Vương Bạc hỏi:
- Ito Yokado, Gia Nhạc Phúc, mấy thương hiệu lớn đều đã có ý hướng tiến vào, Đôn Hoàng không sợ bị những đối thủ mạnh này chèn ép không gian sinh tồn à?

Tô Xán tự tin đáp:
- Vậy đối thủ cũng phải chén ép được Đôn Hoàng đã chứ, Đôn Hoàng chưa nay trưởng thành lên trong sự chén ép mà chú. Đương nhiên cháu cũng không hoàn toàn không chỉ có lòng riêng, hoàn cảnh cạnh tranh cởi mở, để vốn dân gian tiến vào, kế hoạch phố Phong Tình của chú sẽ bước phát triển dài, quy hoạch hoàn thiện nhanh chóng, bồi dưỡng nên vùng đất thương nghiệp, khiến giá đất xung quanh tăng giá trị, đây là kết quả hai bên cùng có lợi mà.

- Xem ra Đôn Hoàng sớm có chuẩn bị rồi, được bảo Tiểu Thanh đưa kế hoạch cho chú xem.
Vương Bạc nói tới đó chuyển chủ đề:
- Cháu ở Hoàng Thành ầm ĩ không nhỏ đấy.

- Không phải lỗi của cháu, đó là bọn chúng tự gây họa hết đường sống thôi.
Tô Xán hỏi điều khúc mắc trong lòng mấy ngày qua:
- Chú, Chu Chiêu Phong có phải càng khó chơi hơn không?

Chừng như cân nhắc xem có nên nói với Tô Xán hay không, hoặc nên cho y biết mức nào, Vương Bạc ngả lưng vào ghế, cầm cốc trà tư lự:
- Coi như vậy, tóm lại là lần này ông ta thoát hoàn toàn rồi, có người không muốn ông ta xảy ra vấn đề. Chú không sợ, chẳng qua là chưa tới thời cơ.

Ở địa vị như Vương Bạc càng chịu nhiều kiềm chế, đặc biệt vấn đề liên quan tới phái hệ, luôn cân nhắc thỏa hiệp tương ứng, có một số việc thậm chí không thể cho Tô Xán biết. Vương Bạc lên làm bí thư tỉnh ủy, chuyện gấp hiện nay là lập nên quyền uy chấp chính trong tỉnh, đợi tình hình khống chế trong tay rồi, ông ta sẽ không vui vẻ khi có người gài đinh ở hậu phương của mình.

Va chạm chỉ là vấn đề thời điểm.

Đây là khu nhà giàu trứ danh của Dung Thanh, thi thoảng có thể thấy nhân vật là khách quen trên báo chí, truyền hình, vài ba người nồi thành nhóm, trò chuyện bàn bạc, không ai nhận ra Vương Bạc ăn mặc có phần "tân thời" nhàn nhã uống trà đăng kia.

Cách bọn họ không xa có một nam nhân trung niên một mình chiếm một bàn, thong thả uống trà, ánh mặt không lúc nào ngừng quan sát bốn xung quanh.

Đó là lái xe Triệu Lỗi của Vương Bạc, được huấn luyện chuyên môn, thường ngày phụ trách an toàn cho Vương Bạc, cho dù rất tò mò thân phận Tô Xán làm sao khiến bí thư tỉnh ủy cải trang thành thường dân ra đây gặp mặt, nhưng hắn giữ đúng chức trách của mình, chuyện không nên biết thì không hỏi?

………..

- Chú hai, người lần trước chú giới thiệu cho cháu rất là lằng nhằng, cháu nói với ông ấy chuyện vay vốn, không nói lãnh đạo bên trên đang tra duyệt, thì bảo cháu làm lại kế hoạch, kết quả cháu phải từ chối mấy đơn hàng, có hoạt động cần dùng hiệu thời trang của cháu, cháu phải lỗi hẹn, thật đúng là.

Trên chiếc Audi phóng vù vù, Liêu Hân than phiền với chú hai của mình.

Ngồi bên cạnh Liêu Hân là bạn trai Trương Cảnh, có vẻ đứng ngồi không yên, vì ghế phụ lái là chú hai của Lương Hân, cột trụ thế hệ này của Liêu gia, Liêu Hưng Xương phó bí thư tỉnh ủy giám sát tải sản quốc hữu.

Liêu gia sản nghiệp nở rộ khắp nơi, tám người anh chị em của Liêu gia, mặc dù không phải là nhân vật hàng đầu, nhưng trong tỉnh Tây Xuyên, làm chỗ dựa cho nhau không thành vấn đề, trong tám người thì lão nhị Liêu Hưng Xương là có thành tựu nhất, cả gia tộc dựa vào che trở của ông ta để phát triển.

- Ồ có chuyện này sao, cái Lão Khâu đó có chuyện này mà không làm được, chê ngồi một chỗ lâu ấm mông, muốn kiếm chỗ mát hơn sao?
Liêu Hưng Xương quan tâm nhất là cô cháu gái nhỏ này, Liêu Hân mở một cửa hiệu thời trang ở Dung Thành, làm ăn xuôi chiều mát mái, lợi nhuận mỗi năm mua một cái xe không thành vấn đề.

Trương Cảnh trong lòng tự vị khó tả, một câu nói của Liêu Hưng Xương có thể quyết định vận mệnh cha hắn, đôi khi ở cạnh Liêu Hân làm hắn cảm giác áp lực lớn vì hắn chẳng có chút địa vị nào trong Liêu gia. Mặc dù Trương Cảnh trong lớp trẻ cũng có thể nói là nhân vật nổi bật, nhưng cho dù có phấn đấu miệt mài cả đời, cũng chẳng bằng những nhân vật chủ chốt ở Liêu gia, coi như chẳng bao giờ được nở mày nở mặt.

Đối với một nam nhân có lòng tự tôn cao như hắn, thật sự có chút sống không bằng chết.

Nghĩ tới Tằng Kha và Đặng Tùng Kỳ, lòng Trương Cảnh như có dao cắt, nhưng cha hắn cần Liêu gia, có đau đớn cỡ nào hắn phải cắn răng mà chịu, phải đi tiếp con đường này, không phải lúc nào con người ta cũng có thể quay đầu lại.

Xe dừng lại ở cổng hải sản quán ăn Việt ở đường Đồng Thụ Lâm, hải sản ở đây dùng đường hàng không mang tới, chủ quán ăn đã đứng ở ngoài cửa chờ đợi, cho dù nơi này cán bộ cao cấp xuất hiện cơm bữa, một vị phó bí thư tỉnh ủy tới, gọi là hạ mình ghé chân không phải là quá.

Nhân viên đỗ xe có lẽ vì quá căng thẳng, không may làm chiếc Audi A8 cọ vào một cái cành cây một xiên, khiến xe bị xước một vệt.

- Mù mắt à, có biết xe của ai đấy không?
Chủ quán hoảng hồn tát cho nhân viên đó một cái thật lực, làm hắn loạng choạng suýt ngã, sau đó khúm núm đi tới nói với Liêu Hưng Xương:
- Bí thư Liêu, tôi có quen người anh em mở hiệu sửa xe, bí thư xem ...

Liêu Hưng Xương hừ một cái, không bình luận gì, trong lòng khó chịu, nhưng phải chú ý ảnh hưởng ở chỗ đông người, đi thẳng vào quán ăn. Nhưng một cái hừ nhỏ không hải lòng này cũng đủ làm nhân viên kia cuộc đời khốn đốn.

- Cũng muộn rồi đấy, chúng ta về thôi.

Cùng lúc đó trên chiếc bàn nhỏ, có giọng nói quen thuộc làm Liêu Hưng Xương giật mình quay sang nhìn.

Vương Bạc vẫy tay gọi phục vụ tới trả tiền, không cho Tô Xán trả, cơ hội để ông được tự tay trả tiền không nhiều, tính ra chẳng nhớ lần gần nhất bản thân mình tự móc ví ra trả tiền trả tiền là bao giờ, cảm giác mới mẻ.

Liêu Hưng Xương vội vàng đi tới, từ xa đưa hai tay ra bắt tay tay Vương Bạc:
- Bí thư Vương, hôm nay cũng tới đây sao, trùng hợp quá.

Vương Bạc mỉm cười:
- Có đứa cháu đi xa về, nên ra ngoài trò chuyện với nó.

- A.
Liêu Hưng Xương lúc này mới chú ý tới chàng trai bên cạnh Vương Bạc, thầm đoán lai lịch chàng trai này, có thể khiến Vương Bạc ăn mặc kiểu này đi ra đây, hơn nữa vừa rồi ông ta còn nhìn thấy Vương Bạc trả tiền nữa. Rốt cuộc chàng trai đó là ai chứ? Chẳng lẽ con vị lãnh đạo quốc gia nào?

- Lão Liêu, chúng tôi phải về đây, anh ở lại nhé.
Vương Bạc nhìn vẻ mặt lộ vẻ kinh ngạc của Liêu Hưng Xương, cũng biết ông ta hiểu lầm gì rồi, nhưng nổi hứng tinh nghịch không hề có ý định giới thiệu Tô Xán, mỉm cười cùng Tô Xán rời đi.

Lái xe Triệu Lỗi đưa đưa chiếc Passat tới trước mặt, Vương Bạc và Tô Xán nối nhau đi vào, trước khi lên xe còn liếc nhìn hai người Liêu Hâm một lượt.

- Đó chẳng phải là đứa em trai của Tằng Na à?
Liêu Hâm cảm giác ánh mắt Tô Xán cực kỳ đáng ghét, cứ như cười nhạo mình vậy, tức giận nghiến rắng nhéo Trương Cảnh:
- Tại anh đấy, vì chuyện chết tiệt trước kia của anh làm phiền em.

Liêu Hưng Xương tiễn Vương Bạc đi rồi quay sang hỏi:
- Cháu biết chàng trai đó?

Liêu Hân kể chuyện gặp nhau quán ăn hôm qua, Liêu Hưng Xương liền biết ngay đó là tên Tiểu ma vương Tô Xán, cháu Tằng Toàn Minh, xem ra nhà Tô Lý Thành còn thân thiết Vương Bạc hơn những gì người ta đồn.

Trầm ngâm một chút Liêu Hưng Xương lừ mắt với Trương Cảnh:
- Tiểu Trương, chuyện này cậu phải xử lý cho tốt, tôi không muốn lần thứ hai nghe Tiểu Hân nói những lời này nữa.

Trương Cảnh lấy hết sức đẩy Liêu Hân ra, cô ta bất ngờ ngã xuống đất, váy bị rách toạc, cặp đùi rất đẹp bị hàng rào gỗ cào xước một đoạn, máu tuôn xối xả, nhưng cô ta tựa hồ không biết đau nữa, mắt sững sờ nhìn Trương Cảnh.

Áp ức bao lâu vọt lên trong lòng, Trương Cảnh gào lên như điên dại:
- Con mẹ nó, tôi nhịn đủ rồi, từ hôm nay trở đi, tôi không dính líu gì tới Liêu gia chó má các người nữa ...

- Cậu có nghe tôi nói không?
Liêu Hưng Xương hừ lạnh:

Trương Cảnh sực tỉnh từ ảo tưởng, gật đầu, cảm giác cái gật này nặng tới mức làm hắn không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa, bên tai loáng thoáng nghe Liêu Hân tiếp tục kể bạn gái cũ của Trương Cảnh kiếm được bạn trai là con trung tước quân khu Dung Thành gì đó, có vẻ ghê gớm lắm.

- Đặng Khải Trung chưa đủ tuổi về hưu, nói là vết thương cũ tái phát cũng chỉ là cái cớ mà thôi, không thuận hòa với tham mưu trưởng hiện nhiệm …
Ý của Lý Hưng Xương là Đặng Khải có thể chọn nhầm phe trong lần đổi khóa vừa rồi, hoặc có vấn đề gì đó nên cho ngồi chơi xơi nước rồi, lại còn không được lòng tham mưu trưởng hiện nhiệm, cơ bản là không đáng nhắc tới.

Liêu Hân nghe vậy thì đắc ý:
- Cháu biết ngay mà.

Trương Cảnh nhìn thấy Tô Xán không khỏi nhớ tới Tằng Na, nhớ tới quãng thời gian hạnh phúc hai người, lần trước gặp lại Tằng Na, thấy cô có bạn trai, tuy đau đớn nhưng chỉ biết chúc cho Tằng Na hạnh phúc, không ngờ lại có chuyện này, lòng lẩm bẩm :” Na Na, anh có lỗi với em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play