắm chịu đựng chút hành động quái rối là đối phó xong nữa rồi.

Ngô Thì Nhuế cùng Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên thấy thế thì không đành lòng, trừng mắt với Tô Xán:
- Chơi đủ chưa giải quyết nhanh lên.

Tô Xán vừa đứng dậy thì có viên cảnh sát từ đại sảnh đi vào, nhỏ giọng nói với đồn trưởng Lô vài câu.

Đồn trưởng Lô nghe xong hơi giật mình, vội đi ra ngoài hành lang, thoáng cái có tiếng nhiệt tình của ông ta bên ngoài:
- Hiếm khi thư ký trưởng Liễu tới đây .. Chuyện đang xử lý, xin mời đi bên này.

Tiếp đó một nam tử tuổi chừng 40 được đồn trưởng Lô cùng mấy lãnh đạo đồn cảnh sát xúm quanh đưa vào phòng, khỏi giới thiệu cũng có thể đoán ra là Thư ký trưởng Liễu rồi.

Thư ký trưởng Liễu đi vào phòng là tới tận nơi bắt tay Tô Xán, cười nói:
- Tôi đang làm việc ở khu Từ Hối thì nhận được điện thoại, còn tưởng cậu gặp rắc rối gì lớn lắm cơ, sự việc giải quyết thế nào rồi?

- Không nghĩ lại phiền tới cả anh, áy náy quá.
Tô Xán vui vẻ bắt tay hắn:

Khi Facebook mới thành lập, phó bí thư thành ủy từng đến tòa nhà Mỹ La thị sát, tiếng là đi động viên quan tâm tới những tập đoàn hàng đầu thế giới đóng đô ở đây, như Microsoft TQ, Pepsi. Nhưng những người tham gia chuyến hành trình đó thì biết trọng điểm là công ty vừa treo biển hoạt động chưa lâu, được phó bí thư thành ủy bắt tay chủ tịch trẻ của công ty, còn đánh giá "rất có tiền đồ", từ đó Liễu Trường Huy mang tâm tư thân cận với Facebook TQ.

Sau đó vì phát hiện ra tuyến tàu điện ngầm Thượng Hải mỗi khi tới trạm nào, loa thường báo ra tên ba công ty gần đó, Kiều Thụ Hâm liền góp ý với Tô Xán, theo tin nội bộ hắn có được từ một người bạn, chỉ cần một tháng bỏ ra hơn trăm nghìn là có thể đưa tên của Facebook TQ vào.

Đến lúc đó tới nơi sẽ có thông báo :" Đã tới trạm 10, tòa nhà Mỹ La, tổng bộ Facebook TQ, Mỹ viện quốc tế Victoria ... , mời quý khách ra cửa " Lợi ích không cần nói nhiều.

Nhưng vấn đề là số công ty đang xếp hàng đợi để được đưa vào cũng lên tới mười mấy cái, ôm tiền tới cũng không được ích gì. Kiều Thụ Hâm mời Liễu Trường Huy đi ăn cơm, không cần đi tới nhà hàng khách khách sạn gì, mà ở ngay nhà ăn của Facebook TQ, Tô Xán dùng hết bản lĩnh mồm mép, không lâu sau Liễu Trường Huy trở về, quan hệ bên phía phòng quản lý giao thông xử lý ổn thỏa.

Từ đó quan hệ hai bên trở nên rất mật thiết.

Đối với cán bộ quản lý cấp cao sân bay mà nói, làm sao có thể xa lạ với với lãnh đạo thành phố cấp này, phó tổng giám đốc đi tới bắt tay:
- Thư ký trưởng Liễu, tôi tới chậm hơn anh một bước rồi.

Nghe tới đó Triệu Duy Hâm tái mặt, Lương Tiêu cũng đờ người, vừa rồi Tô Xán và người trung niên nam tử này bắt tay nhau rất tự nhiên, cho thấy thân phận đối phương không tầm thường.

Liễu Trường Huy cười:
- Thật trùng hợp.
Rồi quay sang hỏi vị đồn trưởng Lô:
- Chuyện người bạn của tôi xử lý ra sao rồi.

Câu này càng khiến một số kẻ tưởng mình nghe nhầm, quan viên trong nước tới cấp độ này nâng việc nói chuyện lên tới tầm cao "nghệ thuật", một câu nói có thể diễn giải ra mười tám nghĩa, đồng thời cũng có thể nói liền một lèo cả tiếng đồng hồ mà người nghe không thể moi ra một câu có giá trị. Vậy mà bây giờ lại tỏ rõ lập trường "bạn của tôi".

Là người khiến Liễu Trường Huy phải lấy lòng.

Đồn trưởng Lô nhìn về phía Triệu Duy Hâm, ông ta trước đó nghiêng về phía Tô Xán, là một cảnh sát, thoáng nghe câu chuyện, nhìn mấy cô gái xinh đẹp xung quanh là ông ta đoán được đầu đuôi, tựa cười tựa không nhìn Triệu Duy Hâm:
- Chúng tôi đang bàn bạc, trưởng phòng Triệu thấy nên hiệp thương giải quyết ra sao đây.

- Tôi, tôi không có ý kiến gì nữa.
Đáng thương cho một người tuổi gần bốn mươi nói ra một câu trọn vẹn cũng khó không kém trẻ em mới học nói.

Tô Xán chẳng buồn bình phẩm, công bằng và chính nghĩa là thứ nói ra còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, nhưng quyền lực sinh ra nhờ sự bất công xã hội, nếu như xã hội công bằng thì quyền lực cũng tiêu vong, y cũng là người lợi dụng sự bất công này. Thứ người như Triệu Duy Hâm ở xã hội hiện đại này quá nhiều rồi, chỉ có điều trừng trị được kẻ nào, bớt kẻ đó cũng tốt.

- Vậy mấy cô gái bạn cũng tôi, cũng không còn việc gì nữa chứa?
Lý Bằng Vũ lên tiếng đúng lúc:

- Trưởng phòng Triệu đã nói không có ý kiến gì thì tất nhiên không thành vấn đề.
Lương Tiêu gật đầu, với thân phận của hắn chẳng ngại gì Liễu Trường Huy, nhưng tình thế bây giờ làm ầm ĩ lên chẳng có lợi nào cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play