Trần Linh San đặt đũa xuống, lau miệng thì Tô Xán tới trước mặt cô, không nói gì cả, hai bên nhìn nhau cười nhẹ, sau đó ăn ý cùng sóng vai đi ra ngoài đình viện.
Phía Thanh Hoa nhìn hai người lại nhìn Vương Thiết vẫn tỉnh bơ ăn uống thì hoàn toàn không hiểu gì, phía ĐH Thượng Hải lại hồ nghi, đặc biệt Mạc Tuyết nhìn chằm chằm Trần Linh San rất cảnh giác.
Dưới ánh đèn dìu dịu, Trần Linh San và Tô Xán bước đu trên con đường trải đá trắng phau, hai bên là bãi cỏ xanh mươn mươt, những khóm hoa đủ màu, con đường uốn lượn quanh cái ao nước nhỏ tĩnh lặng, tràn ngập hơi thở thiên nhiên, dừng lại phía dưới một giàn nho, cô đưa tay ra bấm một quả nho cho vào mồm, mặt nhăn lại vì chua, nhưng vẫn nuốt vào.
Tô Xán nhìn hành động mà bật cười, sao mình toàn quen mấy cô nàng ương ngạnh. Trần Linh San hơi xấu hổ, đưa tay dứ dứ Tô Xán, hỏi: - Xem ra cậu ở ĐH Thượng Hải sống không tệ nhỉ?
- Cũng được ... Không ngờ chúng ta gặp nhau ở nơi này, thật trùng hợp ...
- Đúng, trùng hợp quá.
Hai người vốn có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với nhau, nhưng không sao nói ra được, đa phần chìm trong im lặng.
- Bạn ở Bắc Kinh thế nào? Mãi Tô Xán mới nói thêm được một câu nhạt nhẽo:
- Cũng được, cả nhà chuyển tới Bắc Kinh, tất nhiên phải nỗ lực làm quen, chúng ta đều có khả năng thích ứng rất mạnh, đúng không?
- Ừ.
Đêm mát lạnh, bốn bề vắng lặng, đột nhiên “Bùm! Bùm! Bùm” từng tiếng pháo nổ vang, những ánh lửa đầy màu rắc rức rỡ tỏa ra, giữa bầu trời đêm, đó chỉ là loạt đầu tiên, tiếp đó bốn xung quanh tòa biệt việt mang phong cách Giang Nam này có vô số pháo hoa bay lên, bùng nở, thật khó biết được bao nhiêu pháo hoa đã đốt, chỉ có cảm giác như toàn bộ rực sáng như ban ngày.
Màn pháo hoa này báo hiệu tiết mục cuối cùng của ngày hôm nay.
Tô Xán ngẩn ngơ nhìn Trần Linh San đang ngẩng đầu ngắm pháo hoa, cô công chúa ấy vẫn thích mặc váy, nhưng nụ hóa mới hé nở năm xưa đã thành bông hoa nở rộ, xinh đẹp hơn, mê đắm lòng người hơn, là cô gái nói với y “ so khóc trong BMW, mình muốn cười sau xe đạp” đó sao?
Tô Xán luôn tìm cách tránh Trần Linh San, ngay kỳ nghỉ cũng không về Hạ Hải, nhưng nội tâm lại khao khát gặp lại cô, những thông tin nghe qua Lý Lộ Mai không bao giờ là đủ.
Tô Xán buột miệng: - Hôm nay thật là ngắn.
Trái tim Trần Linh San rung khe khẽ, mặt ửng hồng, giọng nhỏ đi rất nhiều: - Ừ, quá ngắn, chẳng mấy chốc đã kết thúc.
Giữa màn pháo hoa, dần dần có người đi ra ngoài lấy xe, tiếng nói cười, tiếng chào tạm biệt rồi gọi nhau, không khí yên tĩnh đột nhiên phá tan,như nhắc nhở hai bọn họ, đến lúc chia tay.
Tô Xán nhìn thấy pháo hoa nở trong màn đêm đó qua đôi mắt Trần Linh San, để lại vô số tàn ảnh: - Bạn sẽ ở Thượng Hải bao lâu?
Trong loạt pháo nổ nối tiếp nhau, Trần Linh San không trả lời câu hỏi của Tô Xán mà nói nhanh, giọng nhỏ gần như bị xung quanh nhấn chìm, bản thân cô một chút mong Tô Xán không nghe thấy lời mình nói: - Mình biết bạn và Đường Vũ cùng ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, sau đó cùng được tiến cử vào ĐH Thượng Hải.
Tô Xán run rẩy, thì ra Trần Linh San vẫn theo dõi y, cũng giống như y cũng âm thầm theo dõi Trần Linh San vậy.
- Hai bạn … Trần Linh San giọng hơi nghẹn lại: - Vẫn tốt chứ?
- Vẫn tốt.
- Thế thì tốt, mừng cho hai bạn, hai bạn đẹp đôi lắm. Trần Linh San nhoẻn miệng cười, nụ cười rạng rỡ làm pháo hoa trên trời cũng kém sắc hơn rất nhiều: - Mai mình về trường, sau này nếu có thời gian, mình tới ĐH Thượng Hải, nhất định bạn phải dẫn mình đi dao chơi đấy.
- Nhất định là thế. Tô Xán khẳng định chắc chắn:
Trần Linh San bổ xung: - Bằng xe đạp nhé?
Tô Xán vẫn không cần suy nghĩ gật đầu: - Ừ.
Lúc này Vương Thiết từ trong cỗ xe thò đầu ra, vẫy tay gọi Trần Linh San: - Linh San, đi thôi.
Đám người Triệu Hạo cũng ở đâu đi tới, cùng Tô Xán bắt tay, nhiệt tình ôm y, hẹn ngày gặp lại cùng hoạch định đại kế.
Tô Xán cũng nhìn thấy Diệp Huy Thường và nhóm bạn đi ra, khiến Tô Xán chú ý không phải là vì bọn họ mặc những bộ quần áo đắt tiền mua ở đại lộ Champs- Lysées hay do đặt thợ may cao cấp nước Anh, không phải vì trang sức lóng lánh đeo trên cổ, mà là Diệp Huy Thường gặp mặt nhóm Lưu Chấn Sinh, sau đó cùng người TEG nói chuyện.
Điều này không có gì là lạ, Diệp Huy Thường quen biết rất rộng, lạ nhất là Diệp Huy Thường rõ ràng nhìn thấy y, nhưng lại không chào tạm biệt gì cả, cứ thế xoay người đi vào một trong số vô vàn chiếc xe đắt tiền.
Chuyện này không ổn tuy quan hệ bọn họ không tới tầm như đám Vương Uy Uy hay Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương, ít nhất Tô Xán còn nghĩ phải như với đám Trương Phi Phi, không biết có chuyện gì.
Nhưng Tô Xán không kịp nghĩ nhiều, vì Trần Linh San ở bên cạnh khẽ gọi: - Tô Xán.
- Ừ.
- Bạn biết không, có những lúc mình nghĩ, nếu như ông trời cho người ta một cơ hội quay ngược thời gian, mình sẽ làm rất nhiều chuyện. Như năm 11 tuổi nhất định không ham chơi, mà ở bên bà nội trước khi bà bà nội mất. Nhất định sẽ không làm hỏng nồi cơm đầu tiên, sẽ không nói những lời làm mẹ mình tổn thương ... Cũng không đi xem tiểu thuyết ái tình linh tinh kia .. Buổi tối sinh nhật hôm đó ngoài ban công, mình sẽ nói với bạn " Mình yêu bạn, điều này không liên quan tới tín ngưỡng!"
Bùm, đợt pháo hoa cuối cùng bắn lên trời, tỏa ra ánh sáng tuyệt vời nhưng ngắn ngủi.
Cuối cùng Trần Linh San khẽ nắm tay Tô Xán, sau đó quay người đi vào chiếc ô tô đợi cô.
Lúc cô quay người đi mang theo mái tóc tung bay, hương thơm ấy mang theo một phần trái tim Tô Xán.
Tô Xán không sao quên được ánh mắt Trần Linh San khi đó, sáng ngời, trong vắt, chỉ cần không phải là tượng gỗ, có chàng trai nào không rung động bởi câu nói ấy. Tô Xán được thấy sự kiêu ngạo của Trần Linh San, dù là lúc bọn họ sắp ly biệt ở Hạ Hải, cô gái này dùng hành động thực tế của mình biểu đạt tâm ý, chưa bao giờ đem lời trong nội tâm nói ra ngoài.
Vì thế Tô Xán mới vì câu nói của Trần Linh San sững sờ tại chỗ.
Tô Xán nhìn Trần Linh San lên xe, vẫy tay tạm biệt, từ đầu tới cuối mang nụ cười, có điều nụ cười ấy khó coi, vì biết rằng câu "không liên quan tới tín ngưỡng" xuất xứ câu " Ta yêu nàng, nhưng không liên quan tới ái tình, chỉ liên quan tới tín ngưỡng", của thi nhân Hi Lạp khi đứng trước Hi Mạt Đế Á.
( 1 phút giành cho quảng cáo, muốn biết Hi Mạt Đế Á là ai, mời đọc Đường Chuyên)
Người của Feec hứng trí rất cao, chuyện Đỗ Khoa của Thiên Vạn Hữu đối diện với Tô Xán phải "bỏ chạy" tin rằng sẽ nhanh chóng truyền khắp vòng tròn, đánh vỡ truyền ngôn Đh Thượng Hải chỉ đào tạo ra "nhân vật hạng hai", chỉ cần nghe tiếng pháo tay vang đội khi Trương Á Kỳ đứng lên phát biểu ở diễn đàn chiều này là biết, thế nên khi tìm thấy Tô Xán tất cả xúm lấy bên y thể hiện niềm vui của mình.
Tô Xán chỉ mượn Trần Quảng chiếc xe của hắn, sau đó cáo lỗi, rời đi với khuôn mặt đầy tâm trạng, khiến mọi người không khỏi liên tưởng cô bé cực kỳ xinh đẹp với cái nốt ruồi duyên dáng chóp mũi kia.
……..
Qua gương chiếu hậu, Vương Thiết thấy Trần Linh San mắt đỏ hoe, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó là cảnh thành phố đêm không ngừng lùi về đằng sau.
- Linh San, có lẽ anh không nên noí, nhưng chỉ cần một câu của em, anh có thể an bài cho em khách sạn tốt nhất ở gần ĐH Thượng Hải, không có gì khó khăn hết.
- Không cần. Trần Linh San lặng lẽ nói: - Chỉ có như thế cậu ấy mới ấn tượng sâu hơn một chút, không bao giờ quên được em.
- Cậu ta thích em mà, điều đó quá rõ ràng, em cũng thích cậu ấy, anh nghĩ chỉ cần em bước tới, cậu ta cưỡng lại nổi sao? Vương Thiết thực sự không hiểu, ai có thể từ chối cô gái như Trần Linh San chứ.
- Em tiến tới, cậu ấy chắc chắn sẽ lùi lại, chắc chắn là thế, vì cậu ấy còn thích cô gái khác hơn nhiều ...
…….
Đêm Thượng Hải trời đổ mưa, trên con đường cao tốc vắng vẻ ngoại ô, Tô Xán đạp ga, nâng tốc độ lên cao nhất, gió đêm gào thét mang theo giọt mưa lạnh buốt đập vào mặt Tô Xán, y vẫn mím chặt môi, hai mắt mở to, lao về phía trước, suốt cả ngày hôm nay, kể từ lúc gặp Trần Linh San, y kìm nén tình cảm của mình, bây giờ toàn bộ sự kìm nén đó bùng ra hết.
Hai kiếp làm người xây nên cái đê phòng ngự quanh tim Tô Xán, y có thể dùng tâm thái lạnh lùng nhìn hưng suy của thế giới, đứng cao điểm đánh giá sự vật, tìm ra đáp án trong sự rối rắm, tìm ra đột phá trong khốn cảnh, tìm ra đường trong lúc lạc lối, nhưng không có kinh nghiệm nào giúp y đối diện với Trần Linh San, con đê kia như trúng búa lớn vỡ tan tàn cho nước lũ ào ào cuốn qua.
Đó là cô gái ưu tú, Tô Xán không bao giờ có thể xóa khỏi sinh mệnh của mình, sự tồn tại đó y không bao giờ có thể lờ đi. Hôm nay cô gái đó dùng dũng khí lớn nhất tuyên bố tình cảm của mình, sau đó quay trở lại quỹ tích cuộc đời mình, một hướng đi hoàn toàn khác cuộc đời y.
"Két ——" bánh xe nghiến trên đường tạo ra vết cháy đen, Tô Xán lái xe vào con đường nhỏ, tắt máy, ngồi im lặng trong đêm, vuốt đi nước mưa chảy ròng ròng trên mặt, nghĩ một lúc cầm di động lên, bấm số: - Anh Lý, em cần hỏi anh chuyện này …
Tô Xán gọi điện cho Lý Lam, trợ thủ của ông Đường, trước kia Lý Lam kể chuyện cuộc đời hắn, Tô Xán còn không hiểu tại sao Lý Lam sao lại không thể quên một cô gái suốt mười mấy năm dù không gặp lại, thậm chí không biết tin tức gì về nhau, giờ có lẽ y hiểu một chút rồi.
-… Con người ta có thể yêu rất nhiều lần, nhưng rất nhiều người suốt đời chỉ đạt tới đỉnh cao tình yêu một lần, đỉnh cao của cô bé đó đạt được vào cái đêm cậu rời đi, đó gọi là tình đẹp nhất khi còn dang dở, khiến hình bóng của cậu trong cô bé đó là đẹp nhất, hoàn mỹ nhất, không gì có thể sánh bằng. Thế nhưng cũng đừng ảo tưởng đó là tình yêu đích thực vội, nó rất có thể chỉ là sự ám ảnh quá khứ, cô bé đó yêu là cậu trong quá khứ chứ không phải cậu bây giờ, có lẽ hai đứa gặp nhau, thực tế chênh lệnh phá tan đi ám ảnh đó, nếu không, xin chúc mừng, cậu có một người con gái yêu mình khắc cốt ghi lòng rồi đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT