- Chiêm Hóa không phải kẻ ngốc.
Giám đốc Cố tên đầy đủ là Cố Hi, mắt hết nhìn Tô Xán lại nhìn Chiêm Hóa, đôi mắt đã bé lại bị thịt trên mặt chèn ép thành đường chỉ, rất thích hợp theo dõi người ta mà không sợ bị phát hiện:
- Cho dù Chiêm Hóa không biết giá, chẳng lẽ quỹ từ thiện Chung Sơn lại không có ai định giá cho ông ta? Thánh chỉ đó chỉ mở ra một lượt, nửa giấu nửa lộ, ông ta muốn để người thực sự biết hàng nhìn thấy nó, trong đây có hai yếu tố tâm lý, thứ nhất là sợ, thứ hai là không sợ.

Sợ lại còn không sợ? Tiểu Trương chẳng hiểu ra sao.

- Sợ là giá trị tờ thánh chỉ quá rõ ràng, khiến người cạnh tranh bỏ qua giá trị bữa cơm của mình, chỉ theo đuổi thánh chỉ, mục đích chính của ông ta chết non. Không sợ là dám đưa ra cái giá quá thấp thế này, Chiêm Hóa không sợ nó bị mua với giá thấp hơn giá trị thực ...

Cố Hi tâm tình rất tốt, hôm nay vừa mua được bức tranh yêu thích, lại được chứng kiến trò hay, nên dù tâm phúc trầm ngâm như hiểu như không thì ông ta vẫn hào hứng nói tiếp:
- Là thế này, khi đưa ra thánh chỉ thì người chủ trì thì giới thiệu sơ lược, trọng điểm nói tới bữa cơm, chỉ người thực sự hiểu giá thánh chí mới ra giá, hơn nữa còn không keo kiệt vung tiền, sẽ tạo thành cảm giác là bữa cơm của Chiêm Hóa rất giá trị, thực ra người ta chỉ nhìn trúng thánh chỉ thôi.

Tiểu Trương “à” một tiếng như tỉnh ngủ:
- Giám đốc Cố đúng là cao mình, nhưng nếu ngài đã biết thế, lại không ra giá.

Cố Hi lắc đầu, lại nhìn về phía Bùi Phượng Sơn, Tô Xán:
- Không phải người có nhãn lực quá ít ... Mà là do người gây ra, nếu chẳng may lún vào, nước sâu nước đục, chưa chắc có lợi. Đây là cuộc đấu giá công ích, tôi chuốc rắc rối không đáng vào người làm gì, nhưng mà chuyện này vẫn còn trò hay để xem tiếp.

Không khí hiện trường vẫn sôi sùng sục, người chủ trì yêu cầu hai bên lên sân khấu bàn giao mang tính nghi thức, Chiêm Hóa đi lên, cầm lấy micro:
- Nói thật, kết quả hôm nay thật bất ngờ, tôi không nghĩ mình lại ăn tối với một chàng trai trẻ như vậy, tôi còn đang hi vọng là một cô gái trẻ xinh đẹp cơ... ài, thật là tiếc
Mọi người cười rộ lên, tất nhiên chỉ là số ít làm khóe môi Chiêm Hóa hơi giật khẽ một cái.

- Nói thế nào cũng chúc mừng, tôi rất mong đợi cuộc hội diện ở bữa cơm.

Tô Xán đứng dậy trong tiếng vỗ tay, nhận lấy giấy chứng nhận từ tay Chiêm Hóa, sau đó thân thiết bắt tay, cả hai quay đầu lại phía mọi người mỉm cười để phóng viên chụp ảnh, ở nơi công khai thế này không tiện nói gì nhiều, chỉ là vài lời khách khí vô nghĩa, bọn họ còn 3 tiếng nắn gân nhau.

Hà Quách Khả và Ninh Đông, Bàng Nghị Nhiên ngồi ở hàng ghế đầu ngạc nhiên, sau đó vỗ tay nhiệt tình. Tiền Du đi lên nhận giấy chứng nhận của mình xong kéo con gái đi, kệ Mục Giai Trúc cố ngoái đầu nhìn Tô Xán.

- Người anh em, chuyện cậu giao cho chúng tôi đã làm ổn thỏa rồi, nhiệm vụ hoàn thành. Tôi cũng chúc mừng cậu, có điều Chiêm Hóa không phải người đơn giản đâu, bất kể cậu định làm cái gì, tôi đều mong cậu lưu ý ... Còn có việc, tôi không ở lại được nữa, hôm khác tôi mời khách.
Bùi Phượng Sơn lần lượt bắt tay Lâm Quang Đống, Tô Xán rồi cáo biệt.

Phòng nghỉ ngơi của hội trường, Chiêm Hóa nói cười tiễn một người ra cửa, buổi bán đấu giá đã kết thúc, ông ta vứt nó luôn sau đầu.

Tích tắc đóng cửa lại, nụ cười trên mặt tắt ngấm, ngồi xuống ghế sô pha châm điều thuốc, chỉ rút một hơi, để thuốc cháy thành tàn dài.

Tiếng gõ cửa vang lên, Chiêm Hóa ấn điều thuốc vào cái gạt tàn kiểu giả cổ, nói:
- Vào đi.

Cửa phòng mở ra, không ngờ chính là người trung niên sơ mi xám không có gì đặt biệt hô giá "600.000".

- Chủ tịch Chiêm, vì sao không cho tôi theo tiếp, 1 triệu chỉ là mở đầu thôi, tôi nắm chắc có thể nâng giá lên cao hơn nữa ... Thật đáng tiếc.

Hắn là kẻ có kinh nghiệm phong phú trong chuyện tạo không khí và nâng giá trong cuộc bán đấu giá này, lúc ấy Tô Xán vừa đưa giá 1 triệu, hắn định ra giá 1.200.000, nhưng lại bị Chiêm Hóa nhắn tin ngăn lại.

Chiêm Hóa lắc đầu:
- E là không ai truy theo nữa đâu .. Đa phần người tham gia không có ý cạnh tranh, 1 triệu đã là cái giá hiếm có rồi.

Nam tử kia giật mình:
- Ý chủ tịch là ... Chúng ta bị vi tiêu rồi?

Chiêm Hóa không trả lời, chẳng biết nghĩ gì mà đột nhiên bật cười:
- Thú vị lắm, đối phương đã bỏ công sức như thế chỉ vì muốn được ăn tối với tôi, tôi cũng phải thể hiện ít thành ý chứ ... Bảo Diệp Thúy Tuyền giúp tôi chuẩn bị, gọi cho giám đốc các bộ phận, mai họp, sẵn sang tiếp xúc với công ty đối phương ... Không tổ chức một đoàn đội lớn cũng có lỗi với người ta đã ra bài như thế.



Tránh đám phóng viên, quay trở về chiếc Bentley, Lâm Quang Đống không kìm nén được vui mừng nữa:
- Toàn thắng, ha ha ha, bây giờ tôi chờ xem khi ông chủ lớn của tạp chí Văn hóa thời thượng cùng nhân vật hàng đầu giới tài chính gặp nhau sẽ tọi ra tin tức chấn đồng gì.

Trước đó tạp chí Văn hóa thời thượng đổ bộ vào Thượng Hải không được coi trong, sau đó vì sự kiện chiếc Bentley đã tạo ra cú trở mình đẹp mắt, bây giờ lại là bữa cơm với Chiêm Hóa, không biết tạo ra hiệu ứng gì.

- Toàn thắng?
Tô Xán lắc đầu, y có linh cảm chiến thắng này quá miễn cưỡng, không khí buổi bán đấu giá bất thường như vậy, Chiêm Hóa không nhận ra thì quá kém cỏi, hơn nữa người ra giá kia cũng biểu hiện không đúng, có thể nói đối phương hài lòng với cái giá mình đưa ra, chỉ có thể nói là thắng hiểm :
- Vậu anh nói xem cái này bao nhiêu tiền?
Đưa thánh chỉ cho Lâm Quang Đống.

Lâm Quang Đống không hứng thú với đồ cổ, mở hộp trải thánh chỉ ra xem qua loa rồi trả lại cho Tô Xán:
- Chắc chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, thứ giá gốc còn chưa tới 100.000 có gì đáng chú ý, hay là tìm người giám định thử, không bán được thì đóng khung kính treo giữa nhà cũng oách lắm.

Tô Xán cũng nghĩ thế, ném ra ghế sau, hai trăm năm trước, thứ đại biểu cho hoàng quyền vô thượng, thay trời ra chỉ, đáng thương bây giờ nảy lên mấy cái ở ghế sau, rồi tản ra một bên, uổng phí của trời.

- Nếu cậu mà không nói thì tôi cũng không nghĩ bữa cơm với Chiêm Hóa giá trị như vậy, nếu có ai đó chỉ cần đưa tôi 20.000 thôi, tôi cũng sẵn sàng ăn cơm với người đó.
Lâm Quang Đống hồi tưởng lại vẫn thấy chuyện này sao mà khó tin.

- Đừng không có chí khí như thế, tôi tin rằng sau này giá trị của anh tuyệt đối không chỉ như thế, có thể thành nhân vật phong vân không kém gì Chiêm Hóa.

Sau này Sử Ngọc Trụ bắt chước bữa cơm của Warren Buffett, khơi lên hiệu ứng danh nhân. Có người nói ba tiếng đồng hồ thì làm được cái gì, học được tinh túy kinh doanh của Chiêm Hóa sau? Ba tiếng đồng hồ có thể phục chế được con đường thành công của đối phương?

Chưa nói thành công của một người có thể phục chế hay không, nhưng không nghi ngờ gì truyền thông thích loại tin tức thế này, ở mức độ nổi tiếng thì cơ bản Tô Xán và Chiêm Hóa cùng thắng.

Chưa nói, nội dung của bữa cơm sẽ càng được chú ý, trong bữa cơm Tô Xán tiến cử hạng mục Văn hóa thời thượng, thuyết phục Chiêm Hóa tham gia đầu tư, chỉ cần tin này truyền ra, chắc chắn không ít người hùa theo, hạng mục Chiêm Hóa đầu tư mà không vào kiếm chút ít thì có lỗi với bản thân. Cái này giống hiệu ứng Tiêu Vương vậy.

Lúc đó giá trị đâu phải chỉ có 1 triệu, giá trị của cả bản thân lẫn hạng mục đều nâng lên một bậc, đó là năng lượng của tạo thế, Tô Xán chưa bao giờ thấy mình tiêu tiền đáng như vậy.

Thời đại này một món hàng tốt nếu không được quảng bá thích hợp sẽ chẳng ai biết tới, đương nhiên nếu chất lượng không ra sao thì dù quảng bá lớn đến mấy cũng vô nghĩa thậm chí là phản tác dụng, Tô Xán tin vào tạp chí Văn hóa thời thượng khiến Lâm Quang Đông mất ăn mất ngủ bao ngày trời.

Tương tự Chiêm Hóa không thể để bữa cơm của mình nhạt thếch, hai người ngồi cắm đầu ăn, tán gẫu trên trời dưới đất, nói ra người ta cười vào mặt Chiêm Hóa. Nhưng khai thác được bao nhiêu lợi ích phải dựa vào bản lĩnh của khách mời.

***

Tiêu Vương của ĐTH TW TQ, cái này chắc độc giả Quan Lộ Thương Đồ hiểu rõ, giải thích ra thì lằng nhằng lắm. Đại khái là đấu giá quảng cáo giờ vàng trong 1 năm, trong khoảng giờ vàng đó không có công ty nào khác trong ngành được quảng cáo, ví dụ nếu Samsung thắng thì táo khỏi quảng cáo giờ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play