- Mẹ ơi, mẹ có hai mươi đồng không, hôm nay con cần tiêu, có chút tài liệu cần photo ..
Nhét xong miếng bánh mỳ kẹp trứng cuối cùng vào mồm, uống hết cốc sữa bò, no căng rồi nhưng mà vẫn thòm thèm, nhìn mẹ đang ở bên đợi mình ăn xong để dọn dẹp hỏi.
Tằng Kha hơi sững người, 20 đồng vào năm 1998 với bất kỳ một học sinh nào cũng là khoản tiền không hề nhỏ, trường học mỗi lần thu tiền tài liệu áng chừng khoảng hai ba chục đồng, với gia đình công chức bình thường đã thấy quá nhiều. Từ tiểu học tới sơ trung, Tô Xán trừ khi đi nộp tiền học mới mang số tiền tương đương, tiền mừng tuổi tính ra cũng khoảng số đó đấy, nhưng ở tuổi của y thì cơ bản bị tịch thu hết, mỗi lần bị thu tiền mừng tuổi là Tô Xán giận dỗi cha mẹ mấy ngày liền.
Tô Xán nhớ thời tiểu học, từ cuối năm thứ sáu mình bắt đầu tích trữ tiền tiêu vặt, tới khi tốt nghiệp chỉ có được mười chín đồng năm hào.
Tằng Kha nghe con nói nguyên do, tuy miệng lẩm bẩm trách " sao tới giờ mới nghĩ tới photo tài liệu ..." Nhưng vẫn đi vào phòng ngủ lấy ví cho Tô Xán hai mươi đồng, với nhà họ thì đây là chi phí sinh hoạt cả một ngày.
Tô Xán cầm tiền trong tay, thấy mặt mẹ đầy kỳ vọng, trong lòng lần nữa thề nhất định không để cha mẹ chịu khổ vì mình nữa, đồng thời càng thấu hiểu tầm quan trọng của tài phú. Ở cái niên đại đó ai cũng sống như trên băng mỏng, làm việc quy củ, bởi vì vốn liếng sinh hoạt tới từ một nguồn duy nhất, khiến cho họ có giá trị quan nhỏ hẹp. Không giống thế kỷ 21, vô số thứ mới mẻ ùa vào sinh ra đủ các loại tư tưởng sống và mở ra nhiều con đường kiếm sống khác.
Xã hội từ năm 1996 xí nghiệp nhà nước phá xản thua lỗ như cơm bữa, chuyện xa thải thất nghiệp ngày càng nghiêm trọng, làm người ta thức tỉnh, không bao giờ có cái gọi là "bát cơm vĩnh viễn". Mẹ Tô Xán cũng bị sa thải, vất vả lắm mới xin được việc tạm bợ bấp bênh, rồi trải qua bao trắc trở mới mở được hiệu văn phòng phẩm.
Cho nên bây giờ Tô Xán nhất định phải nắm chắc tài phú trong tay, nếu không tương lai có rất nhiều chuyện, dù mình biết trước cũng không có năng lực thay đổi ...
Tằng Kha hoàn toàn không biết chuyện phát sinh trên người con mình, càng không biết con mình nắm chặt hai mươi đồng trong tay nổi lên suy nghĩ không phù hợp với tuổi tác.
Khoác cặp rời tiểu khu, một người hùng hục từ đằng sau chạy tới, vỗ đét lên vai Tô Xán, một giọng nói xa lạ quen thuộc vang vang bên tai:
- Ê thằng khỉ kia, vừa xong tao gọi mãi mày không trả lời, ngủ mơ à?
Tô Xán vừa rồi đang ôn lại nội dung số học, ngạc nhiên là y không gặp phải bất kỳ chướng ngại nào, không ngờ với tư duy người trưởng thành, ở độ tuổi được cho là bắt đầu "trơ" với việc tiếp nhận kiến thức mới, dưới áp lực mạnh mẽ không ngờ vẫn tiêu hóa tốt được lượng kiến thức lớn như vậy. Vừa rồi y đúng là không nghe thấy có người gọi mình, đột nhiên bị cắt đứt tư duy, tức giận quay ngoắt lại.
Đôi tai to, tóc húi cua, xương gò má cao, đeo một bộ kính cận, môi dầy, dáng người xương xương của Tiết Dương Dịch xuất hiện trước mắt y.
Tô Xán cứng người, mắt chớp liên hồi, mình không nhìn nhầm chứ, đây chính là Tiết Dương Dịch của mười một năm trước.
Một cảm giác thân thiết trào ra, Tô Xán kích động khẽ run lên, đôi khi giữa nam nhân cũng có một loại tình bạn, gọi là thanh mai trúc mã.
Năm 2007 Tiết Dương Dịch về thăm nhà một tháng, kết thúc kỳ nghỉ, ngồi chuyên cơ về căn cứ hải quân Nam Hải, đi qua căn nhà trọ rác rưởi mình thuê tạm ở thành phố lớn, cùng mình nhai lạc nhắm rượu, ôn lại chuyện xấu từ nhỏ tới lớn, mơ tưởng về tương lai, rất bình thường nhưng vui vẻ, loại tình bạn đó không gì thay thế được.
Dừng lại ở nhà trọ của mình thời gian ngắn, hắn tới căn cứ, tên này là sĩ quan phục vụ hậu cần mặt đất của hải quân, tức là phụ trách kiểm tra đại tu chiến đấu cơ mỗi lần ra biển tuần tra. Đó là công việc khổ cực không phải người bình thường có thể làm nổi, máy bay lên trời một chuyến nhưng dưới đất phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi công sức.
Đã thế các loại điều khoản bảo mật lại cực nhiều, về nhà một chuyến thôi mà không biết ký bao nhiêu giấy tờ, giữ gìn không biết bao nhiêu quy củ, tiền lương đãi ngộ lại chẳng cao, xảy ra chuyện phải ra tòa án quân sự, sự gian khổ của nhân viên hậu cần mặt đất không ai biết hết được.
Tô Xán không biết rằng cái đêm hai người uống rượu tâm sự đó là lần cuối gặp mặt thằng bạn nối khố đó của mình.
Năm 2008 trong một lần Tiết Dịch Dương phụ trách kiểm tra lần cuối cho máy bay sắp cất cảnh, khi kiểm tra động cơ khí nén, vì không cẩn thận bị hút vào động cơ máy bay, tạo thành sự cố nhân mạng lớn.
Chuyện này vì liên quan tới quân đội nên rất lâu sau Tô Xán mới biết tin, y vừa khóc vừa uống say suốt hai ngày hai đêm, ở đối diện luôn có một chén rượu được rót đầy ... Đến khi y say ngất đi vẫn đầy, vì người bạn thân nhất của y không bao giờ về nữa.
Bây giờ nhìn thấy Tiết Dịch Dương sống sờ sờ trước mặt mình, cũng mười sáu tuổi, cũng đôi mắt sáng kiên nghị ấy, Tô Xán giang rộng hai tay ôm chặt lấy Tiết Dịch Dương, cảm kích ông trời đưa y quay lại một chuyến.
- Ê, ê, mày sao đấy, bệnh à!
Tiết Dịch Dương rùng mình, dù hai bọn họ lớn lên cùng cái sân từ nhỏ tới lớn, tình cảm rất là sâu, nhưng con trai mà không có trò ôm ôm ấp ấp thế này như đám con gái, la toáng lên đẩy Tô Xán ra.
- Hì hì không có gì ...
Tô Xán từ biết biểu hiện của mình trong mắt người ngoài rất bất thường, bên cạnh có một bác gái tròn mắt nhìn họ, vội tách ra vỗ vai Tiết Dịch Dương:
- Định thử xem có nhấc được mày lên không thôi.
- Điên, mới sáng ngày ra đã lên cơn.
Tiết Dịch Dương ngờ vực nhìn Tô Xán hôm nay có chút khác lạ, có điều không nghĩ nhiều, tâm tình hắn rất tốt, nói:
- Chiều tao không có tiết, mày thì sao, tối tới chỗ cũ nhé?
Chỗ cũ là một cái quán game, thời đó vẫn còn dùng máy PS1, thế đã là hoạt động giải trí xa xỉ nhất rồi, internet thì vừa mới nổi lên thôi, giá cả đắt kinh người, khi ấy Tô Xán mới chỉ nghe tới chứ chưa bao giờ vào quán internet, cho tới hết cao trung mới dần tiếp xúc quán internet đang trên đà phát triển bùng nổ.
Tiết Dịch Dương học ở trường Nhất Trung, từ bé tới giờ thành tích học tập của hắn luôn ở trên Tô Xán, có điều chẳng phải chênh lệch lớn, sơ trung học ở Nhất Trung nên lên cao trung Nhất Trung có chính sách ưu đãi giảm giá. Tiết Dịch Dương thi tốt nghiệp tốt hơn Tô Xán, nhưng chưa đủ điểm để vào Nhất Trung, hình như là nộp 3.000 để được tiếp tục học ở Nhất Trung.
Nhất Trung khi đó quả thực là ước mơ của mọi học sinh, mỹ nữ vô vàn, trường học chất lượng cao, chưa bao giờ có chuyện ở lại học thêm giờ, mỗi khi tới kỳ nghỉ là trường học cho nghỉ trọn vẹn, bài tập về nhà cũng tương đối thoải mái. Toàn bộ con cháu cán bộ có chút tiếng nói ở thành phố hoặc các huyện xã xung quanh, cùng con cái nhà giàu đều hướng vào Nhất Trung.
Khi ấy nhãn hiệu "Song Tinh", "An Đạp - Anta" vẫn coi là hàng hiệu thì học sinh Nhất Trung toàn dùng đồ thể thao " Lý Ninh" cao cấp hơn một bậc.
Đến khi Tô Xán lên cao trung, "Lý Ninh" với y mà nói vẫn là đồ xa xỉ thì học sinh Nhất Trung đã dùng đồ thể thao hàng đầu như "Adidas", "Nike" rồi.
Nhất Trung với học sinh như Tô Xán mà nói luôn được bao phủ tầm màn thần bí cao sang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play