Tô Xán có chút đầu đầu, suốt cả buổi tối hôm nay y đã dùng hết bản lĩnh để hai cô gái đều tự nhiên, hưởng thụ buổi tối vui vẻ không nghĩ gì nhiều, ai nhờ chạy trời không thoát khỏi nắng, quả nhiên câu này làm Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên đưa mắt nhìn nhau, chỉ một tích tắc đều tách ra, mỉm cười hoặc tỏ ra bình tĩnh.

Sắc mặt Lâm Lạc Nhiên không tự nhiên chút nào, rõ ràng nghĩ tới cảnh hoang đường lần trước khi Tô Xán tới đưa sách, tới nay hồi tưởng lại vẫn như thấy mùi cơ thể Tô Xán.

Trước kia nhìn Tô Xán thì nhìn thôi, cùng lắm thi thoảng có ý nghĩ hoang đường, nếu như ôm Tô Xán giống ôm anh mình hồi nhỏ liệu có đáng chà đạp hành hạ hơn ông anh beo béo nhiều thịt của mình không?

Đó chỉ là một trong ý nghĩ kỳ quái của cô nàng mà thôi.

Nhưng từ hôm đó ôm nhau, cô càng sinh ra ý nghĩ kỳ quái hơn, ví như lúc nãy nhìn thấy Tô Xán, cô đột nhiên muốn biết mùi trên áo sơ mi của Tô Xán, liệu có phải là mùi xà phòng sau khi phơi nắng không, mái tóc cắt ngắn gọn kia có mùi gì nhỉ? Lúc nãy cô cuối cùng cũng kiếm được cơ hội ngửi mùi vị trên đó, nhưng bất giác nghĩ tới khi cánh tay mạnh mẽ Tô Xán siết chặt mình trong lòng, cô không ngờ Tô Xán không vạm vỡ lại có cánh tay khỏe như vậy, eo mình bị ôm chặt, hai cơ thể dán sát vào nhau cảm giác rất mỹ diệu, lòng bây giờ nhớ lại khiến tim ngứa ngáy như có mèo cào.

Bọn họ từng có nhiều động tác thân mật, thậm chí cô từng nhảy lên lưng Tô Xán, từng ôm cánh tay y ép sát vào ngực mình, từng ngả đầu dựa vào vai Tô Xán ngủ gật suốt chuyến đi dài, khi cha Vương Uy Uy bị cách ly thẩm tra, lúc hoảng hốt mở cửa nhìn thấy chàng trai gầy gò đó, cô từng ôm vào lòng. Khi Tô Xán lên máy bay rời Hạ Hạ, cô từng ôm Tô Xán nói tạm biệt, sau đó cả thành phố đột nhiên trở nên trống không.

Nhưng cái ôm hôm đó khác hẳn, Lâm Lạc Nhiên có thể cảm thụ được nhiều thứ, xúc cảm khi hai cơ thể dán sát vào nhau, trái tim loạn nhịp và cánh tay Tô Xán mang sự lưu luyến không nỡ xa rời.

Nghe Tô Xán và Đổng Tiểu Giai nói chuyện, phát hiện mọi người nhìn mình, Lâm Lạc Nhiên mới phát hiện ra nãy giờ mình đã thất thần, cười nói lảng đi:
- Chị Tiểu Giai năm nay đã vượt qua được kỳ tuyển dụng của ĐTH TW, làm phóng viên toàn cầu đấy.

Một nữ sinh trong vòng tròn bọn họ ở bên cạnh, hâm mộ nói:
- Phải rồi, em còn nghe nói học tỷ sắp sang Pháp, là Pari đúng không, ôi thật lãng mạn.

Đổng Tiểu Giai rất ra dáng đàng chị, vỗ vỗ má cô nữ sinh quá khích đó:
- Không vui như em nghĩ đâu, phóng viên toàn cầu rất khổ, cơ bản mỗi người đều phải đa năng kiêm rất nhiều công tác, có khả năng ứng biến mạnh mẽ với tình hình đột phát, cơ bản là một người phụ trách cả một khu vực, không cần quan tâm lĩnh vực gì, chỉ cần có tin nóng hổi là phải xông pha ngay tuyến đầu. Cho nên yêu cầu cũng cao, họ muốn có phóng viên kinh nghiệm tác nghiệp nước ngoài, phải thông thạo nhiều loại ngôn ngữ, sức khỏe phải tốt. Chị còn phải tham gia một cuộc huấn luyện nửa năm mới quyết định có được ra nước ngoài không. Sau này nếu mọi người tình cờ đi Pháp chơi cùng đừng nhớ tới chị, nếu gặp được chị cũng đừng chụp ảnh, nếu không lại bảo chị đen như tinh tinh không nhận ra được ...

- Chúc chị sự nghiệp thuận lợi, trước kia tôi nghe nói vào ĐTH TW làm MC mới là mục tiêu của chị.
Ấn tượng của Tô Xán với đệ nhất hổ nữ của giới sinh viên biện luận Thượng Hải rất sâu sắc, dù hôm đó hai người không có cơ hội đối chiến nhiều, sau buổi biện luận Tô Xán về phòng tìm kiếm tư liệu cũ về Đồng Tiểu Giai mới biết nếu hôm đó thực sự cô gái này ra tay mình không có cơ hội nói nhiều như vậy.

Đổng Tiểu Giai cười tủm tỉm:
- Cám ơn cậu, ĐTH TW người tài rất nhiều, nếu không phải vô cùng ưu tú khó lắm, sinh viên mới như tôi chưa đủ tiêu chuẩn đầu. Ngoài tài biện luận ra thì cậu cũng rất biết làm các cô gái vui vẻ đấy.

Đám nữ sinh xung quanh nhìn Tô Xán với ánh mắt cổ quái, còn bĩu môi thì thầm với nhau, Tô Xán cảm giác mình có chút tiếng tăm ở nơi này, chắc là tiếng tăm đó không thơm tho gì.

- Học tỷ cần gì phải khiêm tốn, nếu nhà chị lên tiếng một câu, vào ĐTH TW làm người chủ trì đâu phải khó ..
Có nam sinh hiểu bối cảnh gia đình Đổng Tiểu Giai nịnh nọt:

Ai ngờ Đổng Tiểu Giai khó chịu ra mặt:
- Vì sao cứ phải liên hệ bối cảnh gia đình tôi với tôi, chẳng lẽ không có trong nhà giúp đỡ thì không làm được gì à? Làm phóng viên toàn cầu là cơ hội rèn luyện năng lực toàn diện cực kỳ hiếm có, sẽ giúp tôi sau này tiến xa hơn rất nhiều, con người sống trên đời này nếu như cuộc sống hạn hẹp bó gọn một chỗ thì rất tẻ nhạt, đi ba ngày đường hơn đọc hàng vạn quyển sách, đó là cuộc sống tôi chọn.

Tô Xán phải thừa nhận riêng mặt tư tưởng Đổng Tiểu Giai đã bỏ người khác ở đằng sau rồi, người có thể nói thao thao bất tuyệt nhiều lắm, nhưng thực sự làm được có bao nhiêu.

Từ bỏ cuộc sống an nhàn trong nước, ra nước ngoài suốt ngày bôn ba, đối phó với đủ tình huống đột phát, thậm chí có chiến loạn, uy hiếp tới cả tính mạng, đủ khiến những cô gái vì có cuộc sống dễ chịu hơn mà bán cả thân thể, chà đạp tôn nghiêm dưới gót giày không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Tranh thủ thời gian nghỉ giữa hai tiết mục, Đổng Tiểu Giai tới bên cạnh Tô Xán nói:
- Nếu như thêm lần nữa Facebook huy động vốn thành công, tôi nghĩ sau này gặp cậu có khi phải hẹn trước, vậy tranh thủ cơ hội này, cậu cho tôi hẹn trước một buổi phỏng vấn chuyên đề chứ?

Tô Xán cười gật đầu:
- Nếu tôi đồng ý cho chị hẹn trước thì có phải là quá kiêu ngạo không.

- Không kiêu ngạo, tôi tin ngày đấy không còn quá xa đâu.
Đổng Tiểu Giai đưa tay ra bắt tay Tô Xán:
- Hứa rồi đấy nhé.

Tiệc tối gần tới lúc kết thúc, tiếp đó là đánh giá của ban giám khảo và trao thưởng, vở kịch lớp Lâm Lạc Nhiên được giải, là đạo diễn, Lâm Lạc Nhiên đại diện cho lớp mình lên nhận thược.

Lúc này trên sân khấu có rất nhiều người khác đợi nhận giải, đứng trong đám đông, Lâm Lạc Nhiên vẫn hết sức nổi trội.

Nha đầu điên này hôm nay mặc váy liền thân màu lam, khi nhận giải còn không quên vẫy tay với đám Tô Xán phía dưới, đôi mắt đen nháy dưới ánh đèn tỏa sáng như sao, khi lãnh đạo trường phát biểu kín đáo đưa tay ra sau lưng, dùng ngón tay bấm di động rất thuần thục mà không cần phải nhìn.

Tô Xán thấy di động trong túi rung rung, lấy ra xem là tin nhắn :" Lần trước tài liệu rất đầy đủ, thoát được buổi vấn đáp của lão già biến thái rồi."

"Biến đi, lần trước cậu xàm sỡ tôi, không tính sổ cậu là nể mặt lắm rồi. Đồ háo sắc."

Tô Xán mặt dầy nhắn tin lại :" Mình chỉ làm theo lời diễn giả, mở rộng tâm linh ôm một cái thật nhiệt tình thôi mà."

Lúc này vị lãnh đạo trường mở tấm phong bì, làm vẻ hồi hộp nói:
- ... Sau đây là giải nhất của đêm liên hoan mừng năm mới, tác phẩm Othello của William Shakespeare, được cải biên lại với bối cảnh hiện đại, đạo diễn Lâm Lạc Nhiên, diễn viên ...

Lâm Lạc Nhiên đi lên phía trước trong tiếng vỗ tay như sấm động, toàn thân váy đầm xanh lam, khuôn mặt tinh xảo như món đồ sứ, xinh đẹp tựa yêu tinh, đôi mắt đen lánh ánh lên linh động, làm đám sói đói phía dưới kích động hò hét liên hồi.

Lúc này Tô Xán mới thu được tin nhắn Lâm Lạc Nhiên gửi đến trước khi cất di động đi lên nhận giải, cúi đầu cảm ơn khán giả bốn phía, rất dễ bị người ta bỏ qua động tác nhỏ cắn cánh môi hồng mang chút hận ý nhắm vào ai đó.

" Nhiệt tình kiều gì mà một tay cậu còn đặt lên ngực tôi, để tôi hỏi Đường Vũ xem cô ấy nói thế nào nhé?"

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play