Tố tụng như vậy không phải là vụ án phức tạp, chỉ là chuyển quyền giám hộ, tài liệu Bách Hợp chuẩn bị hết sức đầy đủ, mẹ Vệ không có nguồn kinh tế, từ trước đến nay là dựa vào Vệ Bách Hợp nuôi sống, nếu như bà không phải là mẹ ruột của Vệ Thụy thì bà không thể chiếm được quyền giám hộ của Vệ Thụy, sau khi tòa án suy nghĩ cách nào để Vệ Thụy càng thêm có lợi thì phải giao Vệ Thụy cho Bách Hợp
Mà gần đây mẹ Vệ đang sứt đầu mẻ trán, chùa ở phụ cận đi hóa duyên được mười vạn thì tu sửa chùa một lần, không ngờ qua vài ngày cảnh sát lại tìm đến tận cửa, yêu cầu điều tra, số tiền này đúng là mẹ Vệ quyên đi ra, có ghi chép chuyển tiền, những thầy chùa này dựa vào mẹ Vệ tự nguyện đưa cho bọn họ mà không phải là bọn họ dùng thủ đoạn đoạt lấy, những người này không nghĩ mẹ Vệ tốt như vậy, quyên một lần là mười vạn, chỉ nghĩ rằng sẽ quyên mấy trăm ngàn, không nghĩ mẹ Vệ lại hào phóng như thế.
Bắt đầu khi nhận được tiền, những người này ngoài mừng rỡ như điên còn có lo lắng bất an, chẳng qua là sau mấy ngày thấy bên mẹ Vệ không có động tĩnh, lá gan liền lớn, cầm số tiền này ra khỏi chùa vui vẻ một lần, bây giờ tiền đã tiêu, có trả lại cũng không đủ, quan trọng nhất là mẹ Vệ không đành lòng hại những thầy chùa này ngồi tù, vì vậy khi cảnh sát tới cửa hỏi khẩu cung bà thừa nhận mình chủ động đem tiền quyên cho những thầy chùa này là sự thật, án kiện đến trình độ như vậy, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, vì mẹ Vệ ra mặt, bà giúp đỡ những thầy chùa bên kia như thế thì cảnh sát không còn cách nào khác, cuối cùng gọi điện thoại cho Bách Hợp. Nói đây là chuyện nhà, yêu cầu cô tự mình giải quyết, sau này giữ gìn kỹ tài sản, chuyện này liền kết thúc như vậy.
Nhưng những thầy chùa này sau khi cầm tiền không cảm ơn mẹ Vệ mà vì Bách Hợp báo cảnh sát làm bọn họ bị tra xét, bị hoảng sợ một trận, đợi đến khi vụ án kết thúc, những người này tức giận, đến nhà mắng mẹ Vệ một trận.
Bách Hợp về nhà thăm Vệ Thụy, hàng xóm cách vách nói với cô mấy ngày trước có mấy thầy chùa hung dữ tới cửa suýt nữa đánh mẹ Vệ, cô thực sự không nói ra lời. Mẹ Vệ còn nói thay những người lừa gạt này, lại sợ Bách Hợp đi tìm bị họ gây phiền phức, thậm chí trong lời nói còn có chút oán trách Bách Hợp không nên làm lớn chuyện như vậy.
“Người xuất gia, kiếm miếng cơm không dễ dàng, con ép buộc bọn họ như vậy làm gì? Tiền tiêu rồi, sau này kiếm lại là được. Con làm hơi quá rồi.” Sau khi Vệ Thụy hạ sốt thì mẹ Vệ lập tức liền sẹo quên đau, vào lúc này lại nói ra tiền tiêu rồi có thể kiếm lại, Bách Hợp cười lạnh một tiếng: “Tiền tiêu rồi có thể kiếm lại, bà kiếm bằng cách nào? Sau khi tiểu Thụy ra viện bà kiếm được một đồng tiền sao? Chu Minh Ngâm cho mười vạn bà tiêu hết, bà khoác lác cái gì?”
Bởi vì chuẩn bị ly hôn với Chu Minh Ngâm, mấy ngày nay Bách Hợp không đi đến công ty nhà họ Chu. Mà chuẩn bị vay tiền mở thẩm mỹ viện giống như nguyên chủ trong nội dung kịch. Tuy Vệ Bách Hợp bị mẹ Vệ hại thảm nhưng trên phương diện làm ăn không ngốc lại rất có tài năng, cuối cùng mở thẩm mỹ viện làm ăn có lãi, thật ra một mình Bách Hợp không quan trọng nhiều tiền hay ít tiền nhưng có Vệ Thụy thì số tiền nuôi cậu và chữa bệnh là một số tiền lớn, Bách Hợp đã gửi hồ sơ vay tiền đến ngân hàng. Hai ngày rồi chưa có tin tức. Nhưng có tầng quan hệ với nhà họ Chu thì khả năng bị từ chối là rất nhỏ.
Nguyên chủ ở bên Chu Minh Ngâm mấy năm, bị em gái của hắn chọc tức nhiều như vậy, Bách Hợp quyết định ly hôn với hắn lại không muốn tài sản gì của nhà họ Chu. Nhiều nhất cũng chỉ là mượn dùng thanh thế của nhà họ Chu giúp mình đi lên, Bách Hợp không thẹn với lương tâm.
Trong phòng Vệ Thụy đeo yếm ăn. Một người làm đang đút thuốc cho cậu nhưng cậu quấy rối không chịu mở miệng, khóc nức nở, thấy Bách Hợp trở về, ánh mắt liền sáng lên:
“Chị…” Cậu nói chuyện rất vất vả nhưng có thể nghe được rõ ràng, khi Bách Hợp qua ngồi, nhận lấy chén thuốc từ tay người làm rồi đút cho cậu uống, mặc dù cậu không muốn uống nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ra.
“Tiểu Thụy chỉ nghe lời cô Vệ, chén thuốc này tôi đút nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa hết.” Phần lớn thuốc của Vệ Thụy đều đắng, cậu giống như đứa nhỏ, cả một viên nuốt không nổi, chỉ có thể giã thuốc thành bột, pha nước rồi đút cho hắn uống, đôi khi không uống chỉ có thể mạnh mẽ đổ vào, người làm định đổ nhưng không ngờ Bách Hợp trở lại.
Bách Hợp nghe như thế không lên tiếng, mẹ Vệ đi theo Bách Hợp vào nhà,ban đầu căn nhà Bách Hợp thuê rất tốt, bây giờ ba phòng để đầy đồ đạc,hai mẹ con và ba người làm ở đã chen chúc rồi, có đôi lúc mẹ Vệ thấy có người lưu lạc đầu đường sẽ mời đến nhà, trong phòng càng chật hơn, trong phòng có một mùi đồ đạc mốc meo lâu năm.
“Con rốt cuộc muốn làm gì? Minh Ngâm tốt như vậy, sao con lại ly hôn với cậu ấy? Chuyện hôn nhân không phải là trò đùa…” Mẹ Vệ nghĩ đến Bách Hợp nói bà xài hết mười vạn Chu Minh Ngâm cho mượn mình không thể trả lại, lại nghĩ đến con gái chê mình không thể kiếm tiền, trong lòng khó chịu nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể phản bác, nghĩ đến cô muốn ly hôn, nhịn không được dạy bảo cô hai câu, Bách Hợp không muốn nghe bà nhắc mãi, cắt đứt lời của bà: “Chuyện của tôi trong lòng tôi biết, bà quan tâm chuyện của bà kìa.”
Mẹ Vệ bị nói, sắc mặt ngẩn ngơ, khóe mắt đỏ lên, quay lưng lại đưa tay lau khóe mắt, Bách Hợp không quay đầu lại: “Tôi đã xin chuyển quyền giám hộ của Vệ Thụy, tuổi của bà bây giờ không nhỏ, chăm sóc em ấy hơi quá sức, tôi đã liên lạc với một viện dưỡng lão, sau này mỗi tháng tôi sẽ chuyển tiền đến viện dưỡng lão, những chuyện khác bà không cần lo.”
Trước đây việc chăm sóc Vệ Thụy hầu như do ba người làm phụ trách, thời gian mẹ Vệ chăm sóc con trai không nhiều, thực sự là chuyện của Vệ Thụy từ trước tời nay bà chưa bao giờ quan tâm, bây giờ có quyền giám hộ hay không thì bà cũng không để ý, nghe Bách Hợp nói thì liền gật đầu một cái, nhưng nghe Bách Hợp nói muốn đưa mình đi viện dưỡng lão, mẹ Vệ lộ vẻ do dự: “Mẹ bây giờ còn trẻ, không cần phải vào viện dưỡng lão, mẹ ở đây, giúp người khác giữ trẻ, giúp người khác một ít việc, thời gian một ngày trôi qua rất nhanh…”
Bà chưa nói xong, Bách Hợp nhìn bà, mẹ Vệ bị cô nhìn rụt bả vai.
Bởi vì mẹ Vệ giúp người khác giữ con, chút nữa lạc con mình, bây giờ bà còn mặt mũi nhắc lại chuyện này. Bách Hợp không định thu thập mẹ Vệ, chỉ đem bà ra xa, nếu sau khi bà vào viện dưỡng lão không gây phiền phức cho cô thì mỗi tháng cô sẽ chu cấp, lâu lâu sẽ đi thăm bà, xem như thay nguyên chủ hoàn thành nghĩa vụ, thời gian còn lại bà giúp người khác làm chuyện tốt là chuyện của bà, sau này mọi người cách xa nhau, thì sẽ sống yên ổn.
Đây là cách tốt nhất cô nghĩ ra, ngay cả viện dưỡng lão Bách Hợp đã liên lạc xong rồi, chỉ chờ quyền giám hộ được chuyển cho cô thì sẽ đưa mẹ Vệ qua, không cho bà thời gian từ chối, đương nhiên mẹ Vệ nhìn ra được, không dám lên tiếng.
Nửa tháng sau, tiền ngân hàng cho vay được chuyển đến, Bách Hợp trực tiếp thuê nơi nguyên chủ đã mở thẩm mỹ viện trong nội dung kịch, những chuyện này Vệ Bách Hợp đã làm một lần, hôm nay Bách Hợp chỉ cần đồ lên vật có sẵn mà thôi, làm rất thuận lợi, không tới ba tháng, thẩm mỹ viện được khai trương, mà mấy ngày sau, Bách Hợp trực tiếp đưa mẹ Vệ đến viện dưỡng lão, lúc đi bà vẫn như cũ, thu lúc thu dọn đồ đạc thở dài thở ngắn, dáng vẻ không muốn rời đi, Bách Hợp không quan tâm đến bà.
Trong phòng có rất nhiều thứ mẹ Vệ nhặt về, có đồ rách nát của những người mẹ Vệ từng chứa chấp, Bách Hợp trực tiếp gọi người của công ty nhà sạch đến quét dọn toàn bộ ném đi, khi ném cái chén bể, mẹ Vệ đang thu dọn hành lý vội vàng ngăn cản người của công ty nhà sạch:
“Đây là vật lúc trước mấy đứa bé để lại, đừng ném, giữ lại đi.” Những chén khi miệng có nhiều chỗ mẻ, mẹ Vệ lại xem như bảo bối, người của công ty nhà sạch nghe như thế nhìn Bách Hợp hỏi ý kiến, Bách Hợp không để ý tới mẹ Vệ, ra hiệu bảo những người đó ném những thứ đồ này ra, mẹ Vệ rưng rưng nước mắt, kéo ghế ngồi xuống:
“Mẹ nghĩ, mẹ đi viện dưỡng lão, nhà này không có ai ở, không bằng để lại, sau này làm thành chỗ thu nhận người không có chỗ đi?” Bà nói xong, lau nước mắt: “Ở nhiều năm như vậy, phải đi thật sự không nỡ, nơi này trước đây có nhiều đứa trẻ đã từng ở, chúng nó sau này muốn trở về thăm mẹ hoặc gặp khó khăn muốn mẹ giúp đỡ, nhà không còn thì chúng nó sẽ không liên lạc được với mẹ.”
Bây giờ mẹ Vệ là bùn nhão qua sông khó khắn, mà vẫn nghĩ đến việc giúp đỡ người khác, Bách Hợp nghe thật sự muốn cười, quay đầu nhìn bà một cái:
“Nơi này mỗi tháng tiền thuê phòng hai ngàn tám, bà muốn giữ lại cũng được, ai thay bà trả tiền?
Muốn làm chuyện tốt thì phải xem bản thân có khả năng hay không, mẹ Vệ khả năng nuôi sống bản than còn không có, còn luôn muốn giúp đỡ người khác, nơi này là căn hộ cách trung tâm thành phố không xa, Bách Hợp thuê là căn hộ ba phòng, tiền thuê mỗi tháng không rẻ, mẹ Vệ còn muốn đem chỗ này trở thành cái gì nơi thu nhận, Bách Hợp không phải là con gái thật sự của mẹ Vệ, không muốn nuông chiều bà, một câu nói làm mẹ Vệ á khẩu không trả lời được, bà thu thập một đống đồ vật, xe của viện dưỡng lão nhanh chóng đến dưới lầu.
Khi mẹ Vệ bị đưa đi, bà khóc sướt mướt giống như không bỏ được một đôi trai gái, nhưng Bách Hợp tin tưởng không đến nửa ngày, chỉ cần trong viện dưỡng lão có người cần bà giúp đỡ thì bà rất nhanh có thể cười vui vẻ.
Thẩm mỹ viện làm ăn từ từ bắt đầu có lời, bởi vì Bách Hợp sống một mình, cho nên sau khi dư dả, lập tức thuê một căn hộ bên cạch căn hộ của Vệ Thụy, để dễ dàng chăm sóc em trai, ở nhà bản thân muốn luyện võ cũng tự do, nếu Vệ Thụy xảy ra chuyện, cô có thể kịp thời phát hiện.
Buổi chiều lúc ra khỏi thẩm mỹ viện, Chu Minh Ngâm gọi điện thoại tới hẹn cô ăn cơm tối, tuy nói quyết định ly hôn nhưng bởi vì Chu Minh Ngâm không đồng ý nên chuyện ly hôn của hai người kéo dài cho tới bây giờ, Bách Hợp định kéo dài hai năm, đến lúc đó Chu Minh Ngâm không đồng ý thì không còn quan trọng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT