Buối tối hôm đó nhà Tô Xán ăn cơm ở nhà Đông Kiến Quân, từ sau khi ông ta tới, đơn vị phân cho ông ta một gian ở tầng một, có cái vườn nhỏ đằng sau, giữa vườn trồng duy nhất một cái cây, bàn bày ở ngoài trời, làm ít món ăn thường ngày, không có gì cầu kỳ. Đông Kiến Quân hay tới nhà Tô Xán ăn cơm nên lần này mời lại, dù vậy do vợ con ông ta ở lại Dung Thành, nên Tằng Kha làm cơm, Tô Xán phụ trách giúp xử lý nguyên vật liệu, Tô Xán bê thức ăn ra thấy cha và Đông Kiến Quân đứng dưới cái cây nhỏ, có vẻ trầm tư.

- Cái cây này không biết trồng bao lâu rồi, có lẽ từ nhà đầu tiên vào đây trồng nó, chứng kiến không biết bao chuyện cảnh còn người mất.

Giọng Đông Kiến Quân có phần cảm khái:

Tô Lý Thành cười:

- Cái cây này rất may, bao nhiêu người ra vào cái nhà này, nó vẫn được chăm sóc bảo vệ, tôi tin có giám đốc Đông chăm sóc, tương lai sẽ thành đại thụ chọc trời.

Ý tứ chúc Đông Kiến Quân ở vị trí này thật lâu.

Đông Kiến Quân thở dài:

- Cái cây này có lẽ không biết, bam năm sau người quay lại không phải là người trước kia nữa. Gặp lại chẳng biết nên vui hay buồn.

Tô Xán mới đầu còn tưởng Đông Kiến Quân nhìn cái cây này liên tưởng tới vị trí của mình ở công ty, nhưng nghe ra có vẻ ông ta lo lắng cho chuyện khác.

Nói cho cùng Đông Kiến Quân không phải người Hạ Hải, Cty Công trình số bốn với ông ta mà nói không có quan hệ đồng sinh cộng tử, khác với cha mình, công ty sập, ông ta có thể quay về tổng công ty, cùng lắm tiếp tục cuộc sống không được người ta coi trọng.

Còn cha mình thì khác, cứ nhìn sau này ông làm bảo vệ nhỏ bốn năm tháng nợ lương vẫn không bỏ công ty là biết tình cảm của ông với cty rồi, dù Tô Xán không hiểu cũng không tán thành tình cảm đó.

Đông Kiến Quân nếu không quá tận tâm với công ty, ông ta sẽ thành trở ngại cho cha mình, ông ta không phải là người có thể tự đảm trách một mặt, có chút cảm tính, nhu nhược, ông ta là người tốt, song không phải là lãnh đạo tốt.

Không thể trách Tô Xán nhìn vấn đề này một cách hiện thực như vậy, cha y ngày nào chưa nắm đại quyền thì chưa thể nói tới thay đổi, không thể nắm được vận mệnh, càng không thể tiến hành kế hoạch trong tương lai của Tô Xán, chuyện này họ không thể thua được.

Bữa cơm bắt đầu, bốn người ngồi quanh bàn, Đông Kiến Quân và Tô Lý Thành uống bia, dù cố gắng chỉ bàn một chút chuyện vui vẻ thường ngày, nhưng công ty như thế, quanh đi quẩn lại liền quay về chủ đề cũ.

- Qua điều tra thì đúng Lý Ngọc Hoa gây chuyện, hắn ta ở tỉnh có quan hệ mạnh, có người ở cục tài chính và ủy ban thương mại, tiền công trình của chúng ta bị giữ lại cũng có tác động của hắn ta. Đả thông cái cửa ải này là điểm mấu chốt, anh Đông, phía bên công ty đã có chút kích động rồi, nếu không cấp tiền xuống, không biết phải làm sao.

Đông Kiến Quân uống cạn cốc bia:

- Tôi đang nhờ vả quan hệ phía cục tài chính, nhưng không sao gặp được người phụ trách, rõ ràng là né tránh chúng ta! Con đường nữa đi không thông, đó là bí thư thành ủy Vương Bạc, trước kia ở quân ngũ, chúng tôi người ngủ giường trên, người giường dưới, cùng nhau đi trộm gà, đi trộm ngô của dân địa phương. Ông ta là người có chí khí, khi đèn tắt ông ta lấy đèn pin đọc sách. Hiện ông ta đã là bí thư thành ủy, tôi vẫn ở cái công ty nhỏ, chênh lệch lớn như thế, lại qua bao năm, tìm ông ta liệu có ích gì không?

Lại rót đầy cốc uống:

- Vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà đi tìm tìm bí thư thành ủy sao? Ông ta là quan lớn chấp chính một phương.

Tô Lý Thành muốn nói gì đó, nhưng nghĩ rồi lại thôi, có quan hệ với bí thư thành ủy, khó khăn của bọn họ sẽ được giải quyết dễ dàng, nhưng Đông Kiến Quân không muốn, không thể miễn cưỡng.

Tô Xán thì nghĩ, không ngờ trước kia Vương Bạc cũng chơi điên như thế, không hề giống một thái tử đảng, có thêm vài phần thiện cảm với ông ta. Đồng thời càng thêm kiên định đánh giá về Đông Kiến Quân, có con đường như thế mà không thử, vì vấn đề thể diện, để công ty gặp khó khăn, nếu chỉ ảnh hưởng lợi ích cá nhân thì không ai trách được đi, nhưng giờ ông là giám đốc phải lo cơm áo cho hàng trăm công nhân bên dưới.

So sánh với cha y, cha y cũng có sĩ diện của nam nhân chứ, lần trước cửa hàng nhà mình bị cục thành quản làm khó, cha không cho mẹ báo với cậu cả, nhưng lại vì chuyện công trình Quảng trường Tinh Hải lại chạy tới chỗ cậu cả mấy lần, không nhận xét cái khác, từ góc độ lãnh đạo thì cha có ý thức hơn Đông Kiến Quân.

Không khí trên bàn cơm trở nên trầm lắng, ai nấy đều mang tâm sự riêng.

- Chú Đông, vị bí thư thành ủy chú nói có phải cao cao gầy gầy, trông nho nhã, tuổi chừng bốn mươi, mũi hơi khoằm không?

- Ừ, lâu lắm rồi chú không gặp lại ông ta, gần đây xem TV mới thấy, đúng như cháu tả đấy, cháu cũng xem TV à?

- Dạ, cháu không chỉ gặp ông ấy, mà còn cùng nói chuyện với cháu, còn nói với cháu, hôm nào đó mời chú ăn cơm nữa đấy.

- Thằng bé này.

Đông Kiến Quân cười ha hả:

- Rất biết an ủi người, tốt, tốt, nhưng không cần dùng với chú. Sau này dùng với bạn gái ấy.

Tô Xán bình tĩnh kể lại chuyện hôm đó đưa Vương Uy Uy về nhà, rồi nói chuyện với Vương Bạc, cuối cùng thêm vào một câu:

- Chú Vương vẫn còn nhớ ngày tháng ở quân đội xưa, khi nhắc tới chú, tỏ ra rất hoài niệm.

Ba người lớn không cười nữa, Tô Xán nói có vẻ là thật.

- Dù chú ấy nói mời khách, nhưng mà bận như thế, nếu không ai nhắc, có khi lại quên đấy.

Điện thoại trong văn phòng reo tới đợt chuông thứ ba, Vương Bạc mới thong thả nhấc điện thoại lên, là thư ký của ông ta gọi tới:

- Bí thư, giám đốc Đông Kiến Quân của Cty công trình bốn gọi điện, muốn gặp mặt báo cáo với bí thư chuyện liên quan tới kiến thiết quảng trường Tinh Hải ạ.

Thư ký Tiểu Lý tuy trẻ, nhưng làm việc rất chu đáo, có năng lực.

Nghĩ một lúc Vương Bạc nói:

- Buổi chiều ba giờ tôi có thời gian, bảo ông ấy tới đây, tôi sẽ mời khách. À còn nhà chú nhóc họ Tô nữa, bảo tôi mời cả nhà họ.

Lưu Lạc là con phó trứ danh tập trung nhiều địa điểm ăn uống có tiếng, Lan Đình là lại càng nổi tiếng ở con phố này, chuyên món ăn TQ, đi theo con đường món thường ngày mà tinh tế, rất được ưa chuộng.

Ngoài cửa hiệu có không ít xe hơi, nhưng có một chiếc Buick đen xì cực kỳ bắt mắt.

Đó là xe của bí thư thành ủy Vương Bạc, vốn thành phố định chuẩn bị cho ông ta một cỗ xe mới, có điều Vương Bạc từ chối, đây là xe của tiền bí thư thảnh ủy Lưu Lam, Vương Bạc mới nhậm chức, không muốn quá đặc thù.

Đi vào phòng bao, Đông Kiến Quân cùng cả nhà Tô Xán đã tới trước mười lăm phút, Vương Bạc cười:

- Lão Đông, trước kia anh đâu khách khí với tôi như thế.

Đông Kiến Quân gãi đầu, nhìn đám Vương Uy Uy đằng sau:

- Đây là con trai bí thư Vương sao, tôi chưa được gặp, hiện giờ lớn thế này rồi rồi, chỉ ít hơn khi chúng ta ở bộ đội vài tuổi thôi.

Vương Bạc thở dài:

- Đúng thế, con cái đã lớn, còn chúng ta thì già cả rồi.

Đông Kiến Quân giới thiệu cả nhà Tô Xán, khi bắt tay Tô Lý Thành, Vương Bạc nói:

- Thằng bé nhà anh không tệ, rất hiểu chuyện.

Sau khi mời mọi người ngồi xuống, vợ chồng Tằng Kha vì thân phận của Vương Bạc rất câu nệ, ăn cơm cùng bí thư thành ủy, trước kia bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới.

Vương Uy Uy vẫn cứ lờ Tô Xán đi, Lâm Trứu Vũ nói một hai câu, ngược lại Lâm Lạc Nhiên thì rất tự nhiên ngồi xuống bên Tô Xán. Cô gái này xinh đẹp, từ lúc đi vào đã khiến Tằng Kha chú ý, còn tưởng là bạn gái của Vương Uy Uy, thầm nghĩ đúng là trai tài gái sắc rất đẹp đôi, nhưng giờ trông có vẻ không phải, lại còn thân thiết với con mình, ánh mắt không khỏi mang theo vài phần đánh giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play