Tô Xán không biết rằng cho dù vận mệnh lần nữa quay trở lại, nhưng sự xuất hiện của y đã đem lại thay đổi lớn lao hơn chính bản thân Tô Xán có thể ngờ tới, vì Đường Vũ đã khác, giờ đây cô không nao núng khi đương đầu với nó.

Tô Xán quay về chỗ ngồi, vài phút sau người phía Triều Nhạc tới phòng bao, đi đầu là một nam tử trung niên hói đầu, đỉnh đầu chỉ lưa thưa vài sợi tóc, bên cạnh là hai người chừng ba mươi, mặt mày nghiêm túc, trông giống kiểu vệ sĩ hơn là nhân viên công ty.

Lão Hói kia xách một cái vali da đen rất nặng, không để cho hai người kia sách hộ, ai cũng biết đây là chính chủ rồi.

Ngồi xuống xong, Lão Hói kia nhìn bàn ăn thịnh soạn, vẻ mặt hết sức phòng bị, cứ như sợ người ta bỏ độc vào trong thức ăn:
- Cơm, ăn cũng được, không ăn cũng được, không phải chuyện quan trọng. Hôm nay chúng tôi tới đây là để trao đổi chuyện khoản nợ.

Nói rồi ra hiệu với hai người bên cạnh, hai người đó đi tới dọn dẹp bát đĩa trước mặt, Lão Hói đặt vali lên bàn, mở ra cầm một xấp tài liệu trên tay:
- Đây là giấy nợ của Đông Lâm, cả vốn lẫn lãi là 113.520.000 đồng.
Chỉ tiếp vào vali:
- Bên trong là tài liệu chứng minh, của công an, tòa án, ngân hàng.
Người này nói vài câu lại ngừng, cho người ta cảm giác bước hụt, rất khó chịu.

- Chúng ta uống rượu trước, đâu cần phải làm căng như vậy.
Lý Lam cười giả lả, cầm ly rượu lên:

Lão Hói không nể mặt, đưa tay ra chặn lại ngay:
- Bỏ rượu xuống đi, chuyện chưa giải quyết định bày mấy thứ giả dối ra, tôi chỉ quan tâm khi nào các người trả tiền tôi thôi.

Ông Đường "xoạch" một cái đẩy ghế đứng dậy, làm đối phương giật mình đề phòng, còn ông ta cười rất tỏa sáng:
- Chuyện phải bàn, cơm phải ăn, rượu nên uống, từ xa tới một chuyến không dễ, từ Triều Nhạc tới đây cũng phải mất ba bốn tiếng lái xe.
Nói rồi rót rượu cho Lão Hói, thừa thế cầm luôn lấy cái hợp đồng:
- Giám đốc Vương, để tôi xem hợp đồng chút rồi hẵng bàn chuyện khoản nợ.

Lão Hói được gọi giám đốc Vương đó rất cẩn thận, thu hợp đồng lại, làm ông Đường cần hụt:
- Các ông cũng có hợp đồng, lấy của tôi làm gì?

- Ài, tôi vừa mới tiếp quản Đông Lâm, còn nhiều chỗ chưa chỉnh lý xong, mấy ngày trước mới xem tới hợp đồng này, đột nhiên có cái điện thoại, thế là bỏ qua một bên chư xem kỹ.
Tất nhiên không thể để cho đối phương biết mình không có hợp đồng, ông Đường lại thở dài:
- Các ông cũng biến rồi, Đông Lâm giờ chỉ là cái vũng bùn, chả có cái gì.

Có điều đối phương chưa biết chuyện làm ông Đường mừng thầm, ít nhất cho thấy họ không có nội gián.

- Xí nghiệp Đường thị ở Thượng Hải cũng không phải là không có tên tuổi, ông mang tiền tới Đông Lâm mà, nếu không chúng tôi tìm tới ông làm gì?

Đây là trận chiến thông tin bất đối xứng, đối phương nắm đằng chuôi, còn ông Đường ngay cả hợp đồng cũng không có, thuần túy để người ta xẻo thịt.

Hai bên tiếp đó giao thiệp cũng chỉ là thủ đoạn giằng co, nắn gân nhau thường thấy trên thương trường thôi, kết quả rõ ràng, một bên dứt khoát chỉ cần tiền, một bên không có tiền thì kiếm đủ mọi cách trì hoãn, nên chẳng đi tới đâu.

Cuối cùng Lão Hói đứng dậy, ném cho ông Đường một bản tài liệu photo:
- Đó là thư khởi tố chúng tôi nộp lên tòa án thượng, ông xem đi, tôi mong vài ngày tới ông cho chúng tôi một kế hoạch trả nợ, nếu không chúng ta ra tòa.
Nói xong bỏ đi rất khí thế, thái độ như ăn chắc đối phương.

Tô Xán từ đầu tới cuối chỉ ngồi quan sát không xen vào chút nào, ông Đường thi thoảng cũng quan tâm tới y một chút, sau đó quay sang bàn bạc với cô gái kia, lúc đó Tô Xán mới biết đó là cô gái rất xinh đẹp, song thâm quầng, mặt tiều tụy, chẳng trách lại đeo cái kính râm to như thế.

Lý Lam ra ngoài gọi điện thoại, có được tư liệu, quay về báo:
- Công ty này thực tế là của chính phủ đương địa, thái độ bên đó rất rõ ràng, muốn mấy ngày tới chúng ta phải giao tiền ra, không có ý đồ gì khác.

Ông Đường uống hết chén rượu, khà một cái:
- 100 triệu, người ta sẵn sàng giết nhau vì một số tiền nhỏ hơn cả chục lần, còn cần ý đồ gì kém theo?

Mọi người từ khách sạn đi ra, Lý Lam nói với Tô Xán:
- Để tôi đưa cậu về, hôm nay cậu thấy rồi đấy, nơi này giờ bận rộn lắm, qua thời gian nữa hãy trở lại.

Tô Xán gật đầu, để Lý Lam đưa mình về trường học, đứng ở cổng trường nhìn xe của hắn đi xa, thấy lần này mình đóng Conan thật thất bại, trừ trơ mắt nhìn ra thì chẳng làm được cái gì, không thu thập thêm được tin tức giá trị nào, hiển nhiên dù Lý Lam hay ông Đường cũng không thể nói cho y biết, hợp đồng ngay trước mắt mà không cách nào xem được, đối phương rất cảnh giác, không phải dễ đối phó, rất có khả năng là nhân vật đã kéo sụp cha Đường Vũ kiếp trước.

Đây chính là Thượng Hải, nhìn bề ngoài đâu đâu cũng thấy những tòa nhà chọc trời quật khởi huy hoàng, nhưng phía dưới nó không ít máu me, bao nhiêu người phá sản trong một đêm, nhảy từ trên ngôi nhà cao tầng do mình xây nên, mạng ô hô để lại cả nhà đống nợ chồng chất. Có thể tiến vào bảng Forbes, công lực tất nhiên là bất phàm, có điều ngựa hay cũng có lúc hụt bước.

Chỉ có người bên ngoài mới thổi phồng "người thành công", chẳng qua chỉ là ảo tưởng của những người chưa đạt tới tầm cao đó, trong mắt những người có thành tựu nhất định, tương lai vẫn là ném đá qua sông, như đi trên băng mỏng.

Phú quý xưa nay vẫn là tìm trong nguy hiểm, hôm nay huy hoàng không có nghĩa là ngày mai rực rỡ.

Mình thì sao đây? Tương lai rồi mình rất có khả năng tiếp bước trên con đường đó, ưu thế trùng sinh của mình rồi sẽ hết, kiến thức mình vũ trang liệu có đủ đương đầu hay không?

Cho dù mình có đủ kiến thức thì cũng thế, tới tầm cao đó, có ai là tầm thường.

Vậy phải làm sao? Đó không phải là cuộc sống mà mình theo đuổi.

Đây không phải vấn đề sớm có câu trả lời, dù thế nào cũng giải quyết chuyện trước mắt đã.

Nhắn tin cho Đường Vũ để cô yên tâm, sau đó Tô Xán quay trở về phòng, trong góc là bốn cái phích nước sôi luôn được Lý Hàn lấy đầy, Tiêu Húc và một nhóm người vây quanh laptop của y xem phim hành động Mỹ, gần đây hắn qua lại thân thiết với mấy sư huynh năm ba, lợi ích trực tiếp nhất là có nguồn phim “hành động” không che, thứ này ở trong trường đại học thông dụng như tiền vậy.

À, cần phải nói thêm rằng phim “hành động” này không có cảnh tượng vãi đạn như mưa, không có cảnh truy đuổi ngay giữa phố xá đông đúc, không có đấu võ như siêu nhân, nhưng xét về độ gay cấn hồi hộp thì không hề thua kém, nhìn đám người ở giường dưới thì biết, hai mắt nhìn màn hình không chớp lấy một cái, nếu cho kẹp nhiệt độ vào nách, chắc là nóng tới vỡ nhiệt độ luôn cũng chưa biết chừng.

Những người ngưỡng mộ ngước nhìn sinh viên vinh của trường danh giá, bề ngoài trông phong quang ghê gớm thế nào, khi giới thiệu cho bạn bè cũng không dấu nổi tự hào, nếu biết bộ mặt vô cùng thô bỉ khi xem phim hành động của những người đó nhất định thất vọng vô cùng.

Có điều chính nhờ bộ phim giáo dục giới tính lưu truyền rộng khắp này làm chúng ta nhanh chóng trưởng thành, nam nhân giao lưu với nhau đạt tới tầm cao linh hồn, chứng minh được luận điểm của Phật giáo, bề ngoài chỉ là cái vỏ thối, bản chất linh hồn chúng ta là như nhau.

Vì thế Tô Xán nhịn một đám linh hồn ở giường dưới dùng laptop của mình phát tiết phần u ám trong linh hồn, còn y leo lên giường trên gửi tin nhắn thuần khiết cho Đường Vũ.

Nghe tiếng rên rỉ phát ra phía dưới, Tô Xán thấy minh thuần khiết tới toàn bộ linh hồn thăng hoa rồi, toàn thân như tỏa sáng, phía dưới là là đám ác linh địa ngục kêu gào, bên trên là thiên đường thuần một màu trắng.

Nằm trên thiên đường, nghe tiếng kêu từ địa ngục, Tô Xán đầu lóe sáng, nghĩ ra được đối sách bước đầu giúp ông Đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play