Mỗi lần Chu Tư Phàm đều đến tay không, xem ti vi là tiền điện của mình, bia là Bách Hợp đi mua, ngay cả đồ nhắm rượu là mình dùng tiền, Chu Tư Phàm khắp nơi nói mình là con ông cháu cha nhưng lại vắt cổ chày ra nước (keo kiệt) một cọng lông cũng không mất, hơn nữa mình là một tên nghèo có gì đáng giá để một kẻ có tiền kết bạn?

Hiện tại trừ một người bạn gái trẻ tuổi xinh đẹp, ở Tân Hải hắn không có tiền không có nhà. Nhớ lại buổi trưa Chu Tư Phàm không ngừng nói tay nghề Bách Hợp tốt, lại nhớ tới Bách Hợp nói người đưa sính lễ cho cô là Chu Tư Phàm, Triệu Lâm nghiến răng.

“ Xin lỗi Tư Phàm, tôi còn công việc chưa làm xong, hôm nào rồi đến.”

Trong mấy ngày, hắn lại một lần nữa từ chối đề nghị xem bóng của Chu Tư Phàm, lần này không giống như lúc trước từ chối Chu Tư Phàm, trong nội tâm thấy áy náy, không để Chu Tư Phàm phản ứng lại, hắn lập tức cúp máy.

Trong phòng Bách Hợp nghe được tiếng động bên ngoài, trong lòng bắt đầu tính toán.

Đến hôm nay thì Triệu Lâm đã biết Chu Tư Phàm ba tháng rồi, hai tháng sau mẹ của nguyên chủ sẽ bị tai nạn, nói cách khác cô còn hai tháng để xáo trộn kế hoạch của Chu Tư Phàm, chia tay với Triệu Lâm, trở về với mẹ.

Trong nội dung kịch Phạm Bách Hợp không nhìn được mặt mẹ lần cuối, hai mẹ con vĩnh viễn xa nhau là nỗi hận lớn nhất của nguyên chủ, lúc này Bách Hợp ngoài nhiệm vụ thay cô trút giận còn có thay cô chăm sóc mẹ, chuyện chăm sóc này tất nhiên cũng thay đổi kết cuộc bị xe đụng của mẹ nguyên chủ, bên ngoài Triệu Lâm không biết suy nghĩ trong lòng cô. Vẫn dựa vào cửa giải thích: “Bách Hợp, anh không có ý như em nói, trước đây anh cố chấp không mượn mẹ một vạn đồng tiền sính lễ, bây giờ anh rất hối hận, em cho chồng một cơ hội, sau này anh sẽ không qua lại với anh ta, em cho anh một cơ hội, mở cửa ra được không?”

Lúc hắn nói chuyện trong giọng nói mang theo tiếng khóc, thật ra thì Triệu Lâm không phải là người phạm tội ác tày trời, hắn chỉ là quá ngu ngốc. Tuy trong nội dung vì nguyên nhân là hắn mới dẫn đến một con sói ác như Chu Tư Phàm nhưng trên thực tế thì hắn cũng là người bị hại nên mới rơi vào cảnh bị đàn ông chơi đùa vứt bỏ, vốn hắn phải có một gia đình bình thường hạnh phúc. Hai người quen nhau từ thờiđại học đã bốn năm, tốt nghiệp không làm hai người chia tay, sau khi làm việc mặc dù có lúc tính tình hắn không tốt nhưng do công việc không thuận lợi, Phạm Bách Hợp cũng hiểu điều này nên mọi thứ đều nghe theo hắn, hiện tại nghe hắn bò ở ngoài cửa xin lỗi, sắc mặt Bách Hợp lạnh lùng.

Bây giờ nói xin lỗi có ích gì? Người nên nghe hắn xin lỗi, đã biến mất rồi.

Bách Hợp yên lặng nghe hắn nói chuyện ngọt ngào giữa hắn và Phạm Bách hợp ở đại học, nghe được lúc này Triệu Lâm thật sự hối hận, một lúc lâu sau, Bách Hợp đáp: “ Tôi  suy nghĩ một chút.”

Cô đáp lại như vậy làm Triệu Lâm đứng ngoài cửa đôi mắt đỏ lên, vội vàng trả lời.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Lâm hít hít cái mũi, đang định hẹn Bách Hợp ra ngoài đi dạo một vòng, lúc này hắn mới nhớ từ khi chuyện sinh lễ, hơn nữa áp lực công việc lớn, sau khi cãi nhau với Bách Hợp thì chưa từng cùng cô ra ngoài dạo phố, cảm thấy cùng Phạm Bách Hợp ra ngoài đi dạo mà không có tiền, bạn gái thích gì đó lại không mua được làm hắn áy náy, hắn cảm thấy danh dự đàn ông bị giảm đi nên dần dần không thích dạo phố với cô, mỗi lần Phạm Bách Hợp nói đến chuyện ra ngoài đi dạo, hắn luôn dễ dàng buồn bực, sau khi biết Chu Tư Phàm, có hắn chia rẽ làm Triệu Lâm càng cảm thấy Phạm Bách Hợp phiền phức.

Lúc này Bách Hợp đồng ý cho hắn một cơ hội thì trong lòng Triệu Lâm vừa xúc động vừa áy náy, nhưng khi định mở miệng,nghĩ trên người không còn tiền nhưng nếu mượn tiền mẹ để đi dạo phố thì hắn lại không vui lắm, vì vậy lời đến bên miệng thì bị hắn nuốt trở về.Điện thoại trong tay không ngừng reo, thấy tên Chu Tư Phàm, trong lòng Triệu Lâm hơi không kiên nhẫn nhưng do dự một lát hắn vẫn bắt máy, bên kia điện thoại vừa thông, giọng điệu không tốt của Chu Tư Phàm vang lên:

“A Lâm, cậu xảy ra chuyện gì sao? Gọi điện lâu như vậy mới bắt máy?” Giọng điệu của hắn giống như đang tra hỏi, trong lòng Triệu Lâm lập tức không vui, ho một cái: “ Tư Phàm, vừa nãy không cầm điện thoại, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Trước đây khi Chu Tư Phàm gọi đến, Triệu Lâm sẽ bắt máy ngay lập tức nhưng bây giờ điện thoại vang lên sắp kết thúc thì hắn mới nhận, Chu Tư Phàm nghĩ đến thay đổi của Triệu Lâm trong hai ngày này, trong lòng có cảm giác không ổn::

“Chúng ta đã hẹn cùng xem bóng đá mà, A Lâm,trước đây hai chúng ta vẫn cùng xem bóng đá, tới bây giời cậu vẫn chưa từ chối, chẳng lẽ tôi làm sai điều gì nên làm cậu tức giận sao? Nếu như vậy thì tôi sẽ sửa!” Ăn trưa xong Chu Tư Phàm về nhà suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hai ngày này Triệu Lâm thay đổi quá lớn, hắn bỏ công sức mấy tháng trời trên người Triệu Lâm,tất nhiên không dễ dàng để con mồi chạy mất.

Nếu Triệu Lâm và Phạm Bách Hợp hòa hợp với nhau ngay dưới mắt hắn thì tâm cơ hắn bỏ ra trước đây, tất cả đều uổng phí.

Chu Tư Phàm nghĩ đến tính cách hiền lành không nguyên tắc, bản thân mình dù có chuyện hay không có chuyện mà vẫn xin lỗi như thế, hắn ta sẽ nhớ đến việc đối xử lạnh nhạt với mình mà cảm thấy áy náy, hơn nữa mình thẳng thắn xin lỗi, so với phụ nữ cố tình gây sự thì sẽ làm cho Triệu Lâm ấn tượng với một đàn ông thẳng thắn hơn một người phụ nữ, hắn chỉ cần đẩy nhẹ, cho dù Bách Hợp đã làm gì kéo tâm Triệu Lâm lại thì Chu Tư Phàm có tự tin lôi Triệu Lâm trở lại.

Quả nhiên hắn nói xin lỗi, Triệu Lâm đã cảm thấy áy náy, hắn nghĩ đến Chu Tư Phàm là con ông cháu cha, lại không có tính tình của con ông cháu cha mà không để ý chuyện nhỏ nhặt nói xin lỗi, hơn nữa mình tức giận với hắn thật sự là quá hẹp hòi, chuyện cơ bản không liên quan đến Chu Tư Phàm.

Mâu thuấn với Bách Hợp đã giải quyết mà Chu Tư Phàm nói lời xin lỗi, Triệu Lâm ngầm đồng ý cho hắn đếnnhà ăn cơm xem bóng đá, đợi hai người nói chuyện hơn mười phút rồi cúp máy, Triệu Lâm mới nhớ tới, đưa tay vặn nắm cửa phòng ngủ, muốn thương lượng với Bách Hợp:

” Vợ à, buổi tối Chu Tư Phàm tới nhà chúng ta, anh biết hiện tại chúng ta không có tiền, nếu không chỉ một tối nay thôi, sau này anh sẽ nói với cậu ấy để cậu ấy ít đến nhà chúng ta.” Lúc nãy, hắn còn trách Bách Hợp nhiệt tình quá với Chu Tư Phàm, hai người còn cãi nhau một trận, bây giờ mình lại nhờ Bách Hợp mua thức ăn, Triệu Lâm cũng cảm thấy xấu hổ, giọng nói nhỏ dần, hắn cho rằng Bách Hợp sẽ nhân cơ hội này mà nổi giận, không ngờ cô chỉ đáp lại một tiếng, không lên tiếng, Triệu Lâm thở phào nhẹ nhàng, muốn vào trong phòng nhưng khi đẩy cửa, bên trọng khóa trái, dễ nhận ra Bách Hợp chưa hết giận, tuy trong lòng có chút suy nghĩ nhưng không dám năn nỉ, sợ chọc cô tức giận, trở về ghế salon nằm.

Buổi tối lúc đang nấu cơm thì Chu Tư Phàm đã đến, trong bữa cơm Chu Tư Phàm luôn nói chuyện với Triệu Lâm, vẻ mặt phấn chấn nhưng Triệu Lâm lại không tập trung, thỉnh thoảng nhìn về phía Bách Hợp, Bách Hợp bỗng nhiên hỏi:

” Anh Tư Phàm  bây giờ bọn em bán hàng tiền lương không cao, học không được bao nhiêu, ở trường em học kế toán, nghe A Lâm nói trong nhà anh có người buôn bán vật liệu xây dựng, không biết nhà anh có thiếu nhân viên không, không bằng giới thiệu cho em một công việc?”

Vốn mục tiêu của Chu Tư Phàm đặt trên người Triệu Lâm, hắn không có hứng thú với phụ nữ, hơn nữa suy nghĩ làm sao để cướp Triệu Lâm từ Bách Hợp, bây giờ nghe cô hướng đến nhà mình, muốn tìm việc ở nhà mình, trong mắt lộ ra sự khinh thường, hắn chỉ chơi đùa đàn ông mà thôi không phải là yêu thích thật lòng, nếu Triệu Lâm đưa ra yêu cầu này thì hắn chắc chắn không do dự mà đồng ý vì nếu Triệu Lâm bị hắn chơi, đến lúc hắn đá Triệu Lâm thì tên nhóc này sẽ không có mặt mũi tiếp tục làm việc ở nhà hắn, khi đó mất Triệu Lâm lẫn nhân viên,hắn vẫn bình thường nhưng Bách Hợp đưa ra yêu cầu này thì không được.

Dù sao nếu  cô và Triệu Lâm bị mình quấy rối mà chia tay, ở Tân Hải cô ta tứ cố vô thân ( không quen biết bất kì ai), mấy tháng này hai người bọn họ bị mình ép khô, thường xuyên đến ăn cơm, vô hình tăng thêm gánh nặng  mà hai người này vốn nghèo, đến lúc đó Phạm Bách Hợp không có tiền sẽ dính mình không đi. Lúc đó mình chơi Triệu Lâm xong, nếu Phạm Bách Hợp ở lại cửa hàng nhà mình thì sẽ ầm ĩ rất phiền phức.

Mời người đến dễ, tiễn người đi khó, hắn là đàn ông phong lưu trong bụi cỏ một chiếc lá cũng không dính, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.

Hắn không ngờ da mặt Bách Hợp lại dày như vậy, không biết tự lượng sức mà đưa ra ý muốn làm việc trong cửa hàng của cha mình, hắn đang thảo luận bóng đá với Triệu Lâm, làm như không nghe thấy Bách Hợp hỏi, không nghĩ đến cô ta lại nhắc lại, Chu Tư Phàm nhíu lông mày:

“ Chuyện làm ăn của ba, anh chưa bao giờ nhúng tay vào.”

Câu này xem như là lời từ chối khéo léo Chu Tư Phàm cảm thấy người nào có chỉ số thông minh bình thường sẽ nghe hiểu ý của hắn, Triệu Lâm mặt đã đỏ bừng, Chu Tư Phàm thấy bộ mặt đáng yêu đó, cơ thể giống như bị đốt lửa, thực sự muốn áp hắn ngay trên bàn cơm, hung ác làm hắn. Triệu Lâm chịu không nổi đẩy mắt kính, nhíu mày nhìn Bách Hợp, chớp mắt ra hiệu với cô,  rõ ràng là xấu hổ, Chu Tư Phàm lạnh lùng nhếch miệng, hắn chỉ chơi đàn ông không nghĩ sẽ trả giá bằng thứ gì trong cuộc chơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play