*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tháng 8, Vương Bạc chính thức nhập chức.

Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên, Lâm Trứu Vũ xoay một vòng, cuối cùng quay trở lại đại bản doanh.

Tới Dung Thành, bọn họ không ở trong khu biệt thự thành ủy nữa, mà ở trong khu biệt thự hoa viên Dung Thành, đó là căn nhà Vương Bạc mua từ năm 1998, biệt thự nhỏ phong cách Châu Âu, hai tầng, có bãi cỏ rộng rãi, hàng rào sơn trắng, rất có phong tình.

Chuyển nhà xong, ba người Vương Uy Uy mệt mỏi nằm ngổn ngang trên số pha, không muốn nhúc nhích nữa. Lâm Trứu Vũ thì phì phò:
- Mai hẵng hẹn Tô Xán đi, hôm nay mệt muốn rã xương cổ ra rồi.

Hai người còn lại cũng thều thào nói:
- Đồng ý.

Quán bar bên Cửu Nhãn Kiều.

Khi Tô Xán cùng Đường Vũ đi vào, đám Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên, Lâm Trứu Vũ ngồi bên bàn đợi từ lâu nối nhau đứng dậy hoan hô.

Tô Xán mặt ỉu xìu, gần đây quá bận rộn, khó khăn lắm mới hẹn được Đường Vũ đi chơi, định hưởng thụ thế giới hai người một phen, rạp nào chiếu phim kinh dị cũng nghe ngóng rồi, có điều xui xẻo bị ba tên họa hại này làm hỏng.

Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ cùng ôm lấy Tô Xán.

Tình bạn đôi khi là thế, có lẽ đôi bên rất lâu không gặp nhau, thậm chí không có bất kỳ liên hệ gì, không nhớ được giọng đối phương, quên luôn cả mặt mũi. Nhưng chỉ cần gặp nhau, đơn giản nhìn nhau một cái, có thể thân thiết như chưa từng xa cách.

Hiện cũng thế.

Tô Xán đẩy hai tên ra:
- Này bao nhiều người đang nhìn kia kìa, đừng để họ nghĩ chúng ta có quan hệ không bình thường.

- ****! Đồ chết tiệt này.
Lâm Trứu Vũ đấm Tô Xán một cái, song rất vui vẻ.

Có điều Tô Xán nhầm, chẳng ai nhìn ba người họ ôm nhau, mà nhìn hai nữ sinh đứng đối diện.

Lúc này hai cô gái nhìn nhau làm xung quanh không thể miêu tả nổi đó là loại ảnh mắt gì, giống như cuộc đối đầu kinh tâm động phách mà lại không có chút mùi thuốc súng nào.

Lâm Lạc Nhiên luôn biết cách ăn mặc làm nổi bật điểm mạnh của mình, chiếc áo hai giây màu đen, bầu ngực căng tròn lấp lấp ló ló đủ khiến người đối diện phải nóng mắt, phía dưới lại là quần jean trắng tinh khoe cặp chân dài cực đẹp, hông buộc chiếc áo jacket dùng chống nắng, mái tóc dài nhuộm màu hung, khỏe khoắn cá tính.

Đường Vũ lại là sự đối lập hoàn toàn, váy hoa chất liệu nhẹ nền nã nữ tính, mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt trái xoan dịu dàng, chiếc váy hai lớp bên trong chất liệu dày hơn ngoài mỏng tựa voan vừa kín đáo mà vẫn gợi cảm thanh thoát.

Tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Lâm Lạc Nhiên mỉm cười thân thiện:
- Trước kia mình nghe Tô Xán nói rất nhiều về bạn, thế nên mình hỏi cậu ấy một câu, rốt cuộc là bạn đẹp hơn hay là mình đẹp hơn.

Tô Xán tay chân rụng rời, nha đầu này trả thù mình đây, vừa mới gắp một cục đá rơi bịch lại thùng đá.

Đường Vũ liếc nhìn Tô Xán một cái đầy nguy hiểm, cười nhẹ:
- Thế sao, rốt cuộc bạn ấy trả lời thế nào?

Động vật nguy hiểm nhất thế giới là nữ nhân, bây giờ Tô Xán đã thấu hiểu đạo lý của câu nói này, đặc biệt là nữ sinh rất khó nhìn ra trong lòng suy nghĩ gì như Lâm Lạc Nhiên.

Từ lần đầu gặp nhau, cho tới quá trình tiếp xúc sau này, không thể phủ nhận, chỉ cần là nam nhân đều khó tránh khỏi sinh thiện cảm với cô, đôi bên chưa bao giờ có một lời bày tỏ gì, giữa hai người thi thoảng xảy ra một số chuyện, làm Tô Xán biết Lâm Lạc Nhiên có một phần tình cảm đặc thù với y.

Vừa mới rồi hai cô gái nhìn nhau mang theo vẻ địch ý, lời nói ẩn chứa giao phong, biến tướng nói lên cái gì?

Cũng có lẽ hai cô gái đều rất ưu tú làm giữa bọn họ sinh ra chút bản năng phòng bị, chứ không bề ngoài tỏ ra thân mật chào hỏi như chị em nhiều năm chưa gặp, thực tế ngầm nguyền rủa nhau.

Bất kỳ cái mặt nạ giả dối nào trước mặt hai cô gái ánh mắt thâm thúy này đều là đồ bỏ.

Giống như Lâm Lạc Nhiên bất kể với nam hay nữ đều có thể tùy tiện, chẳng hề có phong phạm thục nữ, còn Đường Vũ với bất kỳ ai cũng lạnh như băng. Nhưng khi cả hai gặp nhau, không thể không nghiêm túc đánh giá đối phương, cảm giác được đối phương và mình cùng là một loại người, vì thế càng thêm chú ý.

Vương Uy Uy liếc nhìn Lâm Lạc Nhiên một cái, lòng thoáng qua chút buồn bã, Lâm Trứu Vũ muốn nói lớn "uống nào" để đả thông không khí ngưng trệ, nhìn hai khuôn mặt xinh đẹp trí tuệ đó, không nói ra lời.

Tô Xán không cho rằng hai cô gái có chút địch ý này là hoàn toàn do mình, mặc dù y cũng không chê giấu ý nghĩ nếu Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ sinh va chạm vì mình là chuyện rất thỏa mãn hư vinh nam nhân.

Bắt gặp ánh mắt cầu viện của Tô Xán, Vương Uy Uy nói:
- Thảo luận vấn đề này làm gì, vẻ đẹp đâu có tiêu chuẩn, chỉ có loại con trai nông cạn mới dùng mắt đánh giá xấu đẹp, vẻ đẹp cũng có muôn vàn thể loại, cho nên không cần thiết nói nữa.

Thấy Tô Xán vì câu "con trai nông cạn" mà trừng mắt nhìn mình, Vương Uy Uy thấy mắng y thật là sướng.

Đường Vũ đưa mắt nhìn Vương Uy Uy, cười nhẹ:
- Charles-Louis de Secondat và Oscar Wilde lại không nói như thế, phụ nữ yêu qua lỗ tai, còn nam nhân các cậu nếu như sinh tình cảm, trước tiên thông qua đôi mắt.

Nếu như sức mạnh đôi mắt có thể biểu đạt ái tình, thời khắc này trong quán bar có rất nhiều người dùng nó biểu đạt đầy đủ tâm ý của mình, tiếc rằng hai cô gái từ đầu tới cuối không chuyển ảnh mắt sang họ.

Câu này của Đường Vũ nhìn giống như đối đáp lại với Vương Uy Uy, nhưng mùi vị không đúng, nghe thế nào có chút uy hiếp, dứt khoát quay lại chủ đề cũ.

- Chỉ biết đề cao bên trong mà bỏ qua bề ngoài cũng là nông cạn.
Lâm Lạc Nhiên cũng nói:

- Đầu hàng.
Vương Uy Uy giơ tay, ném cho Tô Xán ánh mắt "tự lo hậu sự " đi.

- Người Trung Quốc chú trọng nhất là ấn tượng đầu tiên, nam nhân cũng thế, mình nghĩ không có nam nhân nào ánh mắt đầu tiên nhìn nữ nhân lại không đánh giá bề ngoài. Cho dù có là người suy nghĩ bằng nửa thân trên hay nửa thân dưới đều thế, nếu như ai đó nói không phải, đừng trách em bày tỏ sự khinh bỉ trực tiếp nhất.
Lâm Lạc Nhiên không thẹn là con gái cán bộ ngoại giao, tính cách và lời nói đều sắc bén.

Tiếp tục vấn đề này e không khí buổi gặp mặt sẽ hỏng mất, Tô Xán phải lên tiếng:
- Vấn đề này chúng ta đừng đi sâu hơn nữa, còn tiếp tục không khéo chúng ta thảo luận tới cả tôn giáo lẫn triết học mất.
Sau đó đối diện với ánh mắt thảo phạt của hai cô gái, nói:
- Mình chính diện trả lời đề tài của Lạc Nhiên, mình không nhớ chúng ta có khi nào có cuộc đối thoại như thế.

Lâm Lạc Nhiên bật cười:
- Đùa thôi mà, lâu không gặp, chọc cậu chút chơi.
Nụ cười của cô lúc này hết sức ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn khác vẻ sắc bén vừa xong, kéo tay Đường Vũ lại gần mình:
- Đừng để ý nhé, oa, da bạn thật là mịn.

Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ lòng thầm tán thưởng, họ ở Nhất Trung từng thấy Đường Vũ, song chưa tiếp xúc gần thế này, cảm thấy cô như đóa sen trắng, lạnh lùng độc lập, đó là ấn tượng trực quan nhất.

Đương nhiên ánh mắt thế nào cũng phải lướt qua đồi ngực dưỡng mắt của Đường Vũ, hoàn toàn là bản năng của nam nhân, không hề có tà niệm nào, nếu không để ý chút nào trừ khi đó là cô gái không hề có sức hút.

Làn da Đường Vũ rất tốt, trắng mịn không phải loại trắng bệnh tật, giống như phủ lớp nến, ánh mắt dừng ở làn da lộ ra ngoài cổ luốn khiến người ta muốn hướng tới chỗ đáng lẽ không nên nhìn, ví như khe cổ áo thấp thoáng phong cảnh sinh đủ loại tơ tưởng kia.

Đường Vũ lắc đầu:
- Cho dù là nói đùa, nhưng không đại biểu rằng họ chưa bao giờ so sánh.

Câu nói này làm đám Vương Uy Uy, Tô Xán toát mồ hôi.

- Có điều, đây chẳng phải là chuyện xấu, có câu, nếu như một cô gái không có chút lòng hư vinh nào, hoàn toàn không vui mừng vì mình thu hút người khác, chẳng qua cô gái đó đa mất hết sức hấp dẫn. Tin rằng không có cô gái nào muốn trở thành tấm gương vẻ đẹp nội tâm chứ không phải bề ngoài. Mình cũng rất có hư vinh.

Lần chạm trán đầu tiên của hai cô gái không tồi hả?

Lâm Lạc Nhiên cảm giác như gặp được tri kỷ, ôm lấy Đường Vũ, nhiệt thành thốt lên: 
- Đường Vũ, mình thích bạn, nếu mình là con trai sẽ yêu bạn chết mất thôi. 

Đám nam sinh há hốc mồm, hai cô gái tích tắc trước còn dùng ngôn ngữ đầy mùi thuốc nổ giao phong, lúc này tựa hồ hình thành liên minh chiến lược nào đó. 

Nữ nhân vốn khó đoán, hai cô gái xuất chúng này càng khó. 

Mọi người ngồi xuống cả rồi, Lâm Trứu Vũ cười hì hì nói: 
- Đây là lần đầu tiên mọi người chính thức gặp nhau, Tô Xán, cậu không giới thiệu một chút à? 

- Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ có thể gọi là Tiểu Ngũ, đây là Lâm Lạc Nhiên là em họ của Tiểu Ngũ, bọn mình quen nhau ở một quán game, đều cùng tuổi chúng ta. 
Không rõ tên béo này bày trò gì, Tô Xán vẫn nói: 
- Đây là Đường Vũ. 

- Không phải đâu, Lạc Nhiên kém chúng ta một tuổi đấy, hồi đó thấy tôi và Uy Uy đều đi học, nó dứt khoát đòi đi theo, cho nên mới học bằng lớp chúng ta. 
Lâm Trứu Vũ nói: 

Té ra nha đầu này còn kém tuổi mình, Tô Xán xoa tay nhìn Lâm Lạc Nhiên: 
- Thế đáng nhé mình cũng phải được gọi bằng anh chứ nhỉ? 

Lâm Lạc Nhiên một tay nắm tay Đường Vũ, mí mắt hơi đưa lên, cười cực ngọt: 
- Cậu muốn tôi gọi cậu là anh Tô Xán sao? 

Ánh mắt Đường Vũ tựa vô tình liếc qua mặt Tô Xán, rõ ràng đợi cậu trả lời của y, Tô Xán giơ tay lên: 
- Rồi, đầu hàng, cứ xưng hô như cũ là tốt rồi. 

Lâm Lạc Nhiên chưa tha cho y: 
- Vậy Đường Vũ là thế nào của cậu? 

Đường Vũ cúi đầu uống nước vờ không nghe thấy kệ Tô Xán ứng phó, Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ đều nhìn y với ánh mắt đợi xem trò hay, Tô Xán không để đám người này có cơ trêu mình, tỉnh bơ nói: 
- Là bạn học từ sơ trung. 

- Chỉ là bạn học à? 
Vừa dứt lời Lâm Trứu Vũ đứng dậy, vuốt thẳng áo, vuốt tóc, làm điệu bộ nói: 
- Đường tiểu thư, kẻ hèn này tên Lâm Trứu Vũ, năm nay vừa mới 18, đẹp trai, vui tính, chưa có bạn gái. 

- Tiểu Ngũ chết tiệt, có muốn tôi đá cậu lăn ra khỏi cửa không? 
Tô Xán làm động tác muốn đá, Lâm Trứu Vũ cười hô hố né tránh, Đường Vũ cũng cười khúc khích. 

Lúc này ở phía quầy bar mấy nam tử vốn đã chú ý tới bọn họ từ nãy, nghe hai cô gái đối thoại càng sinh ra hứng thú lớn. 

Bốn người đứng dậy đi về phía bọn họ, ngồi xuống bàn trống kế bên, rồi quay sang cười: 
- Mọi người làm quen một chút được không? 

Vương Uy Uy lắc đầu nói thẳng: 
- Xin lỗi, chúng tôi là bạn bè đã lâu không gặp, hôm nay không muốn tiếp người lạ. 

Không nghĩ đối phương từ chối thẳng thừng như vậy, nam tử cầm chai bia Budweiser mặt cứng đờ, song chỉ thoáng qua: 
- Vừa rồi chúng tôi có nghe mọi người nói chuyện với nhau, rất sâu sắc, cho nên muốn kết bạn, thôi, hoàn toàn không có ý gì cả. 

Lâm Trứu Vũ cũng cười hì hì: 
- Chúng tôi cũng không có ý gì cả, chỉ không muốn kết bạn thôi. 

Đoán chừng chưa bao giờ bị người ta đóng sầm cửa trước mặt như vậy, một tên tỏ ra khó chịu: 
- Khẩu khí thật là lớn đấy, năm thứ nhất hay thứ hai vậy, ai cũng bảo sinh viên đại học bây giờ chẳng học được cái gì, nhưng rất vênh váo, xem ra không sai. 

Lâm Trứu Vũ nhìn người vừa nói, cười lạnh: 
- Còn đang tuổi đi học, tiêu tiền của cha mẹ, không ôn bài vở lê la quán bar kiếm vài cái xe nát khoe khoang, thường nghe đám hoàn khố không gia giáo thích giả vờ phong bộ, xem ra không sai. 

- Con mẹ mày, mày dám nói lần nữa không? 
Một tên rút di động ra, cứ như chỉ cần bấm một cái là quyết định đãi ngộ tiếp theo của đám người này. 

Tên cầm đầu ngăn lại, hắn cũng là người lên tiếng đầu tiên, là một nha nội không phải là hoàn khố, hắn không tùy tiện gây sự khi không biết lai lịch của đối phương, mà nhìn đám Vương Uy Uy đủ biết đám người này không phải cuồng vọng không biết trời cao đất dày: 
- Người anh em, tôi tới đây là để chân thành kết bạn, thái độ của cậu thật vô lý. 

Vương Uy Uy thấy rất phiền phức, không thừa lời nữa: 
- Tôi nói một cái tên là "Vương Bạc", thế đủ lý lẽ chưa? 

Tên cầu đầu tức thì sững người, nhìn Vương Uy Uy một lượt, đặc biệt Lâm Lạc Nhiên hoàn toàn biểu hiện muốn đổ dầu vào lửa, hoàn toàn không sợ sệt gì, thoáng do dự nói: 
- Đi thôi. 

Bốn tên nam tử đó vỗ tiền ở quầy bar, đi ra tới cửa cong nghe thấy giọng Lâm Trứu Vũ: 
- Loại người này thấy nhiều rồi, vờ vịt vác cái mặt lịch sự tới, còn tưởng không biết chúng ý đồ gì sao, nữ nhân của bọn này mà cũng dám tăm tia. 

Đầu lập tức bị Lâm Lạc Nhiên đập cho một cái, Lâm Trứu Vũ quay lại bắt gặp ánh mắt mang sương lạnh của Đường Vũ, cười giả lả: 
- Ý là cô gái của bọn tôi có người rồi. 

- Lần sau đừng chọn những chỗ thế này nữa. 
Tô Xán nhíu mày, nhìn thấy Đường Vũ không nói lời nào, lòng biết rất có khả năng lần đầu tiên cô tới quán bar, học sinh ngoan trầm lắng như cô vốn không thích mấy nơi xô bồ phức tạp thế này, chẳng qua Tô Xán hẹn nên mới đồng ý. 

- Ok, ok, không có lần sau nữa. 

Tiếp theo đó mọi người rời quán bar, lên xe bus, đi tới trung tâm thành phố. 

Vốn cho rằng Đường Vũ không hứng thú với mấy loại trò chơi điện tử, có điều khi năm người tới thế giới game mới mở của Dung Thành, Tô Xán mới biết mình nhầm, nhìn Đường Vũ dẫm lên bàn trượt tuyết, mắt chăm chú nhìn màn hình lớn nghiêng trái ngả phải, ánh mắt chẳng giống như đang chơi game mà như đi giết người vậy, nghiêm nghị tới phát sợ. 

Tô Xán cười khổ không thôi, vừa xong năm người bọn họ chơi bắn vịt, kết quả cả bốn đều bắn qua, mỗi Đường Vũ không qua nổi, Tô Xán bảo thử trò khác nhưng cô dứt khoát không chịu, đứng đó chơi tới xài hết nửa số xèng, qua rồi hất mặt nhìn Tô Xán, điệu bộ trẻ con. 
Giờ tới trò trượt tuyết này, chơi giải trí mà căng thẳng hơn cả thi cao khảo, biết máu ăn thua của Đường Vũ lớn như vậy chẳng đưa cô tới đây. 

Ở bên cạnh Lâm Lạc Nhiên cũng không chịu thua kém, biết Đường Vũ mới chơi vẫn dốc một trăm phần trăm bản lĩnh ra, hai cô gái mím chặt môi, tựa hồ thầm so đấu với nhau, khiến người xung quanh vỗ tay ủng hộ 

Chơi cho tới khi hết cả xèng, dù sao Đường Vũ chơi lần đầu, sao đấu lại hảo thủ như Lâm Lạc Nhiên, thua tới cả một trăm điểm. 

- Không ngờ bạn có thiên phú như vậy, lần đầu chơi mà điểm như thế là cao lắm rồi. 
Tô Xán khen thật lòng: 

Đường Vũ trán lấm tấm mồ hôi, tuy thua, song vận động một hồi, rất thoải mái: 
- Vừa vặn gặp trò thuận tay thôi. 
Giọng còn có chút không cam lòng. 

- Đường Vũ hôm nay mặc váy không thích hợp với những trò vận động, lần sau chúng ta đấu lại nhé. 

- Ừ, hẹn lần sau. 

Tốt nhất là không có, đám con trai thầm nghĩ, đi chơi với hai cô gái này mất hết cả vui. 

Chơi chán chê ở thế giới game, năm người đi đánh bóng mặt đường, vào KFC, tới khi chập tối mọi người mới luyến tiếc chia tay nhau. 

Từ xe bus đi xuống, tới khu biệt thự Dung Thành, ở ngã tư đường, người tan giờ làm bước chân vội vã trở về nhà ấm áp, xe đạp vây kín quanh đèn đỏ, tòa nhà cao thấp thấp thoáng dưới ánh chiều tà, tạo nên bức tranh hoàng hôn Dung Thành. 

- Bọn này về đây, mai còn đi siêu thị mua bổ xung nốt đồ dùng còn thiếu, hôm khác gặp lại nhé. 
Lâm Trứu Vũ đứng ở cửa vẫy tay Tô Xán và Đường Vũ: 

Khu biệt thự Dung Thành là khu biệt thự thành thị cuối cùng được cho phép xây dựng trong thành phố, cũng là tượng trưng cho những người giàu lên sớm nhất ở Dung Thành, về sau quốc vụ viện cấm chỉ xây biệt thự trong nội thành, nhưng dần dần người có địa vị cũng chuyển ra ngoại thành vắng vẻ, không nhất định sống ở chỗ bắt mắt như vậy nữa. 

Hiện giờ vào năm 2000, nơi này đang ở thời kỳ huy hoàng, sống ở đây biểu hiện giá trị của những người ở thượng tầng kim tự tháp. 

- Hay là các bạn vào uống chén trà nhé, nhưng mà nhà hơi bừa bộn đấy. 
Lâm Lạc Nhiên nghĩ một chút, đột nhiên quay lại nói: 

Vốn định giành chút thời gian ở bên nhau, Đường Vũ và Tô Xán hơi do dự, có điều thấy ánh mắt tha thiết của Lâm Lạc Nhiên nên vẫn gật đầu. 

Lúc đầu bác nào nói hai em này giống nhau nhỉ, giờ còn thấy giống nữa không?

Đường Vũ vs Lam Lạc Nhiên
Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 65
Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 65
Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 65
Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 65
Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 65
Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 65

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play