Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên kéo Tô Xán sang một bên, đám Hứa Đông cũng đưa hắn về nhóm mình, cả đám đứng vây quanh hắn cứ như sợ Tô Xán lại lần nữa nổi điên xông tới.

Đi tới đầu tiên là một chiếc xe màu đen, mấy người mặc trang phục cảnh sát, Vương Kiệt nhìn thấy như gặp được cứu tính, chạy vội tới, giọng biến âm:
- Hứa Đông bị đánh, mau mau bắt người.

Hai người đi đầu trên vai bốn sao hai vạch, là cảnh đốc cấp hai, liền một lúc xuất hiện hai người, phải biết rằng cục trưởng và phó cục trưởng cấp thành phố mới chỉ là cảnh đốc cấp hai.

Có điều diện cấp cảnh đốc cấp hai cũng khá rộng, cấp chính khoa, thậm chí cảnh sát kỹ thuật chuyển nghiệp cao cấp cũng có khả năng, Vương Kiệt dù có quen với hệ thống công an Hoàng Thành cũng không biết hết:
- Mọi người tới đúng lúc quá, cục trưởng Hàm đâu, ông ấy chưa tới sao, chuyện là thế này, người kia xô xe, chưa phân biệt phải trái đã đánh người rồi, phải bắt chúng lại.

Vương Kiệt thấy Hứa Đông bị đánh tới mặt mũi biến dạng, chuyện này cho dù con ông trời không thoát được tội rồi, cả đám cùng hô hào đòi bắt người.

Còn đang định thêm dầu thêm mỡ nói gì đó thì lại hai chiếc xe nữa hú còi phóng tới, xuống xe lần này có cả cảnh sát, có cả người mặc thường phục.

Cảnh La Tường gấp gáp đi tới hiện trường, ông ta nhận được tin, liền ý thức được Tô Xán vừa xong hoảng hốt rời đi khả năng xảy ra chuyện, nên vội vàng đi tới, nhìn tình huống trước mặt cùng vai hai cái xe xô vào nhau, trầm giọng hỏi Tô Xán:
- Chuyện này là sao?

Tô Xán hiện giờ còn ngây ngây thất thần, Lý Bằng Vũ phải giải thích thay, Hứa Đông lúc này cũng đã hoàn hồn lại, khôi phục chút sức lực, trở lại chỗ an toàn rồi, cơn giận trong lòng bùng phát, chẳng biết trước mặt là ai đã quát:
- Bắt lấy, ngay lập tức bắt lấy y.

Cảnh La Tường mày dựng lên, quát:
- Im mồm.

Cấp dưới của ông ta tên Trương Lục đi tới, lấy thẻ cảnh sát ra:
- Chúng tôi hoài nghi các cậu tụ tập đua xe, gây nhiễu loạn trị xan xã hội, tạo thành hậu quả tổn thất người và tài sản nghiêm trọng ...
Sau đó nói với mấy cảnh sát đằng sau:
- Bắt hết lại.

Hứa Đông, Vương Kiệt cùng đám nam nữ bản địa đều thuộc loại có danh có tiếng kinh ngạc, kêu oan uổng.

Lúc này càng nhiều xe cảnh sát đi tới, hú còi, đèn chiếu loang loáng khắp nơi, đội xử lý tai nạn giao thông rồi xe cấp cứu đều đến.

- Chú Trịnh, chú Trịnh, đám người này định bắt Hứa Đông.
Vương Kiệt mừng như vớ được vàng, phó cục trưởng thường trực cục công an Trịnh Sảng là dượng của Hứa Đông, có ông ta tới đây là ổn rồi.

Đằng sau còn có thêm mấy người nữa, đều là cứu tinh mà bọn chúng gọi tới, có đại đội trưởng đại đội giao thông chốt gần đây, có cả một vị huyện trưởng.

Cảnh La Tường tuy ở trên tình xuống, cấp bậc hành chính thậm chí bí thư thành ủy Lý Dẫn Lương, nhưng chức vụ của ông ta không có quyền hạn, nếu không có lãnh đạo chịu trách nhiệm khác thì ông ta còn có thể ra lệnh, lúc này không thể trực tiếp bắt người, người của ông ta mang theo không bằng đối phương.

Dù sao thân phận Cảnh La Tường rành rành ra đó, đối phương tất nhiên cũng không dám tùy ý quyết định tha hay bỏ ai, nhưng muốn đưa cả nhóm Tô Xán tới đồn công an lấy lời khai, hai bên tranh luận gay gắt, xe mỗi lúc một đông, đỗ kín cả đoạn đường.

Trình Thụy Niên cũng tới rồi, hỏi thăm Tô Xán và hai cô gái mấy câu rồi tham gia vào cuộc tranh luận.

Xung quanh huyên náo ầm ĩ, người qua người lại, Tô Xán chỉ thấy loáng thoáng, tai ù ù, mãi tận lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, trước mắt y chỉ có Đường Vũ ưu nhã thanh lệ, cho dù vành mắt còn đỏ hoe, đang cười xinh đẹp nhìn y, có Lâm Lạc Nhiên tươi sáng sống động, mồm vẫn hùng hổ chửi đám người Hứa Đông, từ ngữ không hay ho lắm, nhưng nghe vào tài là một sự hưởng thụ. Tô Xán ngồi ở tảng đá bên đường, cười ngây ngốc nhìn hai cô gái, cảm giác cuộc sống thời khắc này thật mỹ hảo rực rỡ.

…………..

Bóng đêm bao phủ mặt đất, đường Cẩm Đài phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố Hoàng Thành vẫn rực sáng, đây luôn là nơi náo nhiệt nhất thành phố, có khách sạn năm sao, có nhà hàng sang trọng, con đường mang phong cách phục cổ này treo kín chiếc đèn lồng trên mái nhà cong cong, nhưng ngoài đường là các loại xe đắt tiền qua lại.

Có điều so ra giữa khu phố lại có một một khách sạn mang phong cách Âu Mỹ đứng sừng sững, nhìn bề ngoài cùng sự tập nập ở cửa có thể nhận ra địa vị chủ lưu của nó trên con đường Cẩm Đài này.

Người sống lâu năm ở Hoàng Thành đều biết một câu nói "Ngoài có Hồ Tân, trong có Tinh Hoa", chỉ hai khách sạn nổi tiếng nhất Hoàng Thành.

Hồ Tân thì tất nhiên là khách sạn nghỉ dưỡng Hồ Tân bên cạnh Yển Tắc Hồ, còn Tinh Hoa chính là Tinh Hoa lâu này, nó xây dựng vào thập niên 60, tới năm 97 đại tu lại toàn bộ, tân trang hoàn thiện với trang thiết bị hiện đại nhất, là nơi tụ tập của nhân vật có vai vế các nơi.

Cho dù là người có tư cách tiêu phí ở những hàng hiệu cao cấp bên đường Cẩm Đài, chưa chắc được làm khách ở Tinh Hoa lâu, khách sạn này là sản nghiệp của địa ốc Thanh Sơn, xí nghiệp dân doanh lớn nhất Hoàng Thành, nơi này không mở cửa công khai, áp dụng hình thức hội viên, chỉ người có thẻ hội viên mới được sử dụng dịch vụ nơi này, chính vì sự khắt khe đó càng khiến người ta lấy được vào nơi này một chuyến làm vinh dự, Tinh Hoa lâu bất kể mùa nào trong năm cũng không hề vắng khách.

Lúc này trong phòng bao, có một số quan viên bản địa, doanh nhân có tiếng, cùng với chủ tịch địa ốc Thanh Sơn, còn ngồi ở vị trí trung tâm là Hứa Trường Thành, chén qua chén lại, nói cười rôm rả, có người tranh thủ thời cơ khéo léo nói:
- Thị trưởng Hứa năm nay đưa ra quy hoạch "tam hoàn tam can", mang lại lợi ích lớn cho quy hoạch thành phố, đó là lợi ích giao thông ... Còn cả lợi ích kinh tế thực tế .. So với cái chính sách gì mà thành phố sinh thái, trả đất hoàn rừng, đúng là ảo tưởng mơ mộng.

Tam hoàn tam can là chính sách mở rộng ba tuyến đường vành đai, ba tuyến đường giao thông chính trong thành phố, Hứa Trường Thành là người am hiểu đạo lý, muốn làm giàu phải làm đường trước, bởi thế cao tốc Dung Hoàng là đường cao tốc tốt nhất tỉnh, ngay đường lên núi dẫn tới Yển Tắc Hồ cũng làm cực tốt.

Người vừa nói là thương nhân địa ốc, không phải người trong thể chế, biết mâu thuẫn giữa Hứa Trường Thành và Tô Lý Thành, nên nói tới Tô Lý Thành mà không kỵ húy gì cả.

Những người xung quanh đều trong một quần thể lợi ích, tất nhiên đều phản đối Tô Lý Thành, hướng về phía ông ta lấy lòng.

Tâm tình Hứa Trường Thành rất tốt:
- Chuyện khai phát này tập đoàn Thanh Sơn phải đi đầu làm gương nhé, chủ tịch Đỗ, cạn chứ?

- Ông chủ Hứa đã lên tiếng, tiểu nữ chỉ còn cách liều mình bồi quân tử chứ sao.
Chủ tịch Đỗ của tập đoàn Thanh Sơn là Đỗ Vi, tuổi chừng sấp xỉ bốn mươi, nhưng vì biết cách giữ gìn, trông mới chỉ trên ba mươi, không quá xinh đẹp, cực giỏi giao tiếp, ăn mặc. Trong quan trường Hoàng Thành, có rất nhiều tin đồn không hay về cô ta, trước đây hai lần kết hôn, hai lần ly dị, hoàn thành tích lũy tư sản nguyên thủy, leo lên được vị trí chủ tịch tập đoàn Thanh Sơn, tuy vậy người ta vẫn nói cô ta có hai chồng, là Chu Chiêu Phong và Hứa Trường Thành, còn nói hai người Chu Hứa đúng là anh em tốt, tới nữ nhân cũng chia sẻ với nhau.

Bữa tiệc đang lúc cao trào thì cửa phòng bao bất ngờ bị mở ra mà không hề có tiếng gõ cửa trước, đi vào là Lưu Triều Dương thư ký của Hứa Trường Thành. Người khác nhíu mày, dù thường ngày không ít người phải ăn nói khép nép với hắn, nhưng trong mắt họ Lưu Triều Dương là nô tài theo chủ thôi, chẳng lẽ ỷ thế ông chủ mà vểnh đuôi lên rồi?

Lưu Triều Dương đi nhanh tới, cúi người ghé vào tai Hứa Trường Thành nói vài câu, mọi người im lặng, dự cảm được điều gì không hay.

Hứa Trường Thành sút nữa xô bàn đứng dậy, như mèo bị dẫm phải đuôi, giọng lớn lên:
- Chuyện xảy ra khi nào, bây giờ người ở đâu?

- ... Nghe nói đầu tiên bị Tô Xán đánh, sau đó bị Cảnh La Tường đưa đi, tình hình tới giờ còn chưa rõ.
Lưu Triều Dương hết sức cẩn thận nói, hắn biết Hứa Trường Thành cưng chiều Hứa Đông ra sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play