*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Ê này, uống trà sữa không? Tôi mời! Tôi vừa mới lĩnh lương xong này. Hết giờ làm Vương Thanh gọi Tô Xán, hôm nay cô nàng “cưa sừng làm nghé”, buộc hai cái bím tóc đung đưa, mặc chiếc áo len trắng mỏng, váy tới gối, đôi giày thể thao trắng, trông như nữ sinh cấp ba, nhưng lấy đâu ra nữ sinh nào có bầu ngực đầy đặn căng tròn như hai quả đào chín, cứ như chuyên nhô lên trêu ghẹo lý trí của người ta như thế không? Hơn nữa thần thái quyến rũ kia nữ sinh ngây thơ càng không bì được, đúng là hợp thể ma quỷ của gợi cảm và ngây thơ. Đúng lúc giờ tan học, khiến không ít nam sinh ngoái đầu nhìn.
- Thứ đồ uống con gái, tôi không thích lắm. Tô Xán cũng rời cửa hàng về nhà, cho nên cùng đường với Vương Thanh một đoạn.
- Vậy uống tiên thảo cho thanh hỏa trừ độc, thế đã được chưa lừa đảo đại thiếu gia khó hầu hạ của tôi? Vương Thanh kéo giọng dài ra: - Hiệu đó có nhiều cách phối chế đặc biệt, uống ngon lắm.
Nhận lấy cốc đồ uống nhựa quán trà sữa đưa cho, Tô Xán dở khóc dở cười, vì quán có mấy cái bàn, khách toàn là học sinh sơ trung, mấy cậu nhóc rõ ràng tăm tia Vương Thanh, không biết cô bạn bên cạnh mặt sầm xuống.
Kiếp trước Tô Xán mất 6 năm trời sơ trung rồi cao trung mua đồ ở cửa hiệu nhà Vương Thanh, cống hiến không biết bao tiền cho những thứ không cần thiết, bây giờ không ngờ Vương Thanh lại làm công cho nhà y, còn cắp sách theo mình học “bản lĩnh”, chẳng biết có thể coi là một loại quả báo không nhỉ?
- Thật ngon. Ngậm ống mút, thong thả hút trà, gió thổi qua, váy Vương Thanh phất phơ, mùi hương nhẹ trên cơ thể thiếu nữ truyền vào mũi Tô Xán: - Trước kia còn đi học, tôi luôn có rất nhiều mơ ước cuộc sống , cho rằng cuộc đời sẽ vô cùng đặc sắc, nhưng giờ mới biết thì ra mình nhỏ bé như vậy, thì ra thế giới này to lớn như thế, cho dù toàn lực vùng vẫy cũng khó đạt được kỳ vọng ban đầu. Mộng tưởng giống như cái bánh ngọt trên TV, nhìn thấy đấy, nhưng không sờ vào được, cho dù sau lưng cái bánh ngọt ngon lành cậu thấy đang dần mốc meo, biến chất.
- Cuộc đời của chị nghe sao mà u ám.
- Ai bảo gần đây cậu cứ đưa mấy thứ đó cho tôi xem. Vương Thanh hơi ưỡn ngực lên, có chút thương cảm nhìn Tô Xán: - Trừ sự xỉ nhục của anh là chứng cứ anh vẫn yêu em, em tựa hồ thấy anh ngày càng biết dày vò em, đợi ngày anh biết chân tướng, em trong mắt anh sẽ càng trở nên cao vời.
Tô Xán mỉm cười: - Xem xong Marguerite rồi à? Chẳng trách gần đây mắt sưng lên. Không sao, sau này sẽ có thêm sức đế kháng.
- Sau này có thêm sức đề kháng là sao? Vương Thanh ngờ vực hỏi:
- Không có gì. Tô Xán tất nhiên không nói cho Vương Thanh biết, tình tiết kiểu ( Trà hoa nữ) sau này được phim Hàn gia công cải biến thịnh hành toàn quốc, kiếm được một đống nước mắt phụ nữ kể cả trước và sau mãn kinh.
Có điều công bằng mà nói sự chuyển biến gần đây của Vương Thanh làm Tô Xán kinh ngạc, ngoài tới nhà Tô Xán học, cô đã bắt đầu học theo cách thức Tô Xán hướng dẫn, đọc rất nhiều sách, đương nhiên số sách này đa số đều mượn từ Tô Xán.
Vương Thanh bỏ học giữa chừng, bảo cô quay trở lại trường học không phải là kiến nghị hay, có điều muốn hoàn thành mộng tưởng bước ra khỏi thành phố này, vậy ít nhất trong giai đoạn rảnh rỗi hiện tại phải chuẩn bị đầy đủ, một số tài liệu tiếng Anh cũng được Tô Xán phân chi tiết từng bậc đưa cho Vương Thanh học.
Hiện giờ Vương Thanh rất tin tưởng vào kiến thức của Tô Xán đều có được từ trong sách vở, cho nên sinh hứng thú cực lớn với việc đọc sách, đã có hiệu quả ban đầu. Vì không bị trói buộc kiểu trường học, nên phần lớn lúc có thời gian đều nghiên cứu thứ mình có hứng thú, được chính Tô Xán chỉ bảo, tư tưởng so với người cùng tuổi đã thâm thúy hơn rồi.
Đương nhiên khi Vương Thanh còn đang thương cảm vì câu chuyện mình đọc mấy ngày qua thì ánh mắt Tô Xán cũng thuận theo đường cong khắp người cô, tới giờ xúc cảm khi chạm vào ngực Vương Thanh vẫn còn như mới.
- Xem ra mức độ háo sắc của cậu tương ứng với tuổi tâm lý của cậu đấy. Vừa ngẩng đầu lên Tô Xán bắt gặp ánh mắt ranh mãnh của Vương Thanh.
Tô Xán đang định vờ trấn định hàm hồ cho qua thì Vương Thanh nhoài người tới, cánh môi mang chút ươn ướt của trà sữa để lại vết mờ trên má y.
- Đây chỉ là phần thường sơ bộ thôi, lần sau nếu tranh thủ lập công mở chi nhánh, còn được thưởng thêm đó. Vương Thanh chu môi ra, nháy mắt:
Trong quán trà sữa, một đám nam nữ ngậm ống hút trố mắt nhìn cảnh này.
Sáng sớm hôm sau, Tô Xán tỉnh dậy thì ánh nắng rực rỡ đã tràn vào cửa sổ, lâu lắm rồi không ngủ liền một lèo tới 8 giờ sáng như thế, ngồi thừ ra trên giường một lúc, sau đó đột nhiên hét lớn bực tức, bật dậy, lột vỏ chăn, ném xuống đất, sau đó tới ga trải giường, ôm hết tới phòng vệ sinh, nhồi nhét vào trong cái máy giặt mới mua, đổ nước, bột giặt, sau đó ngồi dựa vào máy đợi.
Một lúc sau y ngồi bật dậy, miệng lẩm bẩm gì đó giống như “Vương Thanh chết tiệt!” rồi chạy vào phòng tắm.
9 h 40, tắm rửa sạch sẽ, phơi phóng chăn, ga, quần áo xong, Tô Xán mặc quần áo tới trường.
Đi ra tới sân thì gặp ông kỹ sư già Triệu Ngạn, mặc áo sơ mi, đóng thùng đàng hoàng, đầu đội mũ bảo hiểm, kẹp một cuộn giấy lớn, Tô Xán vui vẻ chào: - Bác Triệu, dạo này trông bác phong độ quá.
Triệu Ngạn cười ha hả: - Làm công việc yêu thích mà, tinh thần cũng sảng khoái.
Thực ra quá trình Tô Lý Thành mời Triệu Ngạn về công ty không đơn giản, trước cả khi thực hiện công trình Quảng trường Tinh Hải, ông nhiều lần mời những kỹ sư lâu năm đã nghỉ hưu quay về trợ lực cho công ty, muốn thuyết phục được những người kia thì phải thuyết phục được Triệu Ngạn, song Triệu Ngạn từ chối, một là làm cao, hai là thấy cái công ty này không có tương lai, xụp đổ là cái chắc rồi, ra giúp chỉ thêm mang tiếng, chẳng bằng nghỉ hưu cho yên lành.
Trong suy nghĩ của những kỹ sư già đó, sau khi Triệu Thành Vinh ngã ngựa, công ty chẳng còn nhân vật nào đáng kể nữa, cho nên mới đưa Tô Lý Thành lên, hiện còn cố tham gia kiến thiết thị chính. Cái Cty Công trình số 4 này nền móng mỏng thế nào ông ta quá rõ, Tô Lý Thành tay nghề được đấy, nhưng lên làm lãnh đạo còn non lắm, chủ trì công trình lớn như vậy, lỡ có sai sót gì, không phải mình tham gia vào mất mặt à, nên không ra tay.
Còn về Đông Kiến Quân, Triệu Ngạn không đánh giá cao, chẳng ai có năng lực lại đi xuống cái công ty sắp xập làm gì, chắc là hạng bất tài hoặc đấu đá thất bại đi đầy thôi.
Nhưng mọi chuyện nằm ngoài suy nghĩ ông ta, Đông Kiến Quân tiếp nhận công trình quảng trường Tinh Hải, còn được tổng công ty gửi cả máy bay nhân viên tới trợ lực, cái đơn vị rệu rã dần dần trở về quỹ đạo có chút sức sống.
Ông ta cũng xiêu xiêu rồi, rồi một hôm Tô Xán chời cờ mới suy nghĩ lại, Tô Xán lễ phép ngoan ngoãn, còn học Nhất Trung, chỉ trách mình hồ đồ, xem ra Tô Lý Thành cũng biết giáo dục con cái như vậy không phải tệ như mình nghĩ.
Tô Lý Thành không ngờ Triệu Ngạn tính khí quật cường lại chủ động yêu cầu góp sức vào đội ngũ kiến thiết Quảng trường Tinh Hải, dẫn theo cả mười hai kỹ sư lâu năm đi cùng mình.
Đội ngũ kỹ sư đang vắt hết óc suy nghĩ làm sao để công trình thể hiện được văn hóa đặc sắc của Hạ Hải, phương án lề mề mãi chưa đưa ra, xây dựng cơ bản đã xong, chỉ đợi quy hoạch bộ khung chủ thể mà mãi không có đáp án.
Tô Lý Thành nghĩ tới Triệu Ngạn , nếu luận quy hoạch thiết kế thì ở trong công ty không ai hơn được ông ta, có điều ông ta không chịu xuất sơn.
Bây giờ có ông ta tham dự, thảo luận nhanh chóng có kết quả, kế hoạch đã hình thành.
Mấy kỹ sư từ tình xuống đều than thở mình học thiết kế bao năm uổng phi, còn không so được với kỹ sư già kinh nghiệm.
Triệu Ngạn cũng thấy phiêu phiêu, từ khi nghỉ hưu tới giờ, ông ta cảm thấy mình già rồi, tính tình càng trở nên cáu bẳn, nay dựa vào mình xuất mưu bày kế, có thể sáng tạo ra công trình tiêu điểm của thành phố trong tương lai mười, thậm chí hai mươi năm sau, nhiệt huyết dâng trào làm ông kỹ sư già còn chia thuốc lá cho người bên cạnh.
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. (ý nói ta đấy luân đại ka
)