Trong phòng 602 có sẵn một két bia, tiền cả phòng chung nhau bỏ, giấu dưới gầm giường của Trương Tiểu Kiều, chỉ để trong phòng uống với nhau, hắn là nhân vật mà đám hay sang phòng “xin nước” còn kiềng nể ít nhiều.
Tô Xán không uống bia, hôm nay y uống hai chai rồi, thế là vừa đủ, ngồi tán gẫu chia sẻ lịch trình 1/5.
Trương Tiểu Kiều nói đơn giản: - Về nhà, rồi theo cha tôi đi tới các loại tiệc tùng, chúc rượu các vị lãnh đạo. Hắn là người gia cảnh tốt nhất phòng, nhưng cuộc sống lại chẳng hạnh phúc tỉ lệ thuận theo.
Tiêu Húc bày ra tên bàn một đống tờ rơi, trình bày kế hoạch của mình: - Tôi cũng không về quê, tất cả đã được lên lịch cẩn thận rồi, đi tham quan tháp Đông Phương Minh Châu, có thể ngắm cảnh toàn Thượng Hải, cộng chi phí đi lại, nước giải khát và ăn uống tối đa mất 50 đồng. Tới công viên Tân Thế Kỷ, vé chỉ có 10 đồng thôi mà được xem diễn âm nhạc quốc tế rồi, nếu không thì tới Đh Dương Phổ tham gia du lịch sinh thái tự túc, đều là hoạt động không tốn kém nhiều mà vui vẻ không kém gì ai hết.
Nói về tìm kiếm niềm vui trong số tiền hạn chế thì Tiêu Húc là số một.
Tô Xán thì đã nói ở lại trường lâu rồi nên không ai hỏi tới y, hỏi làm gì cho ghen tỵ, vì chắc chắn Đường Vũ cũng ở lại trường luôn.
Mọi người chia sẻ lịch trình của mình chỉ có Lý Hàn ngồi uống bia, rất ít nói, không giống mọi khi, có vẻ cố tình lờ chủ đề này đi.
- Lão Nhị, còn chưa lên kế hoạch à? Tô Xán điệu nghệ tung hạt lạc lên không rồi ngửa đầu ra hứng lấy:
- À, ừ, chưa biết làm gì. Lý Hàn cười khan:
Thế nhưng không qua mắt được Trương Tiểu Kiều, nhìn Lý Hàn một lượt hỏi: - Lão Nhị, thật đấy à, cậu có ý với cô bé lớp 319 đó?
- Cái gì? Tô Xán và Tiêu Húc bị tin này làm chấn động, Lý Hàn đã có đối tượng?
Lớp 319 cũng có vài môn học chung giảng đường với lớp số 4 bọn họ, tin tức này lạp cả phòng nổ tung, Tô Xán còn tưởng hắn thích Đồng Đồng, té ra không phải, liền cầm đầu tra tấn, Lý Hàn phải khai báo, tên này cao lớn vạm vỡ, không chỉ là ủy viên thể dục trong lớp, vận động viên cấp hai quốc gia, là nhân vật ôm hết các giải thưởng ở cuộc thi thể thao trong lớp, có thể nói là khí huyết phương cương, bình thường đối diện với nữ sinh cũng ăn nói ra dáng lắm, nhưng lần này thì co vòi lại, biểu hiện rất bất lực.
Cô gái đó tên là Trần Giai, hoa khôi lớp 319, Lý Hàn chỉ biết đến thế, gần đây hắn hay trốn học hay tới quán cà phê nổi tiếng trong trường cũng vì lý do này.
Ăn hại quá mức, chưa biết chút nào về người ta đã định tấn công, thế này thất bại 90%, Tô Xán liền móc điện thoại ra.
……
Gian phòng dán giấy hồng, treo rất nhiều họa báo hình các nam minh tinh nổi tiếng, thậm chí còn có tấm hình của Tô Xán, nhưng không phải ở tường gần giường Đường Vũ, mà là giường của Nguyễn Tư Âu.
Đường Vũ nghe điện thoại một lúc rồi gọi Trình Thông Thông: - Thông Thông, Tô Xán tìm này.
- Tô Xán tìm mình? Trình Thông Thông đang sơn móng chân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhờ Nguyễn Tư Âu chuyển giùm điện thoại: - Cậu có số của tôi, sao còn gọi qua Đường Vũ, không cần sợ vợ đến thế chứ?
Cô gái này còn say rượu, Tô Xán không chấp: - Thông Thông, bạn biết Trần Giai của lớp 319 không?
- Cậu gọi điện cho một cô gái, tìm một cô gái khác, để hỏi về một cô gái khác nữa, cậu có ý thức được mình đang làm gì không hả?
Tô Xán bóp trán, không ngờ hậu quả bữa tối kéo dài tới tận bây giờ, vì Lý Hàn nên hết sức kiên nhẫn trình bày nguyên do, cuối cùng cúp điện thoại trong ánh mắt trông đợi của Lý Hàn: - Cậu hết sức may mắn đấy, Trần Giai ở KTX số 15, theo Trình Thông Thông miêu tả thì rất điềm tĩnh ít nói, tiếng tăm tốt, chưa có bạn trai, đây là thời cơ nên ra tay, nếu không tôi e có kẻ khác đang có toan tính giống cậu chờ đợi thời cơ này.
Thế là mọi người cùng chung tay quyết định vì Lý Hàn thiết lập kế hoạch tán tỉnh hoành tráng cho mối tình đầu trong trường của hắn.
Tô Xán vô tình nhớ đến anh chàng tỏ tình với Lâm Lạc Nhiên, lên tiếng phủ quyết ý kiến của Tiêu Húc và Trương Tiểu Kiều, không hoa, không nến gì hết. Là người chinh phục được nữ thần Đường Vũ, đương nhiên trong chuyện này tiếng nói của Tô Xán có quyền uy nhất.
……..
Quán cà phê quen thuộc trong trường ĐH Thượng Hải, toàn bộ quán dựng bằng trúc, bàn ghế cũng làm bằng trúc, nằm bên cạnh khu rừng trúc, mang phong cách rất đặc biệt.
Mười giờ sáng, mới mở cửa bằng giờ này đáng lẽ chưa có khách, nhưng hôm nay có mấy bàn bị chiếm, không khí quỷ dị, cô phục vụ cảm tưởng mấy bàn kia đang nhìn chằm chằm vào bàn gần cửa sổ, ở đó có một nam một nữ.
Nữ là Trần Giai, được Trình Thông Thông hẹn ra đây, sau đó kiếm cớ có điện thoại đi mất, đây là thủ đoạn cũ rích nên Trần Giai lập tức hiểu ra chuyện gì.
Mái tóc rất dài, thẳng mặt, không kiểu cách gì, ngũ quan xinh xắn, da trắng mịn như trẻ con, mắt trong veo như nước, ăn mặc đơn giản, một cái quần đen bó người, chiếc áo thun trắng, mang tới cảm giác hiền dịu, đẹp cổ điển. Cả hai im lặng tới ba phút rồi, đám Tô Xán làm nhiệm vụ hộ giá xung quanh nhìn mà sốt ruột, chỉ lo cô gá nói câu “xin lỗi, mình có việc”, rồi đi mất.
- Ừm … Trần Giai ngập ngừng định nói:
- Tôi là Lý Hàn, xin chào, tôi, rất muốn làm bạn với bạn. Tiêu Húc tốn mấy tiếng viết ra bài diễn văn tỏ tình lê thê, toàn lời có cách, còn bảo Lý Hàn diễn luyện mấy lần, ai ngờ câu đầu tiên Lý Hàn lại nói như thế, còn nói rõ to đến đám Tô Xán cũng giật nảy mình chứ đừng nói tới Trần Giai.
Hiển nhiên Lý Hàn cũng nhận ra sai lầm của mình, bối rối nói: - Xin lỗi … mình lần đầu …
Câu này lại càng buồn cười, đáng lẽ đây là câu một cô gái nói mới đúng, hơn nữa còn nói vào ban đêm chứ không phải ban ngày, thế mà do thằng con trai cao lớn lừng lững, dùng bộ mặt nhăn nhó ngượng ngịu nói ra, làm người ta không nhịn nổi cười.
Khóe miệng Trần Giai co giật, suýt nữa phì cười, vừa rồi cô chỉ định lên tiếng điều hòa bầu không khí lúng túng của bọn họ, ai ngờ Lý Hàn lại phản ứng kịch liệt như thế, nhưng cảm nhận của cô rất tốt, cảm thấy Lý Hàn chân thành, thật tình. vì người con trai mồm mép liến thoắng xuất hiện bên cạnh cô đã quá nhiều rồi, vì thế mỉm cười nhẹ nhàng nói: - Chào bạn, mình nghe tới bạn từ lâu rồi, phòng 602 rất nổi tiếng.
- Mình rất tốt.
Câu thứ ba của Lý Hàn làm đám Tô Xán đang uống cà phê chết sặc, vội ho để che dấu tiếng cười, tên to xác này đang làm cái quái gì thế? Chào hàng chắc?
Trần Giai lần này nhịn cười khó khăn hơn lần trước, tâm tư nữ nhân bao giờ cũng nhạy bén hơn, nhận ra chính đám bạn bên cạnh của Lý Hàn đang làm cho anh chàng tội nghiệp này quá căng thẳng, mỉm cười đề nghị: - Mình uống xong rồi, hay chúng ta đi dạo một chút.
Sau đó hai người tản bộ vòng qua rừng trúc, tới nơi mọi người không nhìn thấy.
Tiêu Húc rất suốt ruột không yên tâm về Lý Hàn, muốn theo xem, nhưng Tô Xán túm cổ áo kéo lại, nói giờ phải xem tạo hóa của Lý Hàn, chúng ta không đi theo làm bóng đèn nữa.
Buổi tối trở về Lý Hàn mua bia, đậu phộng, đồ ăn vặt, chất đống trên bàn, chàng trai Giang Tây thường ngày khá tiết kiệm hôm nay làm chủ xị. Thường thì mọi người mua bia, đồ nhắm do Tô Xán và Trương Tiểu Kiều luân phiên bỏ tiền, hôm nay nhìn đống đồ trên bàn e không dưới 200 đồng, là 1/4 phía sinh hoạt tháng của Lý Hàn rồi.
Không hề có tình tiết máu chó nào cả, tình cảm giữa Lý Hàn và Trần Giai đã có khởi đầu nhẹ nhàng êm thấm, mọi người nâng chai chúc mừng Lý Hàn vào thời đại mỹ hảo, Lý Hàn vừa uống bia vừa cám ơn mọi người.
…………..
Dưới đây là chương gốc của tác giả, mình dịch ra tổng cộng có 1275 chữ, sau khi mình ngồi biên tập một buổi tối thì nó thành 3 chương mỗi chương trên 1600 chữ như các bạn vừa mới đọc.
Lần này mình post cả bản gốc để các bạn thấy rõ hơn khác biệt và đừng giục bom mình, 5 chương là giới hạn, càng chậm mình càng có thể hoàn thiện truyện hay hơn.
Tất nhiên không phải phần nào cũng thế, nhiều chương mình vẫn giữ 90% nguyên tác. …….
Lễ 1/5 của năm 2002 đang tới gần, các trường đại học trong cả nước là vào không khí ngày lễ trước tiên, ở ĐH Thượng Hải cũng như vậy.
Trên đường tới thư viện, cán bộ hội sinh viên cầm sữa đậu nành bánh bao vừa đi vừa ăn, tranh thủ tằng phút một, biểu ngữ áp phích vẽ tay đủ phong cách giăng khắp nơi, các buổi tọa đàm gần như có thể thấy mỗi ngày. Ở cây lớn gần lầu hành chính, treo triển lãm ảnh trường học, thường thường thấy cả đám đông đứng xem, chỉ chỏ bình luận, toàn là ảnh miêu tả cuộc sống thường nhật của sinh viên trong trường, nghe nói đây là truyền thống của trường, thực tế cơ hội được công khai chụp ảnh mỹ nữ như thế mới là nguyên nhân duy trì cái truyền thống này.
Tô Xán thấy cuộc sống mình như cái đồ thị hình sin vậy, cứ thi thoảng lại có sự kiện nào đó đẩy vút lên, như hôm cùng Lý Lạc, Đào Tử gặp mặt, rồi cùng Lâm Lạc Nhiên đại náo Đh ngoại ngữ vậy, sau đó về trường cuộc sống rơi vào một khoảng lặng.
Đương nhiên Tô Xán thích khoảng lặng này, trừ mỗi ngày theo thời khóa biểu chạy qua chạy lại giữa các giảng đường thì còn đi đón Đường Vũ tan học, cùng ăn cơm, tản bộ giữa ánh hoàng hôn trong sân trường tiêu hoa cái bụng phình căng, xa gần hỏi Đường Vũ xem khi nào lại về Tuyết Hải Dật Cư, nha đầu ấy cứ né tránh, làm Tô Xán nghĩ không biết có phải hôm đó mình thể hiện không tốt? Để lại bóng ma trong lòng nha đầu này?
Trình Thông Thông "đau đầu" không biết cùng Nhậm Vĩ Danh đi nghỉ ở Bali hay Phuket muốn mọi người tư vấn địa điểm nào tốt hơn, kết quả mấy cô gái ngạc nhiên, chẳng lẽ Trình Thông Thông định nghiêm túc với Nhậm Vĩ Danh rồi?
Cô gái này rất không hài lòng, nói chỉ mới đang khảo sát thôi, hai nhà giám sát để hai bọn họ tiếp tục qua lại, nên đành tiếp tục, cũng là cơ hội tốt để tranh thủ ít lợi ích, thế rồi kéo mấy cô bạn cực kỳ bất tình nguyện thảo luận các địa danh du lịch nổi tiếng.
Làm gì có ai có điều kiện như Trình Thông Thông, Đường Vũ có thì lại không có sở thích này, Nguyễn Tư Âu trở về nhà, còn Đồng Đồng thì
Phòng 602 thì vẫn là trung tâm hoạt động thanh niên, sự sôi động không bao giờ thiếu, thi thoảng bị liên lụy từ đại lão cao tầng, nơi này trừ Tô Xán từ chối Feec, còn có Trương Tiểu Kiều. Ông Trương và ông Tiền gần đây lại bắt đầu buồn chán đấu đá với nhau rồi, bọn họ trừ tranh danh đoạt lợi ở các khoa, so kè địa vị và sức ành hưởng trong giới học thuật, thì hạn ngạch cho đời hai ra nước ngoài du học là là chiến trường trọng yếu.
Cùng với kinh tế phát triển, chính sách cởi mở, phong trào cho con em đi nước ngoài du học đang rộ lên trong nước, mặc dù chi phí bình quân mỗi năm là 400.000 với gia đình bình thường còn gấp mấy lần thu nhập, nhưng với nhà Trương Tiểu Kiều thì không thành vấn đề, vấn đề là làm sao có được cái hạn ngạch ít ỏi kia.
Cho nên ngày 1/5 này Trương Tiểu Kiều đoán chừng theo cha đi tới các loại tiệc tùng, chúc rượu các vị lãnh đạo rồi.
Tiêu Húc không về quê, hắn đã lên lịch rồi, đi tham quan tháp Đông Phương Minh Châu, có thể ngắm cảnh toàn Thượng Hải. Tới công viên tân thế kỷ, vé chỉ có 10 đồng thôi mà được xem diễn âm nhạc quốc tế rồi, nếu không thì tới Đh Dương Phổ tham gia du lịch sinh thái tự túc, đều là hoạt động không tốn kém nhiều mà vui vẻ không kém gì ai hết.
Mọi người chia sẻ lịch trình của mình chỉ có Lý Hàn ngồi uống bia, rất ít nói, cố tình lờ chủ đề này đi.
Có điều cuối cùng không qua mắt được Trương Tiểu Kiều bị hắn bộc lộ, tên này nhìn trúng hoa khôi lớp 319, đang tính cách tấn công.
Tin tức này lạp cả phòng nổ tung, Tô Xán còn tưởng hắn thích Đồng Đồng, té ra không phải, liền cầm đầu tra tấn Lý Hàn phải khai báo, tên này cao lớn vạm vỡ, không chỉ là ủy viên thể dục trong lớp, vận động viên cấp hai quốc gia, là nhân vật ôm hết các giải thưởng ở cuộc thi thể thao trong lớp, có thể nói là khí huyết phương cương, bình thường đối diện với nữ sinh cũng ăn nói ra dáng lắm, nhưng lần này thì co vòi lại, biểu hiện rất bất lực.
- Cô gái đó tên Trần Giai, năm thứ nhất giống chúng ta, ở KTX số 15, rất điềm tĩnh ít nói, tiếng tăm tốt, chưa có bạn trai, đây là thời cơ nên ra tay. Vương Đông Kiến một tên ma xó khác, lập tức cầm điện thoại lên liên lạc quần hào bốn phương, đưa ra tin tức xác thực.
Thế là mọi người cùng chung tay quyết định vì Lý Hàn thiết lập kế hoạch tán tỉnh cho mối tình đầu trong trường của hắn.
Tô Xán vô tình nhớ đến anh chàng tỏ tình với Lâm Lạc Nhiên, cầu mong Lý Hàn đừng kết thúc bi thảm như vậy.
Thế là anh em trong phòng 602 nhất trí hành đồng, thông qua quan hệ hẹn được Trần Giai ra ngoài, tới bên ngoài thư viện, không hề có đám đông vây quanh, không có hoa có nến, không có câu chuyện kịch tính, bình tĩnh vô cùng.
Tiêu Húc tốn mấy ngày viết ra bài diễn văn tỏ tình lê thê, toàn lời có cách, còn bảo Lý Hàn diễn luyện mấy lần, tới nơi Lý Hàn giới thiệu đơn giản: - Tôi là Lý Hàn, xin chào, rất muốn làm bạn với bạn.
Trần Hảo cười: - Chào bạn, mình nghe tới bạn từ lâu rồi, phòng 602 rất nổi tiếng. Sau đó hai người tản bộ vòng qua rừng trúc, tới nơi mọi người không nhìn thấy.
Khi đó Tiêu Húc rất suốt ruột, muốn theo xem, nhưng Vương Đông Kiến túm cổ áo kéo lại, nói giờ phải xem tạo hóa của Lý Hàn, chúng ta không đi theo làm bóng đèn nữa.
Buổi tối trở về Lý Hàn mua bia, đậu phộng, đồ ăn vặt, chất đống trên bàn, chàng trai Giang Tây thường ngày khá tiết kiệm hôm nay làm chủ xị. Thường thì mọi người mua bia, đồ nhắm do Tô Xán và Trương Tiểu Kiều luân phiên bỏ tiền, hôm nay nhìn đống đồ trên bàn e không dưới 200 đồng, là 1/4 phía sinh hoạt tháng của Lý Hàn rồi.
Không hề có tình tiết máu chó nào cả, tình cảm giữa Lý Hàn và Trần Giai đã có khởi đầu nhẹ nhàng êm thấm, mọi người nâng chai chúc mừng Lý Hàn vào thời đại mỹ hảo, Lý Hàn vừa uống bia vừa cám ơn mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT