Giữa bữa cơm Tô Xán đi vào nhà vệ sinh, phòng bao của bọn họ cửa sổ tròn song gỗ, đối diện là ao nước, men theo hành lang kiểu cung đình cổ, tới gian phòng vệ sinh cũng mang phong cách cổ, nhưng bồn vệ sinh sứ rất hiện đại, đang rửa tay thì thấy Lý Lạc từ sau đi tới qua gương:
- Lát nữa cậu chỉ cần mời rượu Đào Tử một lần, còn chuyện tiếp theo để tôi lo.

Có lẽ vì trong quân đội, giọng Lý Lạc luôn mang theo kiểu mệnh lệnh, Tô Xán lắc đầu:
- Anh định hòa giải? Tôi không muốn xin lỗi.

Lý Lạc hơi nheo mắt nhìn Tô Xán:
- Cậu không cần phải xin lỗi, nhưng chúng ta phải có thái độ nên có, như vậy mới mở được cục diện còn mặc cả, cậu phải học cách làm sao đàm phán với người khác, hiểu không? Lạc Nhiên đối xử với cậu thế nào thì cậu tự biết, làm tôi thất vọng không sao, nhưng đừng làm Lạc Nhiên phải lo buồn.

Tô Xán hít sâu một hơi, không biết Lâm Lạc Nhiên nói gì với Lý Lạc, nhưng y không thích:
- Tôi ghét bị uy hiếp.

Lý Lạc đại khái lần đầu gặp phải người nói chuyện với mình như thế, bật cười:
- Đây không phải uy hiếp, đây chỉ là một kiến nghị, nếu như cậu không muốn chuyện trở nên phiền phức không cần thiết.

Tô Xán dứt khoát nói:
- Tôi nghĩ, tôi có cách xử lý của mình.

- Cậu quá ương bướng, tôi không hiểu cậu đấy, tôi tới đây với thiện chí giúp cậu, không phải kẻ địch của cậu.
Vẻ mặt Lý Lạc nghiêm túc hơn nhiều, nhìn Tô Xán mấy giây mới nói:
- Đừng quá tự cho mình là đúng, trên đời này không ai có thể làm hết được mọi điều.

Lý Lạc nói xong xoay người bước đi.

Tô Xán vốc nước lên mặt nhìn mình trong gương, một lúc sau đi ra thấy Lâm Lạc Nhiên đang nhỏ giọng nói gì đó với Lý Lạc, Lý Lạc gật đầu vào trước. Lâm Lạc Nhiên đi tới trước mặt Tô Xán, chăm chú nhìn nét mặt Tô Xán:
- Không vui à?

- Làm một quân cờ sao mà vui được.
Tô Xán cười miễn cưỡng:

- Không ai coi cậu là quân cờ, đừng có nghĩ theo chiều hướng đó.
Lâm Lạc Nhiên thở dài, cô biết trong lòng Tô Xán có phần tính cách giống thù người giầu, cho nên khi tiếp xúc với người ở giai tầng như cô, y luôn có phần bài xích, ác cảm cho nên hay hiểu sai lệch, vì thế nhiều lần gây ra xung đột:
- Trong chuyện này không hề tính toán nào ở bên trên nên mới bắt cậu hòa giải, Lý Lạc cũng không hoàn toàn vì tôi, anh ấy cũng tán thưởng cậu, muốn giúp cậu thôi. Tô Xán, nếu cậu cảm thấy tự tôn bị tổn thương thì đó là biểu hiện chưa thành thục, cậu nên lấy con mắt thành thục giải quyết vấn đề, vì sao cứ ương bướng muốn làm theo cảm tính của bản thân.

Trong một thoáng không áp chế được sự khó chịu giọng Tô Xán có chút gay gắt:
- Thì ra trong mắt bạn, mình còn chưa thành thục, nên không tin tưởng phải nhờ người khác ra mặt hộ mình phải không?

- Cậu …

Tô Xán nhìn Lâm Lạc Nghiên ngực vì áp chế tâm tình mà phập phồng, mắt đỏ hoe, lòng mềm xuống, nắm tay cô:
- Xin lỗi vì hơi nặng lời, yên tâm đi, mình có cách.
Lâm Lạc Nhiên rút mạnh tay lại:
- Được rồi, tôi không phải Đường Vũ, không có lý do gì can thiệp vào chuyện của cậu đúng không?

Tô Xán đứng ngây ra nhìn Lâm Lạc Nhiên dứt khoát xoay người về phòng, ngây ra nhìn trời một lúc mới đi vào.

Nếu như hôm nay chỉ uống rượu với Lý Lạc thì Đào Tử có thể vui vẻ nói chuyện thường nhật cùng vài chuyện gái mú, nhưng em họ mình bị bắt nạt, tiếp theo đó Đào gia ở Tây Nam gặp một loạt chuyện, nếu Đào Tử còn vui vẻ trước mặt Tô Xán, thì rõ ràng không thích hợp.

Là một phần tử của Đào gia, hắn phải tỏ một tư thái cường thế, nếu không loại chuyện ném đá xuống giếng thường thường đều do chuyện nhỏ mà gây ra hiệu ứng domino.

Sau khi xảy ra chuyện ở tây nam khiến kế hoạch tây tiến bị cản trở, Đào Chử Hồng lồng lộn liên hệ khắp nơi muốn dạy cho Tô Xán một bài học, có điều Đào Tử cho hắn một cái tát, làm Đào Chử Hồng phải nằm im. Nếu như Lý Lạc cho rằng Đào Tử sẽ làm chuyện gì bất lợi cho Tô Xán thì quá xem thường hắn rồi.

Chỉ là rõ ràng đông phái Đào gia cắm rễ ở khu tam giác Trường Giang có thể khiến Đại Dung tiến vào đây gặp phiền toái, đây là đánh cờ chính trị do vấn đề lịch sử để lại.

Về phần Đào Xương Bình bị bắt, thực ra Đào Tử không xem trọng người chú này, biết thủ đoạn của ông ta, luôn liệt người chú này vào dạng hoàn khố giống Đào Chử Hồng, tự hại mình thì không ai cứu được.

Tuy nói Tô Xán căn bản không đáng để Đào Tử chú ý tới, nhưng hiện phía Lý Lạc nhún mình bày tiệc chiêu đãi vẫn là điều thoải mái, cho nên hắn chẳng ngại xem kịch, có thể tạo chút áp lực với đối thủ không hại gì. Hoàn toàn do Lý Lạc từ tới cửa nộp mạng thôi, hơn nữa bên cạnh còn có đứa em họ tuyệt đối chưa nguôi giận, áp lực để Tô Xán cúi đầu xin lỗi, ít ra để nó thoải mái một chút, không gây họa nữa.

Thế nhưng Tô Xán lại không hề có ý nhún mình, làm Đào Tử thấy chuyện hôm nay thú vị hơn mình nghĩ rồi.

- Tô Xán, cha cậu làm việc ở Dung Thành?
Lần này Đào Tử chủ động mở miệng trước :

- Kiến trúc Đại Dung.
Tô Xán đáp ngắn gọn:

- À, xí nghiệp minh tinh của Dung Thành, đơn vị tốt, tôi nghe nói rất nhiều, Tô Lý Thành là hảo thủ làm công trình, tiếc là ở phương diện khác lại có chút hàm hồ.
Đào Tử cười nhẹ, tựa hồ đánh giá công tâm:

Lâm Lạc Nhiên hơi nhíu mày lại, Đào Tử nói thế này không phải khiêu khích Tô Xán à? Nhưng nghĩ tới chuyện lúc nãy, cô vẫn ngồi im. Lý Lạc cầm cốc rượu ngồi uống, khóe mắt quan sát biểu hiện của Tô Xán.

Bất ngờ là Tô Xán không có biểu hiện quá khích nào:
- Anh Đào ở Thượng Hải, nhưng có vẻ hiểu chuyện Đại Dung quá nhỉ.

Đào Tử đủng đỉnh nói:
- À, có tiếp xúc, ở vị trí của tôi phải hiểu các tập đoàn kiến thiết lớn trong cả nước, đây không phải chuyện khó, như cầu công tác thôi.

- Vậy không biết cái nhìn của anh Đào với chuyện trọng tổ của hàng không Xuyên Nam thế nào?
Tô Xán nói thẳng vào chuyện đang ở đầu sóng ngọn gió:

Lâm Lạc Nhiên ngồi nguyên tại chỗ, hai cánh tay trắng trẻo nâng cốc trà đắng trước mặt, khẽ nhấp từng ngụm nhỏ, tư thái đoan trang cao nhã, không nhìn một ai, trước mắt như chỉ có đình viện ngoài cửa sổ, nhưng người hiểu cô đều biết Lâm đại tiểu thư giận rồi.

Đào Tử cười:
- Tập đoàn Thiên Nam tham gia cổ phần tới 41%, rất có khí phách, quyền khống chế và ảnh hưởng khá lớn, cho nên đương nhiên nghĩ rằng có thể làm gì tùy ý, có điều thực tế không bao giờ như người ta nghĩ.
Tất nhiên hắn đang mỉa mai Tô Lý Thành can dự vào tập đoàn hàng không gặp trở ngại. Vì thế tự tin rằng hôm nay Tô Xán tới để giảng hòa, vì Nam Phi chiếm 2 ghế, ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc đấu tranh này, sau đó mới dần có cuộc tiếp xúc cao tầng hơn của Đại Dung vận động Nam Phi ủng hộ Tô Lý Thành.

Đây là hành động lớn đầu tiên của Tô Lý Thành ở tập đoàn hàng không, nếu không giành thắng lợi thì uy tín sụp đổ, rất có thể sau này sẽ có người khác thay thế ông ta đại diện trong HĐQT.

- Chuyện này không phải là ỷ quyền áp chế, ngược lại nó liên quan tới sinh tử tồn vong của tập đoàn. Không ít công ty dưới tập đoàn hàng không đều có chuyện dùng tài vụ của họ để thao tác vốn, ai ăn cánh ăn hảu với mình thì thăng chức, ai không theo thì đuổi, khiến quản lý nội bố rối loạn, nghiệp vụ đi xuống, dẫn tới quả đắng về phóng khí. Anh Đào thấy nếu công ty trọng tổ vẫn có tệ nạn này thì có cần trọng tổ nữa không?

Đào Tử nhìn Tô Xán hồi lâu, vẻ mặt như bình thường, nhưng rõ ràng đã có cân nhắc của mình:
- Vậy thì sao?

Hiện nội bộ Xuyên Nam lục đục, đối với tập đoàn Nam Phi góp cổ phần trong đó tất nhiên không phải chuyện tốt, hiện đứng trung lập, chứng ngại lớn nhất là Đại Dung, dù sao sự kiện ở Dung Thành khiến hai bên ở vào thế không đội trời chung.
Tuy Đào gia bàng quan, có điều kinh nghiệm tham gia những công ty hàng không trước, làm bọn họ nóng ruột, chuyện này không ổn định lại, trọng tổ sẽ có vấn đề, hai bên sớm muộn cũng phải ngồi xuống giảng hòa.

Có điều Đào Tử không ngờ người tiếp xúc đầu tiên là Tô Xán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play