*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thượng Hải đã vào màn đêm, sân bay Phổ Đông lúc 10 giờ, Tô Xán ngồi ở trên ghế đợi, đối diện là bức tường thủy tinh cực lớn, bên ngoài nhấp nháy ánh đèn báo hiệu đường băng, một cái mũi máy bay cực lớn đối diện với bức tường kính, tựa hồ một phút sau sẽ đâm xuyên qua đó, hành khánh la hét hoảng loạng bỏ chạy, tiếng kính vỡ loảng xoảng, tia lửa bắn tứ tung.
Một cô gái xinh đẹp chân bị kẹt dưới bức bức tường, bên trên là thanh thép uốn cong phát ra tiếng kẽo kẹt đang sợ đang dần dần nghiêng xuống, đe dọa cướp đi tính mạng cô gái. Vài người gần đó la hét "ai đó cứu cô ấy với", nhưng không ai đủ khả năng, mọi người phải lo cho tính mạng của họ.
Đúng vào thời khắc chỉ mành treo chuông đó thì tèn tèn tèn, bản nhạc hùng tráng vang lên, chàng trai mặc sịp đỏ hai tay chống hông xuất hiện ....
Không nhất thiết lúc nào cũng là cái anh chàng có sở thích đặc thù lộn sịp mặc ở ngoài quần, không anh này thì anh khác thôi, luôn luôn là cảnh máu chó đó của Hollywood, song lần nào cũng như lần nào thu hút người xem toàn thế giới, mang về đống tiền, mà Tô Xán cũng vinh hạnh góp một phần nhỏ bé vào đó.
Tô Xán không phải anh hùng mặc sịp lộn ra ngoài nên y không ngồi đây đợi cứu mỹ nữ, mà chuẩn bị sang San Francisco Mỹ. Dung Thành năm 2002 còn chưa có chuyến bay trực tiếp sang Mỹ, thế nên 7 giờ Tô Xán xuất phát từ sân bay Dung Thành, 7 h tới sân bay Thượng Hải, chờ đợi chuyến bay tới Mỹ vào 11 giờ tối.
Thượng Hải vào thời gian này rất lạnh, Dung Thành cũng chẳng khá hơn, không khí lạnh từ phương bắc tràn xuống, bao phủ cả Trung Quốc, có điều thời tiết lạnh ẩm ở Thượng Hải chẳng làm người ta cảm giác lạnh thoải mái như ở Dung Thành.
Lần trước sang Mỹ là cùng Đường Vũ, lúc ấy cả hai vừa sợ vừa kích thích, vì lừa được Mục Tuyền, ngồi dựa đầu vào nhau đợi máy bay gần 2 tiếng, mơ tưởng cuộc sống tự do bên Mỹ ra sao, cuối cùng học tập bận rộn choán hết thời gian, làm mọi kế hoạch bị phá hỏng, nhưng đó vẫn là quảng thời gian thật đẹp.
Thụt đầu vào áo khoác ao cổ, Tô xán thấy cô đơn, mấy tiếng trước còn ở Dung Thành sắp xếp hành lý, cha y an bài xe công vụ đưa ra sân bay, ngồi trên xe ngoái đầu quay lại nhìn tiểu khu nhà Đường Vũ chỉ cách một con phố, tiếc rằng xe đi ngược hướng nên càng ngày càng cách xa.
Ánh đèn Dung Thành chẳng mấy chốc bỏ lại sau con đường cao tốc.
Chuyến đi Mỹ này chắc không mất bao nhiều thời gian, Tô Xán đêm hôm trước nhận được điện thoại của Diệp Thủy Tuyền, vội vàng nhờ quan hệ của cha đặt vé máy bay, vội vội vàng vàng chuẩn bị hành lý, không báo cho ai.
Đương nhiên Tô Xán nói với cha mẹ một người bạn học cũ cũng là đối tác ở Mỹ gặp chuyện rắc rối, cần y sang đó xử lý.
Có thể tưởng tượng vẻ mặt của Tô Lý Thành và Tằng Kha thế nào, từ bao giờ Tô Xán có cả sản nghiệp ở bên Mỹ thế này? Bây giờ có việc một cái là chạy vèo qua đại dương cách hàng vạn dặm xa xôi, vốn Tô Xán một học kỳ ra ngoài học, đã là lần đầu tiên xa nhà lâu như vậy, bây giờ năm mới chẳng yên ổn, trong lòng Tằng Kha như mất đi một mảnh lớn.
Tô Lý Thành chỉ hỏi rõ ràng tình huống cụ thể, hỏi liệu không đi có được không, sau khi Tô Xán nói nhất định phải đi thì chỉ dặn dò cẩn thận, vì con chạy hộ chiếu, làm thủ tục, lo vé máy bay, đương nhiên với thân phận của ông bây giờ, chỉ cần nhấc điện thoại gọi vài cú là đủ.
Chuyện Tô Xán và bạn ở Mỹ lập cái trang web gì đó thì căn bản ông không hiểu gì, đại khái giống trang web công ty ông đi, con trai lớn rồi, bản thân không giúp được nhiều cho nó nữa, chỉ có thể ở sau làm hậu thuẫn vững chắc cho nó, để nó yên tâm giang cánh bay liệng trên trời cao.
Cảm giác bên cạnh có động tĩnh, Tô Xán quay đầu sang thấy ông chú béo tốt đang cầm tờ tạp chí China Daily phát hành ngày hôm đó ngước mắt lên nhìn, ánh mắt lại có chút thất thần, nhìn theo ánh mắt ông chú đó, thấy ghế ngồi đối diện vừa để trông có một cô gái đang ngồi xuống.
Cô gái mặc cái áo khoác dài màu trắng sữa, ở cổ có một cái nơ to rất điệu đà, đi giày bốt cao tới đầu gối, chết người là cái váy bên trong lại ngắn hơn cái áo khoác ngoài, cho nên trông cứ như không mặc gì, phối hợp cái đùi nõn nà kia, cực kỳ khơi gợi trí tưởng tượng.
Vừa rồi khu vực cô gái này đi qua trong không khí còn vương lại hương thơm thanh mát, mang theo ánh mắt của những nam hành khách buồn tẻ đợi máy bay.
Cô gái ấy ngồi xuống đối diện với Tô Xán, ánh mắt hơi ngơ ngác như con nai nhỏ, gò má bầu bầu láng mịn mang chút non nớt, phối hợp với chiều cao chỉ trên một mét sáu, vóc dáng nhỏ nhỏ xinh xắn, vẻ đẹp dòng máu lai trông như một con búp bê, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng.
Thấy Tô Xán nhìn mình khẽ nở nụ cười, Tô Xán cũng gật đầu cười đáp lại, thầm nghĩ Vương Thanh nói không sai, mình đúng là làm nữ giới không hề đề phòng, được rồi, tuy đây không hoàn toàn là lời khen nhưng Tô Xán coi nó là ưu điểm của mình vậy, ví dụ như trường hợp này, được một mỹ nữ không quen biết cười với mình như thế, khói kẻ ghen tỵ chết thôi, ví dụ ông chú bên cạnh đây.
Tiếp đó ánh mắt cô gái vượt qua đầu Tô Xán, nụ cười hơi khựng lại.
Còn chưa đợi Tô Xán quay đầu xem có chuyện gì thì bên cạnh có tên nam tử mặc sơ mi màu vàng loại dày đi qua, nhìn một cái đã có cảm giác không đang hoàng, chiều cao chừng 1m80, tới trước mặt cô gái:
- Em gái quay mặt cho nhìn cái nào.
Giọng nói này không nhỏ, làm người xung quanh ngược nhìn, nếu là ở tàu điện ngầm, thì đây là hành vi quấy rối rồi, còn ở nơi thế này càng khiến người ta kinh ngạc.
Tô Xán thì kêu không phải chứ, lúc nãy tưởng tượng ra cảnh máu chó trong phim Hollywood, ai ngờ lại được chứng kiến thật, mỹ nữ bị quấy nhiễu rồi, lúc này anh sịp đỏ ở đâu, không phải anh đang bận thay quần trong nhà vệ sinh chứ?
Nhìn xung quanh, có vẻ người muốn làm nhân vật chính nhảy ra giáo huấn lưu manh cứu mỹ nữ không phải chỉ có một mình Tô Xán, mỹ nữ là sự vật mỹ hảo, mà thứ mỹ hảo một khi bị uy hiếp ti tiện, sẽ gây hiệu ứng khó lường, không chỉ người trong nước, mà cả mấy thanh niên nước ngoài chẳng hiểu tiếng Trung cũng phẫn nộ nhìn nam tử phóng túng kia.
Trách tên kia cả thôi, vai gì không đóng lại đóng vai phản diện tệ hại nhất.
Nhưng cô gái kia ngẩng đầu lên, môi cười chúm chím làm Tô Xán ý thức được ... Mình phán đoán nhầm rồi.
Quả nhiên cô gái khẽ trách:
- Đừng nghịch nữa.
Nam tử cười ha hả ngồi xuống ghế trống bên cạnh, tiện tay bỏ hành lý xuống dưới, vắt chân chữ ngũ, động tác tiêu sái, nhưng hành động này của hắn lại mang cảm giác lưu manh tùy tiện:
- Mặc dù em cố ý xuất phát sớm nửa tiếng, cố ý tắt di động, càng cố ý nói không đặt được vé ở khoang hạng nhất để chỗ ngồi chúng ta không ở gần nhau, nhưng trái tim anh giành cho em không có chút dao động nào.
Giọng nói tới lúc đó hạ xuống, ôn nhu mà chân thành:
- Tống Chân, chỉ cần có một chút cơ hội thôi là anh sẽ không từ bỏ.
Tống Chân đó nhìn hắn như nhìn đứa bé to xác bướng bỉnh, không phản bác.
Tô Xán gật gù, tên này quả nhiên thẳng thắn rõ ràng, em ghét anh, muốn dứt bỏ anh, nhưng anh sẽ mặt dày sán tới, muốn tán gái không thể thiếu cái mặt dày.
Rõ ràng những người đang chuẩn bị đóng vai anh hùng không được thỏa mãn rất hậm hực.
Đã đến giờ, mọi người nối nhau soát vé lên máy bay, Tô Xán theo sự chỉ dẫn của cô tiếp viên giọng rất êm ái tới chỗ ngồi của mình, thật tình cờ ngồi bên cạnh lại là cô gái tên Tống Chân khi nãy, Tống Chân nhận ra y, cười khẽ, người hơi nhích vào trong để Tô Xán cất hành lý.
Vừa cho hành lý vào thì vai bị vỗ một cái, quay đầu lại thấy nam tử kia, chỉ khoang phía trước:
- Anh bạn, tôi và cô ấy là người quen, cậu có thể đổi chỗ cho tôi được không?
Búp bê Tống Chân