*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gió tối thổi qua làn da lộ ra ngoài không khí, làm người ta cảm giác như ngâm trong nước, thoải mái hơn ngồi phòng điều hòa nhiều.
Cha mẹ Đường Vũ lái xe đi rồi, Tô Xán và Đường Vũ nắm tay nhau đi trên đường, con phố này cực kỳ náo nhiệt, vì nó tập trung nhiều cửa hiệu cao cấp lần bình dân, không chỉ thế các loại món ăn mặt cũng không thiếu, một mùi thơm ngào ngạt bay khắp đường.
9 giờ tối, đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày, đa phần xuất hiện bên đường là những đôi tình nhân trẻ, không tay trong tay thì tựa đầu tì vai, cảm tưởng không khí cũng trôi nổi màu mây hồng.
Đường Vũ đột nhiên chạy vào quán bên đường, sau đó mang ra hai cốc trà sữa trân châu cắm ống hút, tiền tất nhiên được cô thanh toán xong.
Tô Xán nhận lấy cốc trà sưa, cười khổ:
- Trông anh giống kẻ ăn bám lắm sao?
Đường Vũ biết Tô Xán nói không chỉ là chuyện cốc trà sữa, còn cả chuyện mình nhờ mẹ giải quyết giúp rắc rối của y, cong môi, cái cằm ương bướng nâng lên:
- Anh không giống ăn bám, mà là rất giống.
Nói xong không nhịn được bật cười.
- Nha đầu ngốc ạ, không cần phải lo lắng cho anh, Dịch Gia Thuận ngu ngốc, ông ta vận dụng quan hệ để gây sức ép với cha Uy Uy là điều tệ nhất rồi, nếu xung đột cá nhân thì có người mặc kệ, nhưng ông ta lôi kéo khắp nơi thì chẳng cần cha Uy Uy lên tiếng, tự khắc người bên trên sẽ không để yên.
Tô Xán vừa đi vừa giải thích qua tình hình cho Đường Vũ:
- Chuyện này anh đoán sẽ kết thúc chả đâu vào đâu, chỉ có Dịch Gia Thuận phải mắc kẹt cả đống tiền của và nhân lực ở cái hạng mục kia thôi, cùng tiếng tăm không tốt đẹp gì của anh thêm vết bẩn … thôi không nói chuyện phiền lòng nữa, lâu rồi chúng ta không đi dạo.
Nghe Tô Xán nói vậy, Đường Vũ nhẹ nhõm đi nhiều, “ừm” một tiếng, hai bọn họ từ lúc nghỉ hè không đi dạo với nhau như thế, không khí náo nhiệt xung quanh làm trái tim Đường Vũ cũng muốn nhảy nhót, chỉ bên kia cầu:
- Qua bên kia cầu đi, ở đó hay có món đồ tự làm đẹp lắm.
Bên kia cầu chính là phố quán bar, sau đó nữa là ĐH khoa học xã hội, nhiều sinh viên thường đem món đồ nhỏ tự làm bày ở bên bờ sông bán cái thiện cuộc sống.
Món đồ nhỏ rất nhiều, đủ kiểu từ tất tai, mũ, cho tới món trang sức, giá cả không đắt, kiểu dáng đa dạng, độc đáo.
Chỉ đi một lúc Đường Vũ đã mua tới gần chục món đồ rồi, toàn nịt tóc, vòng tay, linh tinh, Tô Xán dám cá nhiều thứ mua về Đường Vũ không dùng, có khi đóng hộp bỏ đấy, quan trọng là thú vui mua sắm lựa chọn và mặc cả nữa, tiền thì Tô Xán trả hết.
- Bạn gì ơi, mua sách đi.
Đi qua một hàng bán sách cũ, hai cô gái ngồi nói chuyện thấy Tô Xán liền vui vẻ đứng dậy gọi:
- Bọn mình lại tìm được mấy cuốn tạp chí thời trang nước ngoài đấy.
Khách xộp như Tô Xán, đương nhiên là họ nhớ, hơn nữa cũng chưa lâu.
Đường Vũ kín đáo nhéo Tô Xán một cái, không ngờ đi tới đây cũng có con gái nhận ra, xem chừng không biết cả tên mà nhìn thấy người đã vui thấy kia, càng ngày càng làm người ta khó yên tâm.
Tô Xán đâu có ý định mua nữa, nhưng lúc này phải dừng lại, cùng Đường Vũ ngồi xuống xem sách:
- Hai bạn ngày nào cũng dọn hàng à?
- Ừ, nói chung chỉ trừ ngày mưa hoặc là Tết thôi.
Một cô gái nhìn Đường Vũ nói:
- Mấy cuốn tạp chí thời trang bạn trai bạn mua lần trước chính là ở chỗ bọn mình đấy.
- Ồ vậy à, mình không biết.
Đường Vũ cười rất tươi:
Tô Xán thì muốn lao đầu xuống sông, lòng kêu gào, ông trời, tại sao tôi làm việc tốt mà lại bị quả báo?
Không dám ở lại lâu, Tô Xán cũng chọn mấy tờ tạp chí thời trang nước ngoài, trong khi Đường Vũ lại mua cuốn sách dạy nấu ăn. Tô Xán chưa trả tiền, cô gái đã nói:
- Lần này mình chỉ nhận đúng số tiền thôi, nếu không lần sau bọn mình không dám bán cho bạn nữa đâu.
Kết quả Tô Xán bị nhéo cái nữa, hiển nhiên cho rằng Tô Xán “dại gái” trả tiền vượt quá giá trị thực.
Tất cả hết 5 đồng, Tô Xán vội vàng rời chốn thị phi này, đi một lúc liền thành thực khai báo chuyện ngày hôm đó, giải thích rõ ràng muốn xẻo Lâm Trứu Vũ một cái.
- Lạc Nhiên sắp thành bạn gái của anh tới nơi rồi.
Đường Vũ giọng hơi chua chua:
Tô Xán toát mồ hôi, nhưng y ứng phó cũng nhanh:
- Lạc Nhiên có biết bao chàng trai xếp hàng đợi, cần gì để ý tới người đã có vợ.
- Dẻo mồm.
Đường Vũ tuy bĩu môi nhưng rất hài lòng vì câu trả lời này của Tô Xán, nhưng đi được một lúc chẳng biết nghĩ gì mà dần dần trầm mặc hẳn xuống.
- Sao thế?
Đường Vũ thoáng trầm ngâm, cuối cùng đứng lại ngước nhìn Tô Xán:
- Mẹ em nói tình yêu giống ngọn lửa cháy càng mạnh càng sớm lụi tàn. Bây giờ em còn trẻ có thể tự tin, không lo sợ bất kỳ cô gái nào cướp được anh, nhưng mười năm, hai mươi năm nữa thì sao đây? Lúc đó em đã già, sự nghiệp của anh sẽ càng lớn, càng nhiều cô gái vây quanh, trẻ trung hơn, xinh đẹp hơn. Lúc đó em chẳng còn dũng khí mà ghen nữa, có lẽ … có lẽ .. lúc đó em chỉ biết ôm chăn trong căn phòng trống mà khóc một mình thôi.
Giọng Đường Vũ nhỏ dần, tới cuối thậm chí có hơi chút nghèn nhẹn, mới đầu chỉ là nghĩ lung tung, càng nói càng cảm giác tương lai đó hiển hiện ngay trước mắt, bất kể tình cảm sâu bao nhiêu rồi cũng có ngày phai nhạt, nghĩ thế làm cô không khỏi thấy chua xót.
Thực sự là nha đầu tình cảm nội tâm phong phú tới mức phiền phức, Tô Xán thậm chí cảm giác được tay của Đường Vũ nắm tay mình chặt hơn, nhưng bàn tay lại lạnh đi.
Tô Xán trầm mặc, vì y không biết trả lời thế nào, hùng hồn tuyên bố sẽ yêu Đường Vũ tới hết đời, không để ý tới cô gái khác ? Nói thì dễ, thực hiện mới là khó, lúc này y không muốn dùng lời đường mật vô nghĩa để đối phó cho qua.
Khẽ kéo Đường Vũ vào lòng, ngửi mùi thơm trên tóc Đường Vũ, nhẹ nhàng nói:
- Anh không biết, nhưng dù thế nào anh cũng không buông cho em đi đâu, anh giữ mãi em trong vòng tay này. Tình cảm là nút thắt từ hai đầu, phải hai bên cùng kéo mới bền chặt, em thông minh như vậy, thế nào cũng có cách giữ anh lại bên em, đúng không? Trừ khi em buông tay trước mà thôi.
- Em cũng không buông tay, em đã nói rồi, anh là của em.
Đường Vũ nói xong chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, nhón chân, hai cánh môi mềm ướt át hôn lên môi Tô Xán:
Cực kỳ chủ động, Đường Vũ nhiệt tình như muốn làm tan chảy Tô Xán, cãi lưỡi nhỏ chủ động tìm lấy đồng loại của mình, say mê cuốn lấy, không biết qua bao lâu, tới khi hơi thở trở nên gấp gáp, Đường Vũ mới ngừng hành động xâm lược bá đạo của mình, cánh mũi phập phồng phả ra hơi thở nóng rực thơm như lan nhìn Tô Xán, cánh đôi môi mọng đỏ cũng bị sự đáp trả nồng nhiệt không kém phần của Tô Xán, dáng vẻ trông mỹ miều khôn tả.
Đôi mắt vốn sáng ngời lúc như phủ lớp tầng hơi nước, hai cánh môi dầy gợi cảm chưa khép lại được vì còn hít thở không khí sau nụ hôn dài, để lộ rìa hàm răng trắng đều đặn, gò má láng mịn phủ lên tầng mây hồng nhàn nhạt, dưới ánh đèn như tỏa ra hào quang óng ánh … Tô Xán phát hiện, cô gái luôn gắn liền với hình ảnh băng giá lại còn có một mặt nóng hơn cả dung nham như thế.
Mặc dù xung quanh cũng có vài đôi tình nhân âu yếm thân mật, hành vi của bọn họ không tính quá gây chú ý, nhưng với Đường Vũ mà nói, lúc này gần như tiêu hao sạch sẽ dũng khí rồi, dấu mặt vào giữa ngực Tô Xán, không dám nhìn y nữa.
So ra mà nói, với Tô Xán thì nụ hôn vừa xong chỉ là món khai vị mà thôi, nói:
- Đường Vũ, em lo tình cảm của chúng ta sẽ phai nhạt theo thời gian phải không, anh vừa nghĩ ra một cách đấy.
- Cách gì?
Đường Vũ không ngẩng đầu lên, lí nhí hỏi:
- Chẳng phải người ta thường nói con cái là sợi dây gắn kết cha mẹ sao, chúng mình sản xuất một đứa đi.
Đường Vũ