Mỹ nữ luôn luôn thu hút, một quý nữ hào phiệt nắm đại quyền sẽ là đề tài đàm luận của cái gọi là nhân sĩ thượng lưu.

Trần Khải Thụy lần trước chụp ảnh Vương Thanh lên trang nhất tạp chí Văn hóa thời thượng tạo tiếng vang lớn, không chỉ mang lại danh tiếng cho Vương Thanh ở Thượng Hải, mà còn nâng cao độ thu hút của tạp chí, vốn lẽ định dựa vào trận gió đông này, Vương Thanh sẽ tiến quân vào Thượng Hải, nhưng bị Tô Xán ăn chặn mất tiền.

Hiện Trần Khải Thụy còn đang ấp ủ tham vọng chụp ảnh Vương Thanh mặc bikini, nhưng lần này đừng hòng Tô Xán giúp hắn, thầm nghĩ may mà hắn chưa gặp Đường Vũ, nếu không mình rắc rối to, cái tên ái nam ái nữ đó cực kỳ phiền phức, Tô Xán đối phó rất mệt mỏi.
- Ừ, đây là chuyện tốt, thị trường trong nước đang phát triển mạnh, cha con nhiều lần yêu cầu tập đoàn điều chỉnh phân bố ưu tiên trong ngoài nước, coi trong thị trường quốc nội, tương lai vài năm nữa, mở rộng thị trường trong nước sẽ là trọng tâm chiến lược của tập đoàn.
Đào Tình nói xong trách yêu con gái:
- Nhưng mẹ không hỏi con chuyện này, con thật là, chỉ biết để ý tới chuyện kinh doanh, cuộc sống còn nhiều chuyện khác quan trọng không kém mà.
Vừa nói vừa nhìn Tô Xán đầy ẩn ý.

Ánh mắt của Đào Tình làm Tô Xán cảm thấy không đúng, trước tiên hai mẹ con họ thể hiện sự thân mật trước mắt người ngoài như mình, sau đó lại còn nói chuyện kế hoạch tập đoàn Sâm Xuyên, rõ ràng không coi y là "người ngoài" nữa, không lẽ mẹ Tống Chân hiểu lầm cái gì, cô nhóc này rốt cuộc bày trò gì đây?

- Mẹ con trả lời mẹ đã quen rồi mà.
Tống Chân cười rõ ngọt.
- Mẹ, sao đột nhiên lần này mẹ lại về nước bất ngờ thế, chẳng nói trước cho con cái gì cả?

- Lầ này là mẹ quyết định đột xuất, chú hai con, cùng cả chú Triệu cũng tới, có vài chuyện phải xử lý, đi vội vàng quá, cho nên không nói với con trước, chẳng phải mẹ về một cái là tới thăm con luôn sao?
Đào Tình không để ý tới con gái nữa mà quay sang Tô Xán:
- Tiểu Tô, cháu là bạn hay là bạn học của Chân Chân?

- Dì, bọn cháu là bạn.
Tình huống thế này Tô Xán thấy ít nói một chút là tốt nhất, không làm phức tạp thêm tình hình:

- Mẹ, con và Tô Xán là bạn làm ăn, Thượng Mạch của anh ấy và Tấn Thông của con đang có hợp tác thương nghiệp.

Tống Chân càng nói hai bọn họ không có gì thì Đào Tình càng khẳng định chắc chắn, bạn làm ăn thôi làm sao lại đưa tới đây được, về phía con gái tất nhiên phải có sự rụt rè giữ kẽ rồi.

Đào Tình gật đầu:
- Lỗ Đông Thăng của China Telecom là bạn học cũ của dì, quan hệ không tệ, yên tâm, hai đứa còn trẻ có tiền đồ, làm trưởng bối tất nhiên sẽ nâng đỡ bắc cầu làm mối cho hai đứa.

Lỗ Đông Thăng là chủ tịch China Telecom, nếu Sâm Xuyên không có mối quan hệ này, Tấn Thông của Tống Chân đã chẳng thành SP top đầu trong nước.

- Ngoài ra ở Thượng Hải này cha con còn có vài người bạn, Lý Siêu Hoa con chú Lý cùng tuổi với hai đứa, cậu ta bây giờ kinh doanh lớn, kinh nghiệm phong phú, hai đứa nên tiếp xúc nhiều, học hỏi lẫn nhau thêm tiến bộ.

Tô Xán thấy choáng luôn, mẹ Đào Tình nói gì cũng hai đứa, hai đứa, còn muốn giới thiệu hết người này tới người kia cho bọn họ, cho dù mình là đối tượng của Tống Chân thật thì cũng không cần nhanh tới vậy đi.

- Dạ.
Tống Chân giả ngây giả ngô không hiểu ý mẹ mình, ngoan ngoãn đáp:

- Biết mẹ về nước, dì Trương còn nói mẹ phải dẫn con tới nhà chơi, muốn gặp con một lần, xem bao năm qua con lớn lên thế nào rồi. Bên ngoài người ta gọi Trương Minh là người nối nghiệp của đế quốc truyền thông Trương thị, thằng bé đó không tệ.

Những người Đào Tình nhắc tới đều là nhân vật kiệt xuất trong lớp trẻ ở Thượng Hải, chỉ cần Tô Xán lăn lộn thương trường, không quá mức thiếu hiểu biết thì hẳn sẽ biết tới những người này.

Nếu Tô Xán chỉ là một người bạn của Tống Chân, bất kể là bạn gì, bạn làm ăn hay bạn học cũ, Đào Tình đều tuyệt đối sẽ không nói những lời này.

Nhưng tình hình bây giờ rõ ràng không đơn giản như vậy, con gái chưa bao giờ dẫn bạn nam tới gặp riêng mình như vậy, hàm nghĩa trong đó liền rõ rồi. Nếu còn coi Tô Xán như người thường thì đầu óc Đào Tình nên vứt đi.

Mặc dù Đào Tình có thiện cảm với Tô Xán ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngoan ngoãn, lễ phép, chân thật, nếu là con cái người bạn nào đó, bà sẽ hết sức yêu thích, tán thưởng. Nhưng để làm con rể bà là chuyện khác, người theo đuổi Tống Chân toàn là thanh niên tài tuấn, sao lại nhìn trúng một chàng trai trông có vẻ rất bình thường thế này?

- Con không hứng thú với kiểu biến tướng tương thân đó của mẹ, huống hồ cái gì mà thanh niên kiệt xuất chứ, toàn là đám truyền thông hiếu sự nói vống lên.
Tô Xán lòng sáng như gương nên chẳng cảm thấy gì, nhưng Tống Chân sao không hiểu ý mẹ cô, cô gái này một khí không hải lòng là luôn rất thẳng thắn trực tiếp:
- Mẹ, mẹ có nghĩ tới không, Tô Xán khả năng là bạn trai của con, trước mặt anh ấy mẹ bảo giới thiệu cho con người này người kia, mẹ không nghĩ tới cảm thụ của anh ấy à?

Đào Tình mỉm cười nhẹ nhàng hỏi:
- Tiểu Tô, dì chỉ nói thế thôi, không có ý gì đâu, cháu không để bụng chứ?

Tô Xán bấy giờ mới sực tỉnh hàm ý vừa rồi của Đào Tình, té ra không hải lòng với “chàng rể” mình đây rồi, xua tay:
- Dì Đào, xin dì đừng hiểu lầm, cháu và Tống Chân đơn thuần là bạn cùng đối tác làm ăn thôi ... Cô ấy cứ thích đùa nghịch, cháu không có cái may mắn đó đâu ạ.
Đồng thời Tô Xán nhận ra một tính cách nữa của Tống Chân, trường phái tổng tiến công, rất chủ động, thích dắt mũi người khác.

Tống Chân nhìn Tô Xán một cái đầy thâm ý, lắc tay mẹ mình:
- Mẹ, vừa rồi con chỉ trêu mẹ vậy thôi, con và Tô Xán không có gì hết.

Tô Xán có cảm giác bị Tống Chân nói như thế, những lời của y lúc nãy bỗng nhiên thành càng bôi càng đen, thậm chí có thể hiểu là chua xót tự ti. Hơn nữa y lại không thể bắt bẻ gì Tống Chân được, rõ ràng con bé này nói là đùa rồi, Tô Xán hận ngứa răng, con bé này hư quá, phải đánh đít mới được.

Đào Tình cười híp mắt:
- Không sao, không sao, mẹ không nghĩ gì hết.
Quả nhiên không coi Tống Chân nói đùa, lùi lại mà nói, cho dù chưa tới mức bạn trai bạn gái, thì cũng ngấp nghe rồi, vì Tống Chân đối xử đặc thù với Tô Xán là sự thực.

Bữa cơm tiếp đó diễn ra trong không khí vui vẻ, đợi Tô Xán lên về trường, Tống Chân cùng mẹ vào xe, hỏi mẹ mình:
- Mẹ ..,, thấy anh ấy thế nào?

- Hai đứa ngủ với nhau rồi?
Đào Tình nhướng mày lên hỏi thẳng:

- Chưa ạ.
Tống Chân lắc đầu, mặt ửng đỏ:

- Vậy thì tốt, tốt nhất là chưa. Thằng bé này khá lắm, chững chạc, không phù phiếm, tính cách rất lành, có điều không khí thế được như cha con. Giống như chú ba của con hơn, tính cách quá hiền, thành ra trong tập đoàn lẫn trong nhà không có tiếng nói gì cả. Mà nhà ta không giống nhà khác, người ta bình phàm là hạnh phúc, nhưng chúng ta gia nghiệp lớn, đấu đá suốt ngày, nếu như không có cha con chống đỡ, không biết bao kẻ dã tâm lang sói nhắm vào hai mẹ con ta rồi. Người hiền lành vào nhà chúng ta chỉ có đường bị ức hiếp, trà đạp, khinh bỉ thôi, con còn nghĩ bình phàm là hạnh phúc nữa sao? Như thím ba con, cả đời hận chú ba con mềm yếu, trong nhà suốt ngày xung đột cãi vã.

- Mẹ, mẹ không thể lấy tiêu chuẩn cha con ra mà xét được.
Tống Chân dứt khoát nói:
- Tô Xán tuy hiền lành, nhưng không phải người dễ bị bắt nạt.

Nhìn con gái một hồi, Đào Tình thở dài:
- Chân Chân, mẹ hiểu con, đây không phải tính cách của con, con chỉ nhất thời xúc động thôi, sẽ nhanh chóng qua đi. Đương nhiên, mẹ cũng không định can thiệp vào chuyện của con, chỉ đưa ra kiến nghị mà thôi, nếu con đang ở thời gian quan sát, vậy hãy tiếp xúc nhiều một chút, con mới về nước, đừng quyết định vội. Nếu một năm sau con nói với mẹ, con vẫn thích cậu ta, vậy mẹ sẽ chúc phúc cho hai đứa.

Tống Chân chuyên tâm lái xe, rơi vào quãng thời gian trầm mặc kéo dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play