- Tôi biết người cậu nói. Trương Tiểu Kiều nãy giờ đan tay sau gáy nằm nghe, đột nhiên nói chen vào: - Là anh họ tôi đấy, giờ không kiếm tiền được nữa rồi, bị tai nạn lao động chết năm ngoái, để lại vợ và đứa con chưa tròn hai tuổi, thương lắm.
Tức thì cả đám im phăng phắc không ai nói được câu nào, Tiêu Húc và Tô Xán cắn răng cười, Trương Tiểu Kiều đúng là giỏi hất nước lạnh vào người ta, có điều thường ngày hắn ít đùa, nên không ai nghĩ hắn nói dối, chỉ anh em cùng phòng bọn họ hiểu, Trương Tiểu Kiều đôi khi rất xấu bụng.
Mãi mới có người phá vỡ im lặng, nhưng tâm tình không khỏi bị Trương Tiểu Kiều làm sa sút: - Bốn năm sau tốt nghiệp ... Chúng ta sẽ ra sao?
- Trương Tiểu Kiều thì chắc được cha cho tiền mở công ty, Lý Hàn thì sao ... Định ở lại Thượng Hải phát triển? Tôi thì vào công ty điện lực, nói không chừng nhiều năm sau cũng lên được xử trưởng như cha tôi, thế là đủ. A ... Tiêu Húc lập chí lớn, muốn làm quan à, hi vọng anh em sau này được nhờ ... Còn Tô Xán, cậu định làm gì?
- Tôi sao ... Tô Xán cười, nhiều năm rồi có người hỏi y câu đó, quá lâu, lâu tới mức chẳng còn nhớ nữa, vì thế y đáp: - Không biết.
Tạp chí Văn hóa thời thượng kỳ hai đã ra lò, khi Tô Xán cầm trên tay, nhìn chiếc Bentley choán gần hết trang bìa cực kỳ bắt mặt, cảm quan hoa lệ. Nếu không phải tận mắt thấy, Tô Xán không dám tin là chiếc xe của mình.
Phòng công tác của Lâm Quang Đống quả nhiên là chuyên nghiệp, kỳ hai thao tác ra, mau chóng thu hút tầm mắt công chúng.
Các tờ báo khác cũng đưa ra vấn đề, Ceo của Văn hóa thời thượng là ai mà có khí phách dùng tiền mặt mua xe như thế? Các báo khác chuyển đăng, cái tên Văn hóa thời thượng tất nhiên nhắc tới rất nhiều, người dừng lại ở sạp báo nhìn thấy cũng thuận tiện cầm lên lật xem qua vài trang, chứ không lướt qua như trước.
Hiệu ứng dư luận chưa thể đánh giá, nhưng lợi ích trực tiếp có thể nhìn thấy ngay rồi lượng tiêu thụ kỳ hai tăng vọt lên 30%, Lâm Quang Đống gọi điện thoại tới, một số khách quảng cáo vẫn còn do dự đã đồng ý đầu tư.
- Dự kiến sang năm, bình quân quảng cáo hàng tháng của chúng ta sẽ tăng tới 2 triệu, số trang phải tăng thêm, hiện giờ chúng ta đang kỳ điều chỉnh, chỉ cần bộ khung giữ nguyên thì thay đổi khác không thành vấn đề.
Thu nhập quảng cáo quý là 2 triệu có thể tính vào tầm trung, trong tay Tô Xán có báo cáo, tạp chí Thời trang Trung Quốc phí quảng cáo mỗi tháng là 5 triệu, tạp chí Tài Phú là trên 7 triệu, mà đó vẫn chưa phải là tạp chí hàng đầu.
Tạp chí Văn hóa thời thượng chia ra mỗi tháng còn chưa tới 1 triêu, so sánh nhỏ đủ thấy chênh lệch lớn thế nào.
Nhưng mà tạp chí mới xuất bản hai kỳ, ít nhất so với tạp chí hoạt động nhiều năm vất vả kiếm 100.000 mỗi tháng thì đã là ghê gớm rồi.
- Có điều Phạm Chi Lương lại quịt nợ, nói chúng ta chưa tính là thành công, lượng tiêu thụ chưa sánh bằng tạp chí lâu năm, không chịu ký hợp đồng.
- Đương nhiên thôi, trong mắt chúng ta đây là thành tích đang nể, nhưng chưa đủ để thương hiệu có tiếng đầu tư, chuyện này không trách ông ta, vả lại ông ta cũng giúp chúng ta khá nhiều, không có vụ đánh cược đó, chúng ta không có được chú ý trong thương giới, hiện giờ nhiều người đã biết chúng ta có khả năng, nói được làm được. Kết quả này Mục Tuyền cũng đã đoán trước, Tô Xán có chuẩn bị tâm lý trước nên không bất ngờ: - Sau này ông ta biết mình bỏ lỡ cái gì.
- Đúng, tôi đợi ngày từ chối ông ta đặt quảng cáo. Lâm Quang Đống đầy tự tin, hắn ra nước ngoài học tập kinh nghiệm, đưa vào tư duy mới nhất, thuê được chuyên gia kinh nghiệm nước ngoài, có đường lối lâu dài do Tô Xán vạch ra, nếu không thành công thì hắn thấy mình cũng quá vô dụng.
- Muốn kiếm được tiền thì phải hiểu cách tiêu tiền đã. Tiếp theo tôi tiếp tục ném tiền, sau chiếc Bentley, lại phải tiêu một khoản lớn đây ... Tô Xán xót của nói:
Lâm Quang Đống nghe Tô Xán than vãn mà buồn cười, Tô Xán tựa hồ có hai cá tính, một là tiểu thị dân làm ra tiền không dám tiêu, chi một đồng cũng xót, nhưng lại có mặt rất mạnh bạo có nhãn quang.
Khi chiếc xe Bentley giá gần 3 triệu đang là đề tài bàn tán xôn xao, chuẩn bị thao tác nâng lên đỉnh điểm thì không may một sự kiện khác diễn ra di chuyển sự chú ý của mọi người.
Buổi bán đấu giá của Chiêm Hóa đã được xác định, Chiêm Hóa bán một bữa ăn tối, lập tức thành sự kiện thu hút toàn bộ vùng tam giác Trường Giang.
Người sáng lập hội từ thiện Chung Sơn là một MC trứ danh của giới truyền thông Thượng Hải, mỗi năm sử dụng tài nguyên nắm trong tay gom tiền cho lợi ích cộng đồng, cũng có chút tiếng nói.
Chiêm Hóa là nhân vật nổi tiếng của giới tài chính, xưa nay liên hệ với ĐTH khá mật thiết, giá trị tin tức của ông ta không thể đo đếm hết, nghe nói Chiêm Hóa chuẩn bị bán bữa ăn tối với mình, học theo Warren Buffett vừa mới nổi lên không lâu, giới tài chính bàn tán xôn xao, khen chê đủ kiểu, nhưng không phủ nhận được tính mới mẻ của nó.
Đây là điều chưa từng có tiền lệ trong nước, ngay cả người không chú ý tới cuộc bán đấu gia cũng chú ý tới nó.
Chiêm Hóa đưa ra quyết định vào buổi tối ở Bắc Kinh, ngay sáng hôm sau trên trang nhất tạp chí tài chính kinh tế Thượng Hải giật tiêu tề “ Trò chơi ngông hay chiêu đánh bóng thương hiệu của ông trùm tài chính?”
Đến buổi tối gần như tất cả báo tối ở Thượng Hải đều cho đăng tin này, đủ các loại tiêu đề “Một bữa tối cùng Chiêm Hóa đáng giá bao nhiêu tiền?” , “Có thể làm gì trong ba tiếng ?” đó là tờ báo chính thống, một số báo nhỏ hay tạp chí lá cải chuyên đăng tin giật gật thì tiêu đề “ Cơ hội đổi đời hiếm có.” Tin tức này thông qua sinh viên khoa tài chính kinh tế trở thành đề tài bàn tán không nhỏ ở ĐH Thượng Hải.
Đi tới đâu trong mấy ngày này Tô Xán cũng nghe được mấy lời bàn tán kiểu như.
- Chẳng qua là một bữa tối thôi mà, có lần thấy tôi thấy ông ta ngồi cùng các mỹ nữ ở nhà hàng nói cười mấy tiếng, thi thoảng lại có tin ông ta ăn tối với nữ minh tinh đang nổi nào đó, ăn xong cả hai cùng lên xe không biết đi đâu!? bây giờ bày ra cái trò này, thời gian của ông ta đáng tiền lắm à? Lời này không bài trừ khả năng khoe khoang bản thân tới nơi sang trọng mà Chiêm Hóa cũng tới.
- Ông ta có phải là mỹ nữ quái đâu, ăn cơm với ông ta được cái quái gì? Coi như người bình thường có cơ hội quen biết với ông ta cũng là cơ hội đi, nhưng những người kinh doanh, ba tiếng đồng hồ, một bữa cơm thì không có ý nghĩa. Tôi đoán cuộc bán đấu giá này sẽ hỏng thôi. Câu này hơi chút ghen tỵ trong đó:
- Nghe đồn Nam Chiêm Bắc Liễu lâu rồi, tưởng ông ta là nhân vật thế nào, ai dè học đòi người Tây, sùng tây mê ngoại, quá thất vọng. Đây là của thành phần dân tộc cực đoan.
- Chiêm Hóa là người thế nào? Ông ta làm thế nhất định có toan tính kỹ càng, chuyện này ở Mỹ tạo ra hiệu ứng lớn, mô phỏng thì sao chứ? Ai đủ tự tin làm như ông ấy không!?
Bất kể là khen hay chê thì lọt vào tai Tô Xán như rót mật, chuyện này càng ầm ĩ càng có lợi cho y.
Chi tiết cụ thể buổi bán đấu giá xác định, phía tổ chức là hội từ thiện Chung Sơn bắt đầu nhận báo danh và tài chính đảm bảo.
Một đám sói hoang thị trường vốn, không phân phái hệ, tụ tập cùng nhau, lấy Bùi Phượng Sơn làm đại biểu, bốn vị giám đốc của công ty đầu tư cùng ra mặt tham dự, mang tới 30 triệu.
30 triệu tiền đảm bảo lập tức chiếm 100 hạn ngạch tham dự buổi bán đấu giá.
Quân đoàn vi tiêu của Tô Xán đã tập kết xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT