Có điều hiện giờ thái độ không cần hỏi lại lương tâm của Tô Xán làm Tiêu Nhật Hoa hoài nghi, chẳng lẽ giữa y thật sự không làm chuyện gì xấu cả? Không thể nào, thằng nhãi này chắc chắn là đứa lão luyện, phạm lỗi nhiều nên có kinh nghiệm rồi, một học sinh không ra gì như nó mà theo đuổi được cô bé xuất sắc như Đường Vũ tất nhiên không phải vừa, phải nghĩ cách đuổi nó ra khỏi trường học, ít nhất thì cũng phải đuổi nó ra khỏi lớp của mình.

Rắn không được thì mềm, Tiêu Nhật Hoa uyển chuyển khuyên nhủ:

- Hiện giờ các em còn nhỏ đã bắt đầu suy nghĩ chuyện này, tâm thái rất không thành thục, sứ mệnh quan trọng nhất bây giờ là gì, thành tích chính là toàn bộ hi vọng của các em, em làm thế khiến thành tích của cả hai tụt xuống, thành tích thi giữa kỳ sắp có rồi, em nghĩ rằng mình thi tốt lắm sao?

- Thầy Tiêu, thành tích của em có lẽ không tốt như trong suy nghĩ của thầy, nhưng em biết cũng không kém quá mức. Qua lời vừa rồi thấy nói em đã đại khái đoán ra được, giai đoạn hiện nay sứ mạng của em đúng là học tập, không nghĩ tới cái khác.

Tiêu Nhật Hoa nổi giận, ông ta không ngờ Tô Xán lại khó nhằn như thế, thuận tay lấy chồng bài thi ngữ văn bên cạnh ra, ông ta phụ trách chấm thi ngữ văn, tuy hiện giờ chưa biết thành tích tổng thể, nhưng phương diện ngữ văn đủ ông ta lấy cớ phát huy rồi, lục tìm bài của Tô Xán.

Rút bài thi ghi tên Tô Xán ra, ném trước mặt y, hừ một tiếng:

- Em tự thấy mình làm tốt lắm à?

Tô Xán cúi đầu nhặt bài thi dưới đất, phủi sạch bụi, sau đó mở ra lật tới trang cuối xem, gấp lại, tính ương bướng nổi lên, tuy hai tay đưa trả Tiêu Nhật Hoa, sọng giọng không đóng giả học sinh ngoan nữa:

- Em thấy cũng không phải là tệ.

Tô Xán càng tỏ ra thản nhiên, ông ta càng nóng máu, vốn Tiêu Nhật Hoa cũng không tới mức kém như thế, nhưng hôm nay vừa cãi nhau với Điền Phong, tâm trạng bị ảnh hưởng nhiều, giật lấy bài thi. Thi giữa kỳ vì chấm chéo nên ông ta chưa biết thành tích, vừa nãy xem qua mấy học sinh ông ta kỳ vọng, loại học sinh như Tô Xán, ông ta không thèm xem.

Cho nên khi cầm bài thi của Tô Xán, xem "lựa chọn", " vận dụng bộ sung phiên dịch câu từ"," đọc hiểu","làm văn", tổng cộng 128 điểm, mắt bất giác mở lớn.

Tiêu Nhật Hoa không kìm được"ồ" một tiếng, đặt bài thi lại bàn, 128 điểm, trong lớp đủ xếp 20 hạng đầu, mà mất điểm chủ yếu ở phần làm văn, còn đề cơ sở thì Tô Xán mất điểm rất ít.

Chép miệng, Tiêu Nhật Hoa chưa phải đã chịu thua:

- Thành tích này mà em đã dương dương đắc ý rồi?

- Em đã nói rồi, cũng không phải là quá tệ.

Tiêu Nhật Hoa hơi rối, nếu là học sinh khác nhất định ông ta cảm thán về con ngựa ô này, nhưng đây lại là Tô Xán, tha cho y thì không cam tâm, cố nó thành tích y kém thì chẳng phải đặt y ngang với những học sinh mũi nhọn rồi, lời của ông ta sẽ trở nên mâu thuẫn.

- Hôm qua em nắm tay Đường Vũ, tôi nhìn thấy hết, đây là sự thực chứ?

Tiêu Nhật Hoa tung đòn sát thủ.

"Thì ra là chuyện này!" Tuy trường học cấm chỉ học sinh yêu sớm, song không có khung hình phạt cho chuyện này, có điều Tô Xán khéo léo giải thích:

- Bình thường em tìm Đường Vũ ôn tập, bọn em trước kia là bạn rất tốt rồi, hôm qua bạn ấy vì cổ vũ em học tập nên nắm tay em thôi, bọn em luôn cổ vũ nhau như thế, làm thầy Tiêu hiểu lầm, về sau bọn em nhất định sẽ chú ý.

Tô Xán lúc nói câu này mắt vẫn trong veo, chẳng hề né tránh ánh mắt săm soi của Tiêu Nhật Hoa, làm người ta thực sự cảm tưởng y và Đường Vũ đúng là quan hệ bạn bè thuần khiết.

Tiêu Nhật Hoa không cam tâm, song thực sự không nhìn ra bất kỳ cái gì hết, cảm giác Tô Xán như cái bị bông, tấn công thế nào cũng không ăn thua, đành gật đầu:

- Chú ý là tốt.

- Nếu không có chuyện gì nữa vậy thì em đi trước đây.

Thấy thế công của Tiêu Nhật Hoa đã tan rã, Tô Xán ra tay nắm lại thế chủ động.

Tiêu Nhật Hoa ngồi xuống ghế, chản nản phẩy tay, nhìn Tô Xán đi ra cửa, nghĩ tới cuộc họp ban sáng, nếu chuyện này cứ bỏ qua như thế, chẳng phải mình xung đột với Điền Phong vô lý, lẩm bẩm:

- Cậu nói bình thường tìm Đường Vũ ôn tập, vậy để tôi xem thành tích giữa kỳ của cậu thế nào, nếu không ra gì thì đừng trách.

Lời này đáng lẽ không nên nói ra từ miệng một giáo viên, có điều ông ta bị cơn giận lấn át lý trí rồi.

Giờ tan học buổi trưa, Tiết Dịch Dương nhờ mạng lưới tình báo rộng lớn không ngờ đã nắm được nội dung cuộc nói chuyện hôm nay của Tô Xán, hưng phấn đấm vai Tô Xán:

- Mày được đầy, văn phòng làm việc đối diện lớp số ba, bọn Mã Ngọc hôm nay lười trốn thể dục trong phòng, nghe mày nói chuyện với Tiêu Nhật Hoa, đúng là hả giận, mẹ nó lão già đó cứ xăm xoi bọn mình, cứ như tao với mày nợ tiền lão. Lớp mình cũng biết cả rồi ...

Thế nhưng trong lòng Tô Xán chẳng có chút hưng phấn hay vui vè nào cả, chẳng trách tiết ba, tiết bồn có mấy người thì thầm với y như vậy.

Nếu tin đồn là đúng, Tiêu Nhật Hoa trước giờ luôn nhắm vào mình, ông ta chỉ đợi thành tích giữa kỳ để xử lý, bất kể ra sao, va chạm với chủ nhiệm lớp không phải là chuyện tốt.

Tháng 11, lập đông.

Hôm nay là ngày công bố thành tích thi giữa kỳ của Nhất Trung.

Ở hành lang ai cũng cũng chỉ bà tán đúng một đề tài này, Tiêu Nhật Hoa đi vào lớp số 5, tuyên bố thành tích đã có, đây là trận chiến đầu tiên của học kỳ mới, chiến quả đã sắp có.

- Trương Đại Hào, 570 điểm. Quách Đan, 478 điểm, đợi đã, cầm cả tờ giấy này xuống đã, vội gì ... Lý Lộ Mai 634 điểm ...

Tiêu Nhật Hoa đọc tới tên ai, người đó lên lấy thành tích, lần này thi 6 môn, tổng điểm là 750, Lý Lộ Mai nghe thấy điểm của mình là 634 còn vui mừng, đến khi lên nhận thành tích, thấy chỉ xếp thứ 15 trong lớp, tinh thần xuống hẳn, lần này mục tiêu của cô là top 10.

Khi đi về chỗ Lý Lộ Mai còn liếc nhìn cả lớp, xem ra thành tích của lớp đều có chút tiến bộ, xem ra sau này không thể lơi lòng nữa.

- Đường Vũ, 690 điểm ...

Cả lớp thốt lên thán tiếng kêu thán phục, thành tích này đừng nói đứng đầu cả lớp, cho dù là cả khối cũng đứng số 1 số 2, sự ưu tú của Đường Vũ không thể nghi ngờ, ngay cả Tiêu Nhật Hoa cũng chẳng thèm che dấu sự thiên vị của mình, tán dương Đường Vũ trước lớp một phen.

- Mày thấy chưa, đây chính là sự chênh lệch!

Tiết Dịch Dương cầm bảng điểm của mình, 545 so với 690, hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, bình thường thành tích Tô Xán cũng chẳng hơn hắn là bao, nên lên tiếng trào phúng, cũng có ý khuyên nhủ thằng bạn mình tỉnh táo lại.

Gần đây Tô Xán và Đường Vũ có xu thế càng ngày càng gần gũi, Tiết Dịch Dương cho rằng cô gái như Đường Vũ, đứng từ xa quan sát ngưỡng mộ là đủ, không nên tham dự vào, sau ba năm cao trung, Đường Vũ sẽ bay xa, hắn và Tô Xán sẽ bị bỏ lại ở thế giới dung tục, không muốn bạn mình lún quá sâu, tới lúc đó lại tuyệt vọng.

- Tô Xán, 645 điểm.

Tiêu Nhật Hoa mặt lạnh tanh đọc, đặt bảng điểm Tô Xán lên mép bàn, bốn ngón tay đè lấy, có chút thất thần, đương nhiên rồi, thành tích này làm hôm qua ông ta mất ngủ tới nửa đêm, gần sáng mới mệt mỏi chợp mắt một chút, rồi bị gà của giáo viên già nghỉ hưu sát vách cất tiếng gáy đánh thức.

Xì xào, cứ như có tiếng máy bay bay qua trên bầu trời lớp học.

Tô Xán đi thẳng lên bàn giáo viên, cầm lấy bảng điểm, kéo một cái, nhưng không kéo được, nhíu mày:

- Thấy Tiêu?

- À!

Tiêu Nhật Hoa tỉnh lại buông tay ra, không nói gì cả, bình tĩnh như chuyện hiển nhiên, tiếp tục đọc điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play