Những người có mặt ở đây đều không phải vì nghĩa khí, nhiệt huyết hay tình bạn gì mà ủng hộ Dịch Lực Hoan.

Bởi có cả một số nha nội bối cảnh sâu không kém Dịch Lực Hoan, còn có những nhân vật tầng lớp màu xám quan hệ rộng hai giới hắc bạch, đến Dịch Lực Hoan cũng phải nể mặt ba phần.

Đám người này đơn thuần kết hợp lại một chỗ để tận dụng tiềm lực vô hạn của vòng tròn quan hệ, mặc đặc một vòng tròn thì trước tiên là bài ngoại, đám người này lại không ai sợ phiền phức, hành động vừa rồi của Tô Xán không khác gì châm lửa cho thùng thuốc nổ.

- Mấy ngày trước Tô Xán thông qua số điện thoại tôi để lại hỏi thời gian chúng ta đi tắm suối nước nóng, tôi tưởng rằng cậu ta muốn tham gia.
Nhìn cục diện trước mắt Văn Lộ nóng lòng nói nhỏ với đám Từ Hổ, Hạ Chi Minh:
- Rốt cuộc cậu ta muốn làm cái gì đây? Nhắm vào Dịch Lực Hoan sao? Nếu một mình Dịch Lực Hoan đã đành, nhưng nơi này còn không ít người khác.

Từ Hổ lắc đầu:
- Xem tình huống đi, lát nữa nếu căng quá thì tôi ra mặt nói đỡ. Không ngờ Tô Xán lại không biết nặng nhẹ như vậy.

- Kệ nó, liên quan gì tới chúng ta đâu.
Dương Lỗi hừ lạnh:
- Thằng này ở Dung Thành hung hăng thành thói rồi mà, nhưng mà nó quên, đây không phải Dung Thành, Dịch Lực Hoan càng không phải hộ ngoại lai như Đào Chử Hồng.

Quách Tiểu Phu tách khỏi đám Dịch Lực Hoan, ngồi ở quầy bar, đưa ngón tay trắng trẻo day trán, nói với mấy cô bạn bên cạnh:
- Xong, còn định tắm nước nóng thật thoải mái, giờ có chuyện rồi, mất hết cả hứng.
Cô quá rõ đám người Dịch Lực Hoan, không đi gây sự với người khác đã là may, bây giờ có người chủ động khiêu khích, thế nào cũng có người vỡ đầu chảy máu.

- Vui mà, cuộc sống cứ đều đều chẳng phải chán ngắt sao, hiếm khi mới gặp chuyện kích thích thế này, phải thưởng thức chứ. Tôi thích nhất là nhìn Lưu Siêu động thủ, anh ấy đánh nhau trông ngầu lắm.
Một cô tiểu thư gia thế nhà ở Du Thành mắt suýt hiện lên hình trái tim rồi:

- Tôi thấy khả năng bọn họ không ra tay đâu, Nhạc lão tam đã gọi điện thoại kêu người tới rồi, đám người kia không may, chọc vào ai không chọc, đi chọc vào đám Dịch Lực Hoan.
Một nữa nhân trang điểm rất đậm, tay kẹp điều thuốc là phì phèo, có vẻ từng trải:
- Nói chung chúng ta đưng dây dưa vào là tốt rồi.

……………..

Trong biệt thự đám Tô Xán đặt thuê, hành lý vẫn để nguyên trong phòng khách, chưa ai về phòng, ngồi quây quanh ghế sô pha.

Lưu Duệ không ngốc, sao có chuyện trùng hợp như thế được, sau khi đem sự kiện xô xe trước đó kể đại khái với người chưa biết như Lâm Lạc Nhiên, Ngô Thì Nhuế, cười khổ nói :
- ... Không sao, thực sự không có gì đâu mà, vào viện bác sĩ nói rồi, chỉ xuất huyết dưới da, chấn thương nhẹ. Không có vấn đề gì lớn, tôi chẳng khỏe mạnh theo mọi người đi tắm nước nóng đây à, chuyện qua rồi, đừng dây dưa nữa.

- Cậu nghĩ là qua rồi à?
Vương Uy Uy lắc đầu, Lưu Duệ còn chưa hiểu giới hoàn khố nha nội:

Sau khi Tô Xán rời Hạ Hải tới Dung Thành học, đám Vương Uy Uy rất thân thiết với Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương, vì thế sau khi nghe Tô Xán kể chuyện, đều nhất trí với kế hoạch của y.

- Không qua được đâu.
Lâm Trứu Vũ giải thích kỹ hơn:
- Có thể hắn không chủ động tìm cậu nữa, nhưng chỉ cần một người trong vòng tròn của bọn chúng gặp lại cậu, cậu sẽ bị trận đòn không kém gì tối hôm ấy, cho tới khi cậu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của chúng, mà cậu lại đang học trong địa bàn của chúng, khả năng va chạm lần nữa rất cao.

Lưu Duệ giải thích lần nữa:
- Dù sao là tôi đâm vào xe hắn trước, là tôi sai, về sau hai bên cũng là xung đột bình thường.
Nghĩ rồi nói thêm:
- Nếu các cậu cũng gặp rắc rối, sau này tôi còn mặt mũi nào đi cùng các cậu nữa.

Tô Xán thấy Lưu Duệ ra sức khuyên can, lòng cũng hòa hoãn xuống. Lỗ Nam Nam đứng dậy trước tiên, vỗ vai Lưu Duệ:
- Nếu Lưu Duệ đã nói thế rồi thì chúng ta bỏ qua đi, đi trượt tuyết ngâm suối nước nóng, nên chơi gì thì chơi nấy, đừng làm mất hứng trí.

Mọi người liền đứng dậy ai nấy mang hành lý về phòng, chuẩn bị đi chơi.

Lâm Lạc Nhiên tới bên cạnh Tô Xán, khẽ hỏi:
- Cậu lại có chủ ý gì đấy?

Tô Xán quyết không làm việc gì vô duyên vô cớ, Lâm Lạc Nhiên không còn lạ gì sự xảo quyệt của Tô Xán nữa.

- Hiện giờ không có ý gì cả.
Tô Xán lắc đầu, một nửa tới đây là để nghỉ ngơi tránh nóng, mặt khác Tô Xán muốn xem rốt cuộc Dịch Lực Hoan này là kẻ thế nào, cũng không hẳn có ý định gây sự, chỉ muốn cho Dịch Lực Hoan thấy sau lưng Lưu Duệ không phải không có chỗ dựa thôi.

Vừa rồi khiêu khích như thế mà không có phản ứng, có lẽ rằng đám người này có chút tu dưỡng, trưởng thành rồi. Khi đó Lưu Duệ xô vào xe người ta trước, cho dù sau đó bị mười mấy tên đấm đá vào bệnh viện, khả năng là bọn chúng nhất thời kích động thôi, bản thân Lưu Duệ muốn bỏ qua rồi, Tô Xán còn muốn truy cứu gì nữa thì lại thành bên ngang ngược vô lý.

Mọi người mặc áo chống lạnh kên núi cao, chơi trượt tuyết, nhìn tuyết trắng tinh, mười làn trượt, hơn nữa hôm nay chỉ lưa thưa mấy người khách gần như thành thế giới riêng bọn họ, ai nấy đều cực kỳ hưng phấn.

- Mọi người muốn trượt tuyết trước hay là …
Lâm Lạc Nhiên còn chưa nói hết bị một nắm tuyết bay vù tới, cô nhanh nhẹn né qua một bên, lè lưỡi trêu Tô Xán:
- Biết ngay thế nào cậu cũng …
Lần này cũng chưa dứt lời bị cục tuyết lớn hơn ném trúng giữa mặt.

- Tuyết rất ngon đúng không!?
Tay Tô Xán vẫn còn tung tung một nắm tuyết nữa, cười rất trẻ con:

Không cần nói cũng biết sau đó Tô Xán gặp phải sự trả thù điên cuồng của Lâm Lạc Nhiên, nha đầu này vơ tuyết ném như mưa về phía Tô Xán làm cả đám cười to. Nhưng Tô Xán cứ chỗ đông người chạy, làm người khác bị vạ lây, gây ra hỗn loạn tưng bừng, bắt đầu vò tuyết ném lẫn nhau quên cả đi trượt tuyết.

Chơi chỉ cần vui là được, không nhất định là phải chơi cái gì.

Trận đại chiến này xui xẻo nhất tất nhiên không ai khác ngoài Tô Xán, bị ném trúng không biết bao nhiêu mà kể, có điều không biết có phải Tô Xán cố ý không, ai cũng ném trúng y rồi, nhưng nhất quyết không để Lâm Lạc Nhiên ném trúng.

Tâm lý trả thù nho nhỏ của Lâm Lạc Nhiên bị dục vọng thắng bại thay thế, sao không biết Tô Xán cố tình chọc tức mình, môi mím lại, hai mắt lóe lên như ánh đao, không nắm tuyết ném nữa, một mực đuổi theo Tô Xán, tính ấn thẳng tuyết vào cái mặt đáng ghét kia.

Rốt cuộc Lâm Lạc Nhiên cũng đuổi được Tô Xán, nhảy lên lưng y, hai chân kẹp hông, mặc dù quần áo cả hai rất dày không có cảm giác gì cả, Tô Xán không dám chọc nha đầu này điên thêm nữa, giơ tay lên:
- Đầu hàng … á.

Nhìn Lâm Lạc Nhiên cho nắm tuyết vào cổ áo Tô Xán, mấy người khác đều cảm giác có hơi lạnh chạy dọc sống lưng, không ai thấy hâm mộ y nữa.

Tiếp đó cả đám mới đi chơi trượt tuyết, đua xe trượt, hứng trí rất cao, ai cũng ngã nhiều lần, mặt lạnh cứng đờ cả lại, tóc lộ ra ngoài gió tuyết kết sương, trông như già mấy chục tuổi.

Lâm Trứu Vũ nhìn Lâm Lạc Nhiên gọi "bà nội", kết quả bị cô nàng đá lăn lông lốc trên tuyết, mọi người cười ầm ĩ.

Chơi tới khi trời sắp tối, khu trượt tuyết bắt đầu thông báo đóng cửa, cả đám mới thu doạn đồ đạc, thỏa mãn quay trở về biệt thự.

Tới cửa Tô Xán nhìn thấy Văn Lộ đang lo lắng đi đi lại lại, bên cạnh còn có một cô gái tên là Hạ Chi Minh, một nam tử.

Văn Lộ lập tức đi tới kéo tay Tô Xán qua một bên:
- Các cậu đừng quay về nữa, đi luôn đi, đám Dịch Lực Hoan gọi rất nhiều người tới, chắc chắn là nhắm vào cậu đấy ... Đi mau đi, nếu không sẽ có chuyện đấy! Tô Xán, đám người này không đùa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play