Sảnh nhỏ dùng làm báo cáo thảo luận của lầu hành chính, không khí hừng hực, ai nấy đều cố chấp ý mình, tranh luận không phân cao thấp, trong này có người xuất phát từ quan điểm cá nhân, người thì nghe ngóng được một số phong thanh bên ngoài, phần nhiều chỉ muốn giữ mình, không muốn cuốn vào loại tranh đấu này.
Hiệu trưởng Vương Tiểu Ất áp tay xuống, không khí trong phòng khựng lại.
- Đủ rồi, hiện giờ không phải là vấn đề xử lý Tô Xán ra sao, mà phải ứng đối với sự kiện này thế nào, làm sao giảm bớt ảnh hưởng của nó tới hội trở lại trường, hiện giờ các trường bạn trong ngoài nước, lãnh đạo các cấp vẫn ở trạng thái quan tâm và ủng hộ trường ta, điều đó đại biểu trách nhiệm nặng nề, cùng với nghĩa vụ phải đem tinh thần đầy tinh nhân văn này thực thi vào trong các loại hạng mục và công tác. Giữa đường xảy ra chuyện không đáng sợ, đáng sợ là vì thế mà hoảng loạn, không nắm được đại cục. Trong thời gian còn lại của lễ trở lại trường, chúng ta phải tăng cường điều phối, phục tùng đại cục, phục tùng chỉ huy. Đảm bảo cho ngày lễ thành công trọn vẹn ... Vương Tiểu Ất nhìn một vòng: - Trong quá tình này, các đồng chí phụ trách các bộ phận không được nới lỏng, phải thiết thực chịu trách nhiệm, xử lý thỏa đáng mâu thuẫn, phát hiện vấn đề phải lập tức phản ứng, đảm bảo ban tổ chức ngay lập tức giải quyết vấn đề, đảm bảo ổn định thời gian ngày lễ trở lại trường.
Mọi người dùng đủ mọi ánh mắt hoặc nghi ngờ, hoặc suy đoán, trầm tư nhìn Vương Tiểu Ất, nghiền ngẫm từng lời của ông ta, phát hiện từ đầu tới giờ ông ta chưa hề tỏ thái độ, không rõ lão hồ ly này đang nghĩ gì, nhưng phải công nhận ông ta nói đúng, bây giờ phải qua được lễ trở lại trường thật bình an đã, lúc đó mới tính được tới việc khác.
Có điều Vương Tiểu Ất nhiều lần nhấn mạnh sự "ổn định", cầu sự ổn định là thứ qun trọng nhất của trường, thậm chí khả năng tới từ cao tầng.
Cuộc họp kết thúc, một số vị phó hiệu trưởng trong đó có Tiêu Hồng Bá vỗ vai Lục Xuyên Minh, ông ta gật đầu khẽ, sau đó mọi người nối nhau ra khỏi phòng, ai nấy khôi phục vẻ mặt bình thản, chẳng hề nhận ra được trước đó bọn họ thiếu điều chỉ mặt chửi nhau.
Lúc này di động của Lục Xuyên Minh vang lên, là giọng của Thái Quốc Đào: - Xuyên Minh, cái di động này của tôi sắp bị người ta gọi tới nổ pin rồi, thái độ của Vương Tiểu Ất ra sao, giữ hay bỏ, thật không hiểu mấy loại người ngu xuẩn kia nghĩ cái gì, là ghen tỵ vì không cắn được miếng bánh nào của thằng bé đó hay là vì đổ vấy trách nhiệm đây? Muốn đuổi nó thì nhanh lên, tôi mang nó về, Đại học Dung Thành sẽ giang rộng vòng tay đón nó, thậm chí bên Thanh Hoa Bắc Đại cũng không ngồi ngoài đâu.
Năm 1976 hai người bọn họ là sinh viên năm thứ nhất ĐH Thượng Hải, còn chung một phòng KTX, nhà Lục Xuyên Minh ở Thượng Hải, cuối tuần Thái Quốc Đào đều theo ông ta về nhà, vì mẹ Lục Xuyên Minh hay làm món cá dấm Tây Hồ mà Thái Quốc Đào thích ăn, ăn chực liền mấy năm trời. Đến khi ra trường, Lục Xuyên Minh sang Nhật hợp tác nghiên cứu, Thái Quốc Đào ở lại trường học nâng cao, thay Lục Xuyên Minh chăm sóc mẹ già. Quan hệ hai người bọn họ thân thiết không thua kém gì anh em ruột.
Người ngoài nhìn vào nghĩ Thái Quốc Đào trầm ổn cẩn trọng, nhưng Lục Xuyên Minh biết bản tính lão hán Xuyên Tây này hoàn toàn khác với hình tượng bên ngoài, rất cảm tính, yêu ghét rõ ràng, hồi xưa khi làm phó chủ tịch hội sinh viên, chửi trưởng ban tổng vụ là "ngu xuẩn", vì ông ta không sửa điện thoại hỏng, đề phòng sinh viên yêu nhau qua điện thoại.
Lục Xuyên Minh bực mình: - Quốc Đào, anh đừng có chưa gì đã làm rộn lên, anh phải cho chúng tôi thời gian chứ, hiệu trưởng Vương ở cuộc họp biểu thị chuyện này đặt sang một bên, đem tinh lực tập trung vào hội trở lại trường, khi bế mạc rồi, nhất định sẽ cho anh một ý kiến xử trí hài lòng.
Đầu kia điện thoại trầm ngâm một chút, nói: - Xuyên Minh, anh cũng biết con người tôi không thích nói lời dối trá giả tạo, giáo huấn của trường ta là bác học đốc chí, thiết vấn cận tư, mục đích là dưỡng đức dạy người, cầu tri thức, cầu thực thụ. Nếu bị bên ngoài tác động, quyền lực hành chính cao hơn cả yêu cầu giáo dục thì ĐH Thượng Hải đã phạm vào sai lầm không thể nghịch chuyển rồi.
Cúp điện thoại, Lục Xuyên Minh nhắm mắt suy nghĩ.
…….
Trong hai ngày sau, Tô Xán cũng nhận được vô vàn cú điện thoại, trong đó có điện thoại của Tô Lý Thành, người đầu tiên lên tiếng không phải là mẹ y, xưa nay luôn nói câu đầu mà là cha y, điều đó đủ nói lên vấn đề.
Tô Lý Thành trước tiên vẫn bình tĩnh hỏi cuộc sống ở trong trường thế nào, có khó khăn gì hãy nói cho cha mẹ, không được một mình chọi cứng.
Thấy giọng nói Tô Xán vẫn bình thường, Tô Lý Thành mới nói: - Thầy Tô gọi điện cho cha rồi, tình huống cha đã rõ. Mẹ con lo lắng lắm, cha không cho mẹ con nói, sợ mẹ con lại lấy giọng trước kia ra, mắng con làm sao lại tùy tiện đánh người, chạy tới lễ đường đại náo, sao lại dính líu tới con gái nhà người ta ...
Bên kia điện thoại lập tức truyền tới giọng Tằng Kha cao vút lên cắt ngang: - Anh nói linh tinh cái gì đó, sao em có thể nói con như vậy, em ra anh già tới hồ đồ rồi, đưa đây, để em nói với con.
Tằng Kha cướp lấy điện thoại từ tay Tô Lý Thành rất buồn bực, nói: - Mẹ nói chuyện với Đường Vũ rồi, con bé nói chuyện này con làm đúng ...
Tô Xán toát mồ hồi, không ngờ bên cạnh mình có gián điệp, chẳng trách mẹ không mắng mình, chưa gì đã coi trọng dâu hơn con.
- Tô Xán, có một số loại người không thể lấy lý lẽ ra mà nói với bọn chúng được, cho nên con phải cứng rắn, từ nhỏ mẹ và hai cậu của con không có cha mẹ che chở, quá hiểu đạo lý này rồi, người ta cứ nói ra ngoài xã hội phải khéo léo, khéo léo không có nghĩa là tùy tiện nhẫn nhịn, bị thua thiệt mà cắn răng chịu, lần sau con càng thua thiệt nhiều hơn thôi. Bây giờ con lớn như thế, có tư tưởng của mình, mẹ không cần chỉ bảo con nữa, chỉ cần con biết rằng, cha mẹ luôn ủng hộ con. Giọng nói của Tằng Kha truyền qua mấy nghìn km mang theo chút ngữ khí kích động:
- Mẹ à, mẹ làm con muốn chạy về ôm mẹ khóc quá.
Tằng Kha phì cười: - Thằng nhóc này, giờ đã là chủ tịch lớn rồi, vẫn mồm mép như bôi mỡ.
- Con có thân phận gì, còn chẳng phải vẫn là con mẹ sao. Công phu nịnh nọt của Tô Xán đã đạt mức lô hỏa thuần thanh rồi.
Tằng Kha vui lắm.
- Diễn đàn học thuật nghiêm túc như thế, cháu đánh người là phá quấy không có tính kỷ luật tổ chức rồi, trong mắt nhiều người. đây không phải chuyện mà có thể nói là dũng cảm lên tiếng có thể bỏ qua được. Vương Bạc gọi điện tới phê bình những chỗ xử sự không ổn thỏa của Tô Xán.
Tô Xán không giải thích mục đích của mình, chỉ nói: - Lúc đó không khí kích động như thế, cháu không có thời gian suy nghĩ nhiều, sao chuyện này kinh động tới cả chú rồi?
- Hôm qua chú ăn cơm với cha cháu ở bên ngoài nên nghe nói, ở vùng đông nam, nền móng của chúng ta rất mỏng, chú không giúp gì được cho cháu, còn về tập đoàn Sâm Xuyên, Tống Thế Hạo và Nghiêm Văn Giới của ủy ban cải cách quốc gia giao tình rất sâu, chuyện này do bên trên tranh giành nhau. Rốt cuộc cháu có ý đồ gì, muốn kéo ai vào? Vương Bạc không cần để ý tới lời giải thích của Tô Xán: - Dù sao đơn thương độc mã là không được.
- Vâng, cháu chưa rõ rốt cuộc đối thủ sẽ huy động tới tầng cấp nào, đang cố găng buộc nhiều mục tiêu vào mình nhiều nhất có thể, lôi kéo tất cả người có thể thành bằng hữu có thể trợ lực.
Vương Bạc trầm ngâm: - Nhưng vấn đề này là của Sâm Xuyên, không liên quan gì tới chúng ta.
- Chú Vương. Tô Xán đột nhiên nói: - Nếu chú muốn làm tướng vương, cháu nguyện làm Tô Tần.
***Sự học phải dùng hết ý chí, việc suy nghĩ hỏi han phải đi đến cùng.
Người có lý tưởng cao xa thì phải có trí thức phong phú, phải luôn nghi ngờ đặt câu hỏi và luôn suy nghĩ sâu sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT