Khi Tô Xán tới cửa hiệu thì Vương Thanh cũng có mặt, cha tiếp khách ngoài không về, trên bàn thức ăn hết sức thịnh soạn, Vương Thanh đưa bát đũa cho Tô Xán, ngồi vào bàn còn gắp thức ăn cho y:
- Này tiểu thiếu gia.
Tằng Kha ở bên cười:
- Tiểu Thanh giỏi hơn con nhiều, quản lý cửa hiệu đâu ra đó, giúp mẹ giảm bớt không ít gánh nặng, lại còn chạy tới làm cơm cho con ăn nữa, con chỉ biết ngồi hưởng thụ, cám ơn một câu cũng không biết.
Trước mặt người ngoài thì khen mình, trước mặt mình thì khen người khác bóng gió chèn ép mình, đó là thói quen của mẹ.
- Làm gì có ạ, Tô Xán giỏi hơn cháu nhiều, nếu để cậu ấy quản lý cửa hiệu chẳng cần phải tất bật chạy đi chạy lại như cháu cũng xử lý xong.
Vương Thanh cao tới 1m68, Tô Xán giờ đã cao 1m74, tuy lớn tuổi hơn Tô Xán, nhưng đứng cùng y vẫn trông nhỏ nhắn, nhớ lại một năm trước gặp Tô Xán, y còn thấp hơn mình, mặt non choẹt, da thì trắng, tay chân trông trói gà không chợt, không ngờ chỉ một năm bất kể vóc dáng hay khí chất đều thay da đổi thịt, chàng trai mà cô vốn dĩ từng thoải mái trêu đùa như chú nhóc khiến cô phải đỏ mặt, ngày càng sinh cảm giác ỷ lại, không khỏi cảm thán tốc độ trưởng thành kinh người của con trai.
Tô Xán đặt bát cơm xuống:
- Cám ơn mẹ vất vả thời gian qua, cám ơn chị Vương Thanh giúp đỡ chăm sóc, hai người đều là người quan trọng trong đời con.
Tằng Kha xoa đầu con trai:
- Thằng nhóc này, tự nhiên nói trịnh trọng như vậy làm cái gì?
Vương Thanh thì lòng ngọt lịm, được người không phải máu mủ tình thâm, lại chẳng phải là bạn trai nói mình là người quan trọng, đó là sự khẳng định với bản thân mình, là sự tôn trọng, chứng minh nỗ lực của mình.
Trong bữa cơm, Vương Thanh như muốn nói gì, ngập ngừng mãi không nói ra được, ăn xong dọn dẹp bát đũa trở về. Tô Xán cũng không giữ cô lại, tuy có chuẩn bị tâm lý, song số tiền lớn như vậy trong tay, Tô Xán cần thời gian tiêu hóa, bình tâm.
Không phải có tiền rồi là lập tức ném ra tiêu, còn phải có kế hoạch hoàn chỉnh, Tô Xán hiểu mình đã uống viên thuốc phiện này vào thì mỗi chi tiết cần cân nhắc đến nơi đến chốn, xử lý ổn thỏa không để lại hậu họa mới được.
Tô Xán dẫn theo Tằng Viên là có tính toán cực kỳ toàn diện, nếu một mình y lảng vảng ở đó mà có người phát hiện ra sẽ rất nguy hiểm, cho dù y có thoát được đi nữa thì chắc chắn số tiền không còn ở chỗ cũ nữa. Nhưng nếu cùng thằng nhóc mười một mười hai tuổi tới đó, người ta dù phát hiện chỉ nghĩ là hai thằng nhóc quậy phá mà thôi, không có gì đáng ngại, cũng không sợ đối phương vì thế mà cảnh giác đem tiền chuyển đi mất.
Trong trường hợp mọi chuyện thuận lợi và tìm thấy tiền, Tằng Viên bơi giỏi có thể làm trợ thủ, Tô Xán cũng có thể khống chế được nó, câu chuyện ma cũng do y nghĩ ra trước, từ nhỏ Tằng Viên bị Tô Xán dọa ma, rất sợ mấy thứ này, thằng nhãi này nếu dọa nạt không ăn thua, bảo nó đi hướng đông là nó đi hướng tây, song nếu nói có Trinh Tử ở hướng tây, nó ngoan ngoãn bám đít mình không rời nửa bước.
*** Yamamura Sadako, trong vòng tròn ác nghiệt.
Tô Xán sau khi xuống nước kiểm tra được có mười mấy bọc, mỗi bọc 500.000, như vậy phải có 7 - 8 triệu đồng.
Tô Xán phải hết sức kiềm lòng mới không quay trở lại vét sạch số tiền đó, số tiền này về sau thành chứng cứ trọng yếu lật nhào Lưu Thành.
Tô Xán lấy ra một cọc tiền, đi tới NH nông nghiệp, mở một tài khoản, còn cười rất ngây thơ với cô gái làm thủ tục.
Gửi tiền mừng tuổi không có gì lạ, ở cái tuổi Tô Xán gửi 100 tờ 100 tệ thì chắc chắn chỉ có một người, Tô Xán tránh chú ý còn lấy một cái thảm bẩn, cho tiền vào đó làm nhàu nát trông cho cũ hơn, đây là thủ đoạn của đám làm tiền giả trên TV, không ngờ có ngày mình dùng tới.
Y còn phải tiêu ít tiền, mua sắm vài thứ.
Trên đời này một mình kiếm tiền rất khó khăn, lại còn vất vả, dùng đoàn đội kiếm tiền cho mình mới sáng suốt, dù có trùng sinh thì vẫn nhiều thứ Tô Xán không hiểu, kiếm tiền không thể chỉ biết đầu cơ, tạo nên cơ sở vững chắc thì mới có thể đi lâu dài, huống hồ mục đích của Tô Xán chẳng phải là kiếm tiền, y đang vũ trang bản thân, chờ ngày thực sự mặc hoàng kim thánh giáp, đạp mây màu xuất hiện trước mặt Đường Vũ, vì thế tiền chỉ là công cụ, không phải mục đích y.
Tô Xán có rất nhiều tiền để làm rất nhiều thứ rồi, song tuổi tác vẫn là trở ngại của y, có điều y đã có Vương Thanh.
Song song với bận rộn lập kế hoạch tương lai, Tô Xán vẫn ngày ngày tới trường thực hiện nghĩa vụ của học sinh.
Chiều hôm nay có hai tiết thể dục liền nhau, Tiết Dịch Dương lấm lét ghé tới bên Tô Xán, thì thầm:
- Toi rồi, thầy thể dục lớp mình dẫn đội đi thi đấu, nghe nói dạy thay là Tương Trạch Trung của lớp bảy, thằng cha này đáng ghét lắm, là con một lãnh đạo cũ trong trường, học Đh thể thao, sau đó về trường làm giáo viên thể dục, cực kỳ biến thái, lúc tâm tình tốt thì cho hoạt động tự do, song gần đây bị thất tình, bắt cả lớp chạy bộ, nhảy cóc, hành hạ con người ta chết thôi, chiều nay hẹn lớp số ba đá bóng hỏng mất.
Lớp số một, ba, bảy chung giờ thể dục, vốn là thời gian được mong đợi nhất, các lớp gộp chung tổ chức hoạt động tự do không ít.
Ba lớp tụ tập lại, gần 200 học sinh, nam nữ các lớp chạy qua lớp nhau ríu rít không ngừng.
Tương Trạch Trung khoảng 27 - 28 tuổi, cao lớn, để đầu đinh, mặt mụn, mặc áo ba lõ, quần thể thao, cổ đeo còi, đôi mắt tam giác lúc nào cũng vờ vô ý liếc nhìn đùi các nữ sinh xinh đẹp phát dục sớm.
Trước tiên là đứng tại chỗ làm bài thể dục, không được hoạt động tử do, ba lớp đều uể oải, tiếng than vãn khắp nơi, mấy nữ sinh còn chỉ mặt hắn lẩm bẩm, bị Tương Trạch Trung nhìn thấy, nổi giận, bắt ba lớp chạy quanh thao trường hai vòng rưỡi.
- Mẹ nó, những hai vòng rưỡi, đúng là nói không phải làm có khác.
Tiết Dịch Dương nghiến răng chửi.
Không ngờ tai Tương Thạch Trung rất nhảy, đôi mắt tam giác đóng đinh về vị trí Tiết Dịch Dương, âm trầm nói:
- Hai vòng rưỡi chưa đủ phải không, vậy lớp số 3 chạy bốn vòng.
Mọi người bực tức chạy, chạy hai vòng rưỡi, những người khác đều đã nghỉ, nam sinh lớp số ba vẫn tiếp tục chạy, mệt không chửi bới nổi nữa.
Nam sinh lớp số năm vừa mới hoàn thành bốn vòng chạy, chạy còn mỏi nhũn ra, không ít người ngồi bệt xuống thở thì Tương Thạch Trung thổi còi toe toe, bắt cả đám đứng dậy bắt ba lớp làm theo động tác mẫu của mình, không làm đúng phạt đứng dưới mặt trời, nhìn đám học sinh hành hạ, lòng hắn có một sự sảng khoái biến thái.
Ba lớp nhao nhao phản đối.
Có điều hắn đã thổi còi toét toét, cả đám phải miễn cưỡng làm theo.
Có nữ sinh ác độc nói:
- Thầy, miễn cưỡng không hạnh phúc đâu.
Tiếng cười rộ lên, nam sinh lớp số năm và số bảy đứng khá gần, càng cười ngặt ngoẽo, nguồn cơn là tin đồn Tương Trạch Trung không chịu bạn gái chia tay, lẽo đẽo theo xin hàn gắn, cô bạn gái nói " miễn cưỡng không hạnh phúc đâu", chuyện này chắc 99% là do đám nữ sinh nhiều chuyện thêm vào, nhưng đám học sinh thích tin.
- Cậu, cậu, cậu.
Tương Thạch Trung chắc chắn nghe thấy tin đồn này, mặt mày tím tái, tay chỉ loạn lên:
- Lớp số năm phải không, nam sinh lớp số năm đứng cả ra cho tôi.
Toàn thể nam sinh lớp số năm cực kỳ bất bình, nhưng đối diện với Tương Thạch Trung, không ai dám dị nghị, ai cũng biết hắn đang điên, cả đám Trương Tích, Lý Ngải thưởng ngày rất hung hăng cũng không dám xung đột chính diện, chỉ lẩm bẩm chửi trong miệng, trong trường học này học sinh đánh nhau có, nhưng xung đột với giáo viên thì không.
Đặc biệt sau sự kiện Trần Xung, nhà hắn vận dụng hết mọi mối quan hệ vẫn không tránh được vận mệnh bị đuổi học, ghi vào trong hồ sơ, đám học sinh liền kiềm chế lại, những học sinh thường ngày hay ngông nghênh cũng bị gia đình cảnh cáo.
Nàng Trinh Tử nổi tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT