Đào Chử Hồng thường tới hộp đêm, biết rất nhiều cách uống rượu mới mẻ, giới thiệu vài trò, Lâm Trứu Vũ đại khái nửa năm bị giam trong trường quân đội bứt rứt lắm rồi, liền rủ Đào Chử Hồng đấu rượu. 

Không khí lập tức bị đẩy lên cao, người xung quanh hò hét cổ vũ. 

Hai bên xoay tròn 10 vòng tại chỗ rồi uống rượu, trò này khỏi nói cũng biết ác thế nào, phần thiệt rõ ràng thuộc về tên béo Lâm Trứu Vũ rồi, mới tới lượt thứ hai còn chưa cầm được lấy chén rượu đã lăn ra đất. 

Tới trò khác lần này Lâm Trứu Vũ dựa vào bụng lớn giành chiến thắng, quá nửa người trong phòng đã tới cổ vũ. 

Chuẩn bị đợt thứ ba, Tô Xán đứng ra: 
- Tiếp theo tôi uống với cậu, thế nào? 

Đám bạn Đào Chử Hồng la ó: 
- Ê, định chơi bẩn à, đây là xa luân chiến. 

Đào Chử Hồng xua tay, không biết sao Tô Xán lại như có ý nhắm vào mình, có điều luận tửu lượng hắn có sợ ai: 
- Ok, tiếp theo chúng ta ném xúc sắc so lớn nhỏ, ai thua uống hai chai một lúc, một phút phải uống hết. 

Tô Xán gật đầu: 
- Chơi. 

Lâm Lạc Nhiên vừa rồi hứng trí cổ vũ anh trai cùng Đào Chử Hồng đấu rượu, giờ nụ cười tắt ngấm, nhéo Lâm Trứu Vũ một cái, Lâm Trứu Vũ vội nói: 
- Tô Xán, cậu điên à, một phút uống hai chai, cậu muốn chết sao? 

Tửu lượng nát bét của Tô Xán thì bọn họ đều biết. 

- Yên tâm, tửu lượng của tôi tiến bộ nhiều rồi, hôm nay muốn kiểm nghiệm một chút. 
Tô Xán tự tin nói, nhìn Đào Chử Hồng, bổ xung thêm: 
- Ở trường chúng tôi có trò này, ai thua không những phải uống rượu, mà còn phải mang chai ra cửa sổ ném xuống nữa. 

- Hay, kích thích lắm. 

Không ai suy nghĩ nhiều, dồn dập kích động hò hét, có người đứng cả dậy vỗ tay khen hay, một người đã tốt nghiệp đại học cười hô hố: 
- Ném chai đã là cái gì, hồi bọn này tốt nghiệp, còn ném cả máy vi tính xuống. 

- Bọn này thì ném phích nước. 

Cái cửa sổ Tô Xán chỉ ở phía sau nhà hàng, giống KTX ở đại học, thành nơi để đám sinh viên lười biếng biến thành bãi rác. 

Đa phần người ở đây theo đuổi kích thích náo nhiệt, lời Tô Xán làm đốt cháy hứng thú của bọn họ, đập chai ở nhà hàng cao cấp, nghĩ đã muốn làm luôn. 

- Thú vị. 
Đào Chử Hồng chỉ chai bia trên bàn, lại chỉkét bia đầy ăm ắp dưới chân: 
- Ai thua không những uống hết hai chai, còn phải cả két lẫn chai ném xuống, thế nào? 

- Không thành vấn đề. 

Trương Phi Phi vốn có chút nghi ngờ Lâm Lạc Nhiên và Tô Xán, giờ gần như có thể khẳng định rồi, nhíu mày nghĩ xem có nên nói với Đường Vũ không. 

- Tôi trước. 
Đào Hồng Chử cầm xúc xắc, thổi phù một cái ném ra bàn, 1 điểm, 1 điểm và 4 điểm, mọi người cười rũ rượi, Lâm Lạc Nhiên nhẹ lòng hẳn. 

Tỉ lệ vốn là 50 - 50, Tô Xán sẵn sảng tự mình ra tay, ai ngờ tên này số xui như vậy, cho ba viên xúc xắc vào lòng bàn tay, lắc một hồi đổ ra bàn, là 3 điểm, 2 điểm, vào 6 điểm. 

Đào Chử Hồng thua đứt đuôi. 

Đám Vương Uy Uy đồng thanh hô với xung quanh: 
- Uống hết, uống hết, uống hết. 

Tô Xán thuận tay cầm tay một người đeo đồng hồ kéo tới trước mặt nhìn giờ, nói: 
- Một phút đấy. 

Lúc này mới phát hiện mình nắm được cổ tay mềm mại, ngẩng đầu lên phát hiện ra là tay Lâm Lạc Nhiên, đôi mắt đẹp mở to nhìn mình chằm chằm, đây tất nhiên không phải củ khoai nóng, mềm mịn nắm trong tay rất thích, nhưng Tô Xán cảm thấy không khác nào chạm vào cái bàn là, vội vàng buông ra, thầm nghĩ sao lại chọc vào nha đầu này. 

- 59, 58, 57 ... 
Trong tiếng đếm đồng thanh của xung quanh, Đào Chử Hồng cầm hai chai bia, tu ừng ực. 

Đến khi đếm ngược tới 20 thì hai chai bia bị hắn uống hết, xung quanh thán phục: 
- Quá chơi. 

Đào Chử Hồng tuy thua nhưng mà rất có thể diện, uống ra uy nghiêm, uống ra khí phách nam nhân, làm người ta kinh hồn táng đởm, như hiệp khách oai phong mỗi tay cầm thanh đao, kéo hai két bia, dùng sức dời non lấp biển, kéo tới cửa sổ. 

Cởi áo khoác, ném ra đằng sau, nới rộng cúc cổ áo, sắn tay áo nhấc két bia lên. 

Vô số nữ sinh bị hình thượng mạnh mẽ này của Đào Chử Hồng làm điên đảo, những kẻ mang chút Brockback Moutain cũng nhìn hắn tỏa ra trái tim, cái áo thành đối tượng tranh cướp giống ném hoa trong lễ cưới. 

- Đi. 
Đào Hồng Chử dùng hết sức lực toàn thân nâng két bia lên cửa sổ cao ngang ngực, đẩy xuống. 

Trong màn đêm, nhà hàng số 9 đường Quốc Cẩm rực sáng như cung điện, từ cửa sổ, một cái két bia giống máy bay ném bom B2 chở đầy bom rải xuống dưới. 

Những chai bia đầy ắm đó rơi xuống, tuyên bố vận mệnh bi thảm của chiếc Ferrari 360 modena đẹp như thiếu nữ mười tám. 

Giống như Nhật Bản tập kích Trân Châu Cảng, giống như không quân Mỹ oanh tạc Baghdad, tiếng bom rơi đi đúng, tiếng còi xe báo động vang vọng trời đêm. 

Khi két bia ném xuống, trong phòng tắt hết nhạc, mọi người đều tập trung lắng nghe động tác phía dưới, thời gian lúc đó cảm giác thời gian trôi qua sao mà chậm, tiếp theo là tiếng chai bia vỡ liên tiếp, chưa kịp reo hò thì tiếng còi cảnh báo của xe reo inh ỏi, khiến cả ít sinh viên không về quê của ĐH Dung Thành đang ở trong phòng tự học cũng thò đầu nhìn ra đường Quốc Cẩm xem có chuyện gì? 

Tầng hai của nhà hàng là quán cà phê lộ thiên, tầng ba tầng bốn là nhà ăn ngắm cảnh đêm, những đôi tình nhân thưởng thức không khí lãng mạn dưới ánh nến giật mình vì tiếng động chói tai, nhìn cả về phía phát ra nó, chỉ thấy một cảnh tan nát. 

Quản lý nhà hàng bị kinh động, lầu trên lầu dưới vang lên tiếng bước bước chân dồn dập, nhân viên mặc đồng phục tràn ra, mặt ai nấy như ra trận, đều ý thức được thời khắc khảo nghiệm năng lực ứng phó với nguy cơ giao tiếp xã hội đã tới. 

Còn ở tầng 5, nghe tiếng còi xe, Đào Chử Hồng hoảng hồn, toàn bộ người trong phòng thì nhìn cả về phía hắn, tiêu điểm duy nhất trong phòng. Xem ra Đào Chử Hồng ném két bia xuống, đập vào xe người ta rồi. 

Đào Chử Hồng không kịp nhìn xe phía dưới thế nào, quay ngắt lại chỉ mặt Tô Xán, tức không nói ra lời: 
- Còn không phải tại chủ ý của cậu?! Nếu không làm sao tôi ném két bia xuống? 
Lời này mang vài phần ý đẩy trách nhiệm. 

- Tôi ra kiến nghị là ném hai chai bia, chính anh là người đề xuất ném nguyên két xuống, vả lại nếu tôi thua thì vừa rồi là tôi ném đấy. 
Tô Xán nhún vai, cười khẩy: 

Đào Chử Hồng mấp máy môi một lúc, mặt âm u quay về ghế sô pha ngồi phịch xuống, người khác không dám khuyên, nhưng đầu óc hắn dần phản ứng lại, vừa nói thực sự không nên nói những lời kia, người khác sẽ nhìn mình ra sao? 

Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là vấn đề chủ xe bị đập, không ngờ mới tới Dung Thành hai tháng mình đã đập hai cái xe, vấn đề ở đây không phải là tiền, hắn dư sức đền nguyên một cái xe, nhưng ảnh hưởng rất khó lường, lần trước hắn cố ý, tuy hành vi ngang ngược, nhưng một loạt động tác tạo thế sau đó khiến người ta phải nhìn hành động đó của hắn với chiều sâu hơn, nên không kẻ nào dám lỗ mãng. Nhưng thêm lần này nữa thì hình ảnh của hắn triệt để biến thành hành vi của kẻ ngu xuẩn rồi, hành vi lần trước của hắn bị đánh giá lại. 

Hắn có thể tưởng tượng ra người ta nói gì :" Nghe nói thằng cháu phó thị trưởng Đào lại đi đập xe của người ta, đám hoàn khố bây giờ ỷ thế lực sau lưng không coi người khác ra gì!". Hắn hoàn toàn biến thành tên hoàn khố ngu ngốc, ngông cuồng. 

Tô Xán đứng ở bên cửa sổ thò đầu nhìn xuống, ở phía dưới đã có rất nhiều người vây quanh, hết nhìn đống hỗn loạn lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ Tô Xán mở ra, chỉ chỉ chỏ chỏ. 

Người trong phòng không biết phải nói thế nào, xảy ra chuyện thế này mọi người đều trở tay không kịp, Lâm Lạc Nhiên nhìn Tô Xán chằm chằm, chơi với cô ngờ ngợ chuyện này không phải tình cờ. 

Lúc này Tô Xán đi tới trước mặt Đào Chử Hồng đứng lại, cảnh này làm mọi người thấy không khí cổ quái. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play