Tô Lý Thành cải tổ và điều chỉnh nhân sự nội bộ Đại Dung gây động tĩnh lớn, đụng chạm tới mấy nhân vật có bối cảnh còn là chuyện nhỏ, lớn hơn nữa là vấn đề hệ phái. Một xí nghiệp khổng lồ như Đại Dung mà lại không phải người của mình, ai có thể tin tưởng ủng hộ, biết đâu lúc nào đó nó lại thành công cụ chống lại mình thì sao?

Trước kia kiến trúc Đại Dung thay máu, Vương Bạc phá cách chen một chân vào đã là cực hạn, hiện giờ hậu quả đã thể hiện ra, ông ta không thể ngó lơ ý kiến của phó tỉnh trưởng phân quản Giang Quách Thiếu.
Nếu như cứ nhất quyết làm theo ý mình, rất bất lợi, ảnh hưởng hình ảnh vị lãnh đạo biết cân bằng lợi ích các bên như trước kia ông tạo dựng, nếu bị coi là kẻ nguy hiểm biết nhẫn nại đợi thời khiến ai ai cũng đề phòng sẽ ảnh hưởng lớn tới sĩ đồ tương lai. Trước kia lúc có khả năng tiến thêm một bậc nhất thì ông ta bị đẩy xuống Hạ Hải, cho nên bây giờ quay lại trường đua, Vương Bạc càng phải cân nhắc nhiều điều hơn.

Đại sảnh trước hội trường rộng tới mức có thể dung nạp vài trăm người, ghế ngồi có đệm bọc vài màu vàng, bốn phía là giá gỗ cổ kính, bên trên đặt ít đồ gốm sứ, giữa trung tâm có một chữ "Xuân" lớn, vì nơi này đặt tên là Nghênh Xuân sảnh.

Một tấm vải nhưng đỏ rực giăng ngang qua đại sảnh, mang dòng chữ " đại hội biểu dương bình chọn nhà doanh nghiệp ưu tú Dung Thành - Người đi đầu đội quân kiến thiết kinh tế." Đi vào hội trường xây theo kiểu bậc thang dốc từ trên xuống.

Tô Lý Thành và một số chủ tịch, tổng giám đốc xí nghiệp đi trước, Tằng Kha đi cùng một số quý phụ, Tô Xán thì tất nhiên ở chung đám hậu bối, các vòng tròn phân chia rõ ràng, Vương Thanh và Tằng Na thì không biết đi đâu mất rồi, nơi này quá đông và rộng, không thể thấy hết được.

Tô Xán và Quách Tiểu Chung chẳng có việc gì để làm, chỉ có thể ngó nghiêng xung quanh, chú ý tới một nhóm bốn nam hai nữ, đương nhiên nữ sinh mới là đối tượng bọn họ nhìn ngắm.

Hai cô gái này người một mí, người hai mí, không phải xinh đẹp lắm, hưng trang điểm tốt, ăn mặc khoe đường cong khéo léo, không gây phản cảm lại toát lên vẻ thanh xuân thu hút, khá có khí chất, vóc dáng nho nhỏ xinh xinh, cao chừng 1m6 - 1m62, trang điểm ăn mặc khá giống nhau, nên đứng ở một chỗ tạo ra hiệu ứng bổ trợ rất bắt mắt.

Thấy Tô Xán và Quách Tiểu Chung nhìn tới, hai cô gái cũng nháy mắt đáp lại, Quách Tiểu Chung còn có chút ngượng ngùng, Tô Xán mỉm cười gật đầu đáp lại, từ Nhất Trung tới Nhị Thập Thất Trung rồi Đh Thượng Hải, Tô Xán luôn có nhóm bạn nữ vây quanh, mặt này y đã dạn dĩ lắm rồi.

Tô Lý Thành đang nói chuyện với một nhóm người chợt xoay lại, gọi Tô Xán tới, xoa đầu con, cười nói:
- Đây là con trai tôi, Tô Xán. Đây là chú Triệu, chú Trương, là bậc trưởng bối của con đấy. Các chú ấy trước kia ở trong quân đội là chiến hữu thân thiết của cha, khi nhà ta còn ở Hạ Hải, tổ chức tụ hội chiến hữu con theo ăn chực, đã gặp chú ấy rồi đấy.

Nếu ra ngoài đường gặp nhau thì Tô Xán chẳng nhận ra đâu, nhưng nghe cha giới thiệu như thế thì Tô Xán nhớ ra nam tử trung niên da ngăm đen, mặt hơi sần sùi này là Triệu Kiều.

Cha y có một tấm ảnh cũ, hay chỉ vào đó cảm khái nói đây là chiến hữu thân thiết giường trên giường dưới cùng phòng trong quân đội, rất chăm chỉ học tập, sau này rời quân ngũ đi thi đại học, bây giờ làm quan lớn ở Dung Thành rồi, bảo Tô Xán phải học tốt mới có tiền đồ.

Không nghĩ Triệu Kiều lại đi tới một bước nhiệt tình đi tới trước một bước:
- Tô Xán, cái chú bé gầy gò lẻo khoẻo năm xưa đã cao lớn thế này rồi sao?
Rồi đùa một câu:
- Ngưỡng mộ đã lâu.

Mấy người xung quanh nghe Triệu Kiều nói thế thì lấy làm lạ, ở đây ít nhất một phần ba số người biết Triệu Kiều, ông ta là doanh nhân có tiếng, lời này không phù dùng cho một vãn bối.

Triệu Kiều không bận tâm phản ứng xung quanh, ông ta nhiều lần tiếp xúc với Tô Lý Thành, biết tin tức liên quan tới Tô Xán, biết đâu sau này có cơ hội hợp tác, không thể lấy ánh mắt trưởng bối nhìn vãn bối với chàng trai này được.

Tô Xán có suy nghĩ khác, không trách ông ta lại có thể vào thương trường làm ăn xuôi chèo mát mái, đối xử với người ít hơn mình tới hai mấy tuổi, lại còn là con của chiến hữu, với thân phận cao như ông ta, nói những lời ấy khiến người ta thấy hết sự tự nhiên chân thành, Tô Xán không làm nổi.

- Cháu chào chú, cha cháu hay chỉ hình chú trong ảnh bảo cháu lấy làm gương học tập, ảnh lâu lắm rồi, vậy mà giờ chú trông còn trẻ hơn ảnh nữa.
Tô Xán tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép, đây là sở trường của y rồi, còn tự nhiên hơn cả Triệu Kiều:

- Không còn trẻ nữa rồi, chú và cha cháu đều đã thuộc lớp người già, sau này tương lai thuộc về đám trẻ bọn cháu.
Triệu Kiều cười:

Thấy bọn họ thân thiết như vậy, người ở bên hiểu ra, nhìn tuổi tác như bề ngoài Tô Xán, không khó đoán, đây chắc là điển hình con ngoan trò giỏi, học tốt vào được đại học danh tiếng, có khí giành được vài giải thưởng, là đối tượng cha mẹ đem đi khoe khoang, là nhân vật mà con cái nhà khác luôn rất ghét vì bị đem ra so sánh.

Một trung niên bụng bia ở đi tới, bắt tay một lượt nói:
- Lão Triệu, anh là thành viên ban đánh giá, tiết lộ chút tin tức đi, tôi có hi vọng không? Năm nay Hân Vinh chúng tôi phát triển nhảy vọt, giá trị sản nghiệp đột phá một tỷ, ai cũng thấy, toàn thể người Hân Vinh đan đợi tôi ôm cúp vàng về.

Trông ông ta có nét giống với cô gái mắt một mí mà Tô Xán với Quách Tiểu Chung ngắm nghía lúc nãy, có thể là cha con.

- Giám đốc Văn, xí nghiệp lớn như anh mà không được thì chúng tôi còn làm ăn gì nữa, chẳng phải nói người chưa đột phá mức 1 tỷ về nhà đắp chăn ngủ luôn sao? Anh đang đả kích chúng tôi đấy.
Người khác nửa đùa nửa thật góp lời.

- Tôi cũng thế, năm nay đột phá 400 triệu mà hưng phấn, tưởng thở phào được rồi, kết quả nghe giám đốc Văn nói thế, đúng là đả kích tự tin vô cùng.

Người trung niên bụng bự họ Văn xua tay liên hồi với những lời khen từ bốn phía, trông hưởng thụ lắm.

Triệu Kiều lúc này mới thong thả nói:
- Thực ra đánh giá doanh nghiệp ưu tú không đơn thuần xem quy mô doanh nghiệp đó thế nào, nếu không Đại Dung của giám đốc Tô đã ôm chắc cúp rồi. Không đơn giản như thế đâu, chỉ tiêu đánh giá của chúng tôi còn xét tới sáng tạo trong sản phẩm, đổi mới kỹ thuật, sử dụng nhân tài, điều độ tài nguyên hợp lý.

- Ái chà, lỗi quá lỗi quá, thật là có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, sơ xuất, sơ xuất, các anh là lão đại trong tỉnh ...
Một người bắt tay với Tô Lý Thành, thái độ nhiệt tình, công ty ông ta đang hợp tác chặt chẽ với xí nghiệp phía dưới Đại Dung, đối diện nhân vật đầu não tầng cao như vậy tất nhiên tỏ ra ân cần:

Người thì giọng chua chua:
- Đại Dung đúng là minh tinh trong tinh, vài ba ngày lại được lên báo, trong khi chúng tôi vất vả được lên báo một lần, các anh lại được báo chí chạy theo săn tin...

Có người đưa ngay danh thiếp ra:
- Lão Triệu và giám đốc Tô là chiến hữu, vậy mà không giới thiệu chút cho mọi người biết, suýt thì thất lễ rồi. Giám đốc Tô, tôi cũng từng trong quân ngũ ...

Chớp mắt cái Tô Lý Thành được nhóm người vây lấy giới thiệu, làm quen, Tô Xán tất nhiên được hưởng sái nhận vài lời khen “đẹp trai” ,” có tiền đồ” …v..v..v..
Nhân lúc đám đông không chú ý Tô Xán len lén rút ra ngoài vòng, đưa mắt quan sát xung quanh, thấy cha của Trương Phi Phi, nhưng Trương Phi Phi còn nán lại ở Hàng Châu chơi chưa về Dưng Thành, nhìn thấy Vương Thanh cách đó không xa, vẫn có Tằng Na khoác tay đi bên cạnh, đối diện là ba nam nhân thái độ rất nhiệt tình, trong đó có một người Tô Xán nhận ra, giám đốc ĐTH tỉnh, ít nhiều khi làm việc ở truyền thông Ba La, y cũng biết những nhân vật này.

Được một lúc thì Tằng Na vẫy tay với ai đó rồi kéo Vương Thanh đi, Vương Thanh gật đầu cáo lỗi, bỏ lại ba nam nhân kia đầy tiếc nuối, nhất là lão giám đốc ĐTH tỉnh cứ nhìn theo Vương Thanh một lúc.

Ra đây là cách các cô gái từ chối người khác không làm phật lòng ai, phải ghi nhớ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play