Người mở cửa cho Tô Xán là Lâm Trứu Vũ, không thấy Vương Bạc và Vương Uy Uy đâu, lúc nãy ở bên ngoài Tô Xán thấy tầng hai sáng đèn, chắc Vương Bạc đang ở thư phòng của mình.
Lâm Trứu Vũ dẫn Tô Xán vào rồi quay về phòng mình phòng mình chơi PS, Lâm Lạc Nhiên ngồi bên cạnh bàn, mặc áo sơ mi, đầu cúi hình như đang làm bài tập, thi thoảng dùng thìa súc sữa chua ăn, ngẩng đầu lên thấy Tô Xán, thuận miệng nói:
- Tới rồi à?
Sau đó vỗ chỗ bên cạnh, bảo Tô Xán ngồi xuống, đẩy một hộp sữa chua:
- Tùy ý.
Tô Xán xé vỏ, sữa chua thơm mát vào miệng, Tô Xán ăn hai miếng, nhìn Lâm Lạc Nhiên trước mặt, cô làm bài rất chăm chú, khi thì nhíu mày, khi thì mím môi, đâu thấy bộ dạng tùy hứng thường ngày.
Lâm Lạc Nhiên ngẩng đầu lên thấy Tô Xán đang chăm chú nhìn mình, vội cúi đầu xuống, nhưng bài vừa nghĩ ra cách giải lại quên béng mất, đành nỗ lực phân tích từ đầu, chả hiểu sao mỗi một động tác, thậm chí hơi thở của Tô Xán quấy nhiễu, làm cô phân tâm, lòng thầm hận, đáng lẽ không nên cho Tô Xán ngồi đây.
Đuổi y đi không được, vậy bại lộ tâm trạng của mình, Lâm Lạc Nhiên như ngồi trên bàn chông, xoay trái xoay phải rất khó chịu, may mà điện thoại reo, Lâm Lạc Nhiên như được giải thoát, thở hắt ra một hơi, song Lâm Trứu Vũ đã chạy ra nhấc điện thoại trước, cười hì hì nói:
- Chú hai, chú nói với cha cháu, cháu không về đâu, theo cha cháu chán lắm …. chú bảo cháu lười nên trốn? Làm gì có, từ nhỏ chẳng phải chú nói phải tự do, cháu muốn đi con đường thênh thang của mình, muốn tự do phát triển như chim trời, bảo cha cháu đừng lo thay cháu, chỗ chú Vương không có chuyện gì lớn, chút chuyện vặt qua nhanh thôi! Rồi, cháu đưa điện thoại cho Lạc Nhiên đây.
Lâm Lạc Nhiên nhận máy, nói chuyện với cha một lúc rồi nói Tô Xán cũng có mặt, Lâm Quốc Chu bảo y nghe điện thoại.
- Tô Xán.
Lâm Quốc Chu giọng chuyển sang nghiêm n ghị.
- Vâng cháu nghe đây.
Tô Xán bấc giác nghiêm túc đáp, Lâm Lạc Nhiên ở bên theo dõi y và cha nói chuyện, thấy thái độ Tô Xán như thế vốn đang tùy ý dựa vào ghế cũng ngồi thẳng lên.
- Từ hôm nay trở đi, dù cháu có suy nghĩ gì thì cũng dừng lại, không được xen vào bất kỳ gì tương tự nữa.
Lâm Quốc Chu nói thế hẳn đang gánh áp lực cực lớn, hiện giờ truyền thông lẫn trên mạng đều im phăng phắc thực ra đã nói rõ đầu kia đang chấn động, kết quả của chấn động này là Lâm Quốc Chu nhận hết ảnh hưởng.
Tô Xán im lặng một lúc ngập ngừng nói:
- Vậy ..
Lâm Quốc Chu hiểu y muốn nói gì:
- Cái nhìn của chúng ta tuy không được tiếp nhận, nhưng không có nghĩa là chú sẽ từ bỏ, mấy ngày nữa chú sẽ qua bên đó.
Tô Xán lắp bắp:
- Bên đó, chú qua đâu?
- Đương nhiên là đại sứ quán Nam Tư.
Tô Xán thất kinh, y chẳng biết tên người thiệt mạng trong vụ ném bom "nhầm" kia, nhưng nếu vì mình làm Lâm Quốc Chu rời nước, tới đại sứ quán Nam Tư, chẳng may có làm sao, chẳng phải mình giết ông ấy.
Nghĩ tới đó Tô Xán cuống lên:
- Chú Lâm, chú hãy nghĩ lại, hiện bên đó đang chiến tranh, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Yên tâm, chú đã trao đổi với đại sứ Phan về khả năng này, chú tới đó là để thương lượng làm sao xử lý ổn thỏa vẫn đề này, đại sứ quán cũng đã nghĩ tới rút hỏi Nam Tư.
Tô Xán không biết phải nói gì, xem ra Lâm Quốc Chu đi chuyến này là vì không chịu nổi áp lực, không ai tin tưởng, nên làm ra nỗ lực cuối cùng.
Chuyện tấn công đại sứ quán ở Nam Tử diễn ra khoảng đầu tháng 5, chưa tói 10 ngày nữa.
Tô Xán bây giờ mới ý thức được chuyện mình làm hậu quả quá khó lường, nếu chuyện không kích không xảy ra, sự nghiệp Lâm Quốc Chu xem như chấm dứt, nếu nó xảy ra, khả năng Lâm Quốc Chu gặp nạn sẽ rất cao, giống như lần trước mình cứu Mậu Tiểu Thì nên bị Trần Xung đâm bị thương.
Nghe Tô Xán dặn mình hết sức cẩn trọng, sự lo lắng thể hiện rõ ràng, Lâm Quốc Chu cảm động lắm, thanh niên nhiệt huyết lại quan tâm người khác như vậy không nhiều, chỉ e con gái mình không lo lắng cho mình tới mức đấy, nên Tô Xán xin phương thức liên lạc, Lâm Quốc Chu cũng cho, có điều vì Nam Tư bị oanh tạc liên tục, thông tin liên lạc rất khó khăn, nhiều khi chỉ có khoảng thời gian cố định mới liên lạc được với bên ngoài.
Cúp điện thoại, Lâm Quốc Chu biết mình không còn đường lui nữa rồi, ông ta dám khẳng định 80% Nato sẽ gây bất lợi cho đại sứ quan, nguyên nhân không phải như Tô Xán phân tích ở bài viết kia, mà là vì một công tác bí mật của đại sứ quán đã đụng chạm tới thần kinh tình báo của Nato, khiến tập đoàn bá quyền này phát động tập kích.
Nhớ lại trên cuộc họp bộ ngoại giao, mình bị rất nhiều lãnh đạo phê bình "tư tưởng cực đoan", trò hề của Lâm nhị thiếu gia cũng truyền khắp vòng tròn thủ đô.
Lâm Sở gọi điện cho em trai cũng chỉ biết thở dài, sự cố chấp của Lâm Quốc Chu làm ông bất ngờ, phát biểu lời lẽ gây sóng gió như vậy, có lẽ đứa em mình không cam tâm bình đạm, thế nên Lâm Sở không trách móc gì. Tiếp đó là một loạt cú điện thoại trong Lâm gia, tuy mang tính chất khuyên nhảu, có điều Lâm Quốc Chu nghe ra, người trong gia đình quá thất vọng về mình rồi.
Mẹ Lâm Lạc Nhiên gọi điện hỏi :" Không sao chứ, có cần đưa Lạc Nhiên tới chỗ em không?", hoàn toàn không tin mình, song ít nhất thì cô ấy vẫn còn chú ý tới tình hình của mình.
Đêm khuya, Lâm Quốc Chu đứng nhìn bầu trời, cô độc, một mình.
Chẳng bao lâu sau trên tỉnh chuyển đăng bài viết của Nhật báo nhân dân, dùng ngôn ngữ như dao xẻo thịt, bác bỏ toàn bộ phân tích của FOF, bút lực mãnh mẽ, văn phong sâu cay, biến ( Đêm đó họa mi không hót) nữa từ bài viết gây tranh luận thành trò cười.
Bài viết đó tính trọng tâm cực mạnh, bới móc toàn bộ phân tích chưa đủ độ chín của Tô Xán ra.
Tiếp đó buổi chiều âm u, Cung Phúc Lộc điểm danh Tô Xán đứng lên, dùng bài văn đó tiến hành giáo dục Tô Xán, cho y thấy đâu là "tính chính xác" của hiện thực.
Tô Xán hoàn toàn không phản bác, chỉ đứng đó giữ im lặng, bộ dạng tâm sự vô cùng nặng nề, tất nhiên không phải vì lời lẽ kia, mà vì lo cho Lâm Quốc Chu, chuyện này chưa có kết quả rõ ràng, lòng y không thể nào bình thản được.
Trần Linh San thi thoảng lo lắng nhìn Tô Xán, giờ cô hiểu Tô Xán phần nào rồi, biết mấy lời của Cung Phúc Lộc chẳng thể đả kích được y, nếu là bình thường y sẽ lạnh nhạt "vâng, dạ" cho có vài câu, sau đó ngồi xuống, tiếp đó cái gì mình cho là đúng thì vẫn chứ làm, chẳng lẽ là vì Đường Vũ đi, vẫn chưa khôi phục lại được?
Đường Vũ đi, Lý Lộ Mai chuyển tới ngồi bên cạnh, cũng đang thầm nghiến răng rủa xả Cung Phúc Lộc.
Chuông hết giờ vang lên, giáo dục Tô Xán gần nửa tiết, Cung Phúc Lộc nói thêm vài câu, mang theo vinh quang thắng lợi rời lớp.
Tiến vào tháng năm rất yên tĩnh, oanh tạc Nam Tư có xu thế giảm bớt, làm chính Tô Xán cũng hoài nghi phán đoán của mình, y không biết mình nên vui hay buồn, gần đây y trằn trọc không ngủ được, trao đổi điện thoại với Lâm Quốc Chu được biết ông ta đã trao đổi với đại sứ Phan, đưa ra điều chỉnh, toàn thể nhân viên tận lực di chuyển nơi làm việc, giải trí, nghỉ ngơi xuống tầng hầm, tài liệu quan trọng chuyển dời.
Cuộc sống cứ vậy qua đi, có điều Tô Xán có một mối lo khác, tới cuối tháng nhận được hóa đơn điện thoại khủng khiếp thì mẹ sẽ có vẻ mặt gì.
Đêm hôm đó Tô Xán vẫn cứ ngủ ngủ tỉnh tỉnh, Hạ Hải tiến vào mùa hè, ban đêm sao trời huyền ảo, ngay cả gió thổi qua cũng mang theo vài phần ấm áp, Tô Xán kéo Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ lên sân thượng, mỗi người cầm một chai bia, ngắm nhìn trời đêm.
Tiết Dịch Dương là người biết rõ nhất gần đây tâm trạng Tô Xán ra sao, ở trong lớp không chú ý nghe giảng, mắt lúc nào cũng nhìn về phương xa, đại khái liên quan tới chuyện Đường Vũ rời đi, không khí trong lớp vì cô lớp trưởng này không còn mỗi ngày lạnh lùng đi thu bài tập nữa mà lắng xuống, chuyện này chỉ thời gian mới xóa nhòa được, là một người bạn Tiết Dịch Dương chỉ biết cùng bạn uông bia, san sẻ bớt nỗi buồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT