Tô Xán có thể không để ý tới ông già gác cửa ánh mắt cổ quái nhìn y và Đường Vũ, nhưng không thể không để ý mấy đứa nhóc con chơi trên bãi cỏ dùng ánh mắt gần như thù địch nhìn y, bảy tám đữa nhóc con chơi vài nhau, trong đó có mấy đứa con trai lớn hơn khoảng lên sơ trung rồi nhìn thấy Đường Vũ lập tức nấp sau lưng bạn, cứ như nhìn thấy cô là chuyện đáng sợ lắm.

- Chị Đường Vũ.

Một cô bé vẫy tay với Đường Vũ, mắt nhìn Tô Xán một lượt rồi thè lưỡi ra làm cái mặt quỷ.

Con nhãi này! Tô Xán nhìn ra được từ trong thái độ của bọn nhóc, cho dù ở trong khu tập thể nhà mình, của cô cũng khá tách biệt, nên đám nhóc kia dù ngưỡng mộ cũng không dám tới gần, hiện Tô Xán đi sóng vai với cô, bất kể có quan hệ gì, chắc chắn sẽ thành đối tượng thù địch của đám "hộ hoa sức giả".

Đường Vũ cười với cô bé, không ôn nhu như với Tô Xán, mang chút xa lạ, chỉ nụ cười đó đã khiến mấy thiếu niên đỏ mặt. Cô bé càng hưng phấn.

Tới mức đó không? Tô Xán cười khổ nhìn Đường Vũ ở bên, hẳn là cô rất ít chơi với đám thiếu nam thiếu nữ này, ngay cả cười cũng rất ít, lắc đầu cùng Đường Vũ đi về cửa chính.

Trên cửa sắt có khóa điện tử và điện thoại, Đường Vũ ấn mật mã, cửa mở ra, đi vào một tòa nhà.

Tới tầng năm Đường Vũ lấy chìa khóa ra mở cửa, Tô Xán bổng nhiên cảm thấy căng thẳng.

Không ngờ mình sắp vào nhà Đường Vũ rồi? Có phải là nằm mơ không?

Vào cửa liền ngửi thấy hương thơm khô ráo, đèn trần bật sáng, một thùng nước màu huỳnh lam, bên trong có hình đôi cá hôn môi nhau, rất thú vị. Một hàng dép chỉnh tề đặt trên giá, mỗi đôi có thể cảm giác được bàn chân nhỏ nhắn của cô, cời giày ra, Đường Vũ lại lấy đôi dép to chắc của cha cô, đi loẹt xoẹt vào phòng khách, khiến Tô Xán có cảm giác chân thật.

Phòng khách phải to gấp đôi phòng khách nhà Tô Xán.

Tô Xán có chút hoảng hốt, đèn trần bên trên làm bằng pha lên, chiếc TV Panasonic to tới 50 inch, hai cái thùng nhạc cao bằng cả người, trên tường treo ít tranh, còn có bình hoa cực lớn, trên bàn là bộ dụng cụ pha trà, ấm trà như cái đồng hồ một mặt in ( Đại Niết Bàn Kinh), một nửa in ( Ban Nhược Ba La Mật Tâm Kinh).

Đượng Vũ tới máy nước lọc lấy nước, sau đó đưa cho Tô Xán, có thể nhìn ra nhà Đường Vũ không hay có khách, vì cô không cốc uống nước mà là dùng ly thủy tinh vừa rửa xong.

Trông Đường Vũ mang cốc nước tới rất giống đại gia khuê tú từ trong tranh sơn thủy đi ra, Tô Xán có chút bất an hỏi:

- Cha mẹ bạn bao giờ mới về?

Ghế sô pha trắng sữa riềm bằng kim loại mạ vàng, trông vừa cổ điện cao nhã lại hiện đại, ngồi trong phòng khách cảm giác như u lan trong sơn cốc, thêm vào đôi mắt mê ly của Đường Vũ, làm đầu y hiện ra ý cảnh bài thơ Thanh Bình Điệu.

Bên hiên hương thoảng ngất ngây

Tiên nương trong giải lụa mây tuyệt vời

Phải chăng đã gặp đâu rồi

Không trong Quần Ngọc chắc nơi Dao Đài

- Mẹ mình làm việc ở ngoài, thời gian về nhà rất ít, về nhà cũng không lâu, cha mình hôm qua mới đi, khả năng thứ tư mới về.

Đường Vũ mỉm cười đáp:

- Nói cách khác thời gian này nhà bạn không có ai, chỉ có một mình bạn?

Tim Tô Xán không thể không đập thịch một cái.

Đường Vũ đỏ mặt gật một cái, đại khái từ ánh mắt Tô Xán nhận ra điều gì.

Tô Xán nhìn thấy trong thùng rác có không ít túi mỳ ăn liền, Đường Vũ thường xuyên ở nhà một mình, không chỉ lạnh lùng với người ngoài, có lẽ trong nội tâm cô cũng vô cùng cô độc.

Chưa bao giờ mình đi sâu tìm hiểu Đường Vũ, đời sau chỉ nhìn thấy hào quang chói mắt của cô, còn về tính cách lạnh lùng, người không biết cho rằng cô kiêu ngạo, nhưng vì không khí và hoàn cảnh gia đình hẳn tạo nên nguyên do sự cô ngạo của Đường Vũ.

- Bạn thường xuyên ăn mỳ gói à? Như vậy dinh dưỡng không tốt, trong tủ lạnh có rau không, lát nữa mình làm bữa khuya cho bạn.

Tô Xán đau lòng lắm, có điều câu này có hàm ý, biểu thị y có thể ở lại lâu một chút.

- Ừ.

Đường Vũ khẽ gật đầu, hàng mi dài run run, hai người rơi vào im lặng, đây mới là chuyện xấu hổ nhất, cảnh tưởng xảy ra trước cửa khu tập thể hiện lên trước mặt.

- Xem phim không?

Đại khái không chịu được loại không khí xấu hổ này, Đường Vũ hỏi:

- Được.

Tô Xán cũng chẳng khá hơn.

Đường Vũ đi tới lấy đĩa trong túi đựng đĩa ra, cho vào đầu đĩa VCD, sau đó ngồi bên cạnh Tô Xán.

Dùng TV 50 inch xem bộ phim được coi là kinh dị nhất thời đại đó, "Hồn ma lúc nửa đêm" là cảm giác gì.

*** Đây chính là phim Ringu - Vòng tròn ác nghiệt (Tên Việt) – Bán dạ hung linh (Tên Hán), ai cũng nên xem một lần.

Cho dù là Tiểu Đường Vũ có thể lạnh nhạt với tất cả trong lúc xem TV cũng ôm chặt lấy gối, người run rẩy.

Không muốn xem nữa, nhưng thấy Tô Xán xem say sưa, tiếp đó ống kinh quay đi, Trinh Tử từ bức tranh cao nửa người bò ra.

Đường Vũ sợ hãi nhắm mắt lại.

Tô Xán không bỏ lỡ cơ hội, kịp thời đưa tay ra ôm lấy eo cô, giai nhân trong lòng, câu kia nói thế nào nhỉ, phim kinh dị thực ra là thứ dễ làm con gái buông lỏng cảnh giác nhất, là thứ giúp nhiều đôi tình lữ lúc khởi đầu biến mọi thứ thành thuận lợi.

Tô Xán thi thoảng chọn đúng thời cơ chọc một câu:

- Nếu lúc này là mình sẽ đi tới ấn đầu cô ta đi.

Cho dù Đường Vũ đang sợ hãi cũng phải bật cười, tất nhiên cũng không còn quá sợ hãi nữa, người cũng dần dần dựa vào lòng Tô Xán.

Cảm giác mềm mại này thật khó diễn tả bằng lời, êm ái mà khiến tim người ta đập nhanh còn hơn cả bộ phim kinh dị.

Bất tri bất giác ngoài trời đã tối hẳn, hai người xem xong phim cũng hơi đói rồi, Tô Xán thực hiện lời hứa của mình, lấy ít rau và cơm thừa trong tủ lạnh ra, cho mỡ vào chảo, phi hành mỡ thơm, cho ít rau và lạp xường, khi bê lên bàn đã thành hai bát cơm rang thơm phức.

Trên chiếc bàn kiểu Châu Âu của nhà Đường Vũ, ánh đèn êm dịu, hai người ngồi đối diện nhau, Đường Vũ mở một chai vang đỏ, rót mỗi người một ly, ăn cơm rang bóng mỡ mà không ngấy, Đường Vũ ngạc nhiên, cơm do Tô Xán rang ngon hơn cô làm gấp bội.

Càng tiếp xúc nhiều với Tô Xán, càng cảm thấy ngạc nhiên.

Ánh đèn này, không khí này, Đường Vũ dáng ăn ưu nhã, thi thoảng lại ngẩng đầu lên cười với y, Tô Xán vẫn cảm giác giữa hai người có cái gì đó, nhưng đều ăn ý không nói ra, vừa rồi cảm xúc ôm Đường Vũ trong lòng, hương thơm cơ thể cô tựa hồ còn chưa tan hết.

Làm người ta muốn nếm thử lần thứ hai.

Điện thoại gọi tới, Đường Vũ đi nghe điện thoại, chắc là mẹ cô hỏi thăm tình hình, Đường Vũ vâng dạ.

Im lặng một lúc, bà Đường ở đầu kia điện thoại hỏi:

- Sao rồi, chuyện đó con đã nghĩ kỹ chưa?

Do đặc thù công tác, giọng bà mang theo một phần uy nghiêm, nói chuyện rất lý trí, loại lý trí này không chỉ thể hiện trên người một nữ cường nhân là bà, mà còn thể hiện trên người cô con gái máu mủ, vĩnh viễn lý trí và tỉnh táo, bọn họ định sẵn không phải là người phàm.

Tay siết chặt điện thoai tới nổi gân xanh, Đường Vũ nhìn ra phòng ăn, Tô Xán ngồi tỳ trên mặt bàn, ngoài cửa sổ là hàng cây, trời tối đen sâu thẳm, càng nổi bật khuôn mặt ôn hòa của Tô Xán, bình thường nhưng vừa cương nghị lại ôn nhu làm tim người ta mềm nhũn.

Không thấy con gái trả lời, bà Đường thở dài:

- Dù sao con cũng phải mau chóng quyết định, hãy điều chỉnh tốt tâm trạng bản thân.

Cúp điện thoại, ở nơi phòng ăn không nhìn tới, ánh mắt Đường Vũ hiện lên vẻ bi thương, nhưng khi cô bước vào phòng ăn sáng sủa, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào.

Đem bát đĩa vào bồn rửa, lặng lẽ rửa xong, Đường Vũ quay lại nói với Tô Xán một câu bình tĩnh, đủ làm y hết hồn:

- Mình đi tắm đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play