Edit: GlassP1314

Beta: Sakura

Lần này Vệ  Thụy  ở bên ngoài cả đêm, khi sinh ra cơ thể cậu đã tổn thương, thể chất kém, hơn nữa sau khi sinh lại bị bệnh nên cơ thể rất yếu, dễ cảm lạnh, may là lúc này thời tiết nóng, nếu thời tiết lạnh thì sợ là cậu đã chết lạnh rồi.

Người một nhà đi theo lên xe cứu thương, cảnh sát không đi theo mà sẽ đi liên lạc với phụ huynh mấy học sinh kia, sau khi thảo luận tiền bồi thường liền lần lượt rời đi.

Khi vào bệnh viện, con ngươi của Vệ  Thụy  đã bắt đầu giãn, sốt đến cả người run lên, người đã không có ý thức, hô hấp yếu ớt, nhiệt độ đã lên tới 43 độ, chưa xác định có viêm màng não hay không, bác sĩ cho cậu thuốc chống co giật trước,  Vệ  Thụy  gầy yếu nằm trên giường bệnh màu trắng, mẹ Vệ cắn môi, nước mắt rơi xuống giống hạt ngọc, hai hàng nước mắt chảy xuống, rớt xuống áo bà tụ lại thành ba chỗ, khóc không tiếng động mà vừa buồn thương.

Cả đêm qua mọi người đều không ngủ, mấy người làm tìm thấy Vệ  Thụy  cũng thở phào nhẹ nhỏm, tuy mệt nhưng mọi người đều hiểu rõ công việc bảo vệ, ở thời điểm quan trọng này, mấy người không để ý mình mệt mỏi, tranh nhau muốn ở lại, Bách Hợp kiên trì để cho mấy người này trở về nghỉ ngơi trước, sau khi nghỉ ngơi thì làm một ít thức ăn Vệ  Thụy có thể ăn, bản thân thì ở lại bệnh viên trông nom, mẹ Vệ  cũng muốn đi cùng mấy người làm nhưng nhìn thấy Bách Hợp không lên tiếng, rụt rè ở lại.

“Tiểu Thụy  không sao chứ?” Thấy con trai gắn máy thở, lồng ngực gầy yếu dường như không có cảm giác phập phồng, mẹ Vệ cũng sợ. Không nhịn được hỏi con gái một câu.

Thực ra bản thân Vệ Bách Hợp giống nhưmẹ Vệ, tuy nói bà sợ con gái nhưng thời điểm quan trọng vẫn dựa vào Bách Hợp nhưng Bách Hợp nghe như vậy trong lòng cũng không vui. Cô không lên tiếng, mẹ Vệ  cúi đầu không dám hỏi nữa, vẻ mặt làm bộ đáng thương.

Giày vò mấy tiếng đồng hồ, bác sĩ nói nếu sốt không giảm thì hi vọng Vệ Thụy sống được rất nhỏ, tiếc là hiện tại Bách Hợp vừa mới vào nhiệm vụ, trong cơ thể không có nội lực, nếu không có thể dùng linh lực điều trị cơ thể Vệ  Thụy  một ít, giảm bớt bệnh hắn bị từ nhỏ, sau đó phối hợp với phương pháp điều trị thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, bây giờ cô chỉ có thể dùng phương pháp vật lý giúp Vệ  Thụy giảm nhiệt độ, lau mát bằng nước ấm cho cậu để giúp cậu nhanh chóng hạ nhiệt độ, bên trời trời dần tối, cuối cùng nhiệt độ của Vệ  Thụy dần dần hạ xuống, bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Trải qua một lần như thế, lúc trước sắc mặt của Vệ Thụy nhợt nhạt thì bây giờ nhìn càng đáng thương hơn,  Bách Hợp ngồi bên cạnh cậu, tay cậu gầy giống như chân gà. Hơn nữa bởi vì bại liệt não mà cơ thể cậu phát triển không tốt lắm, mấy ngón tay cong một góc độ không bình thường, nhìn kỳ lạ. Bách Hợp nắm bàn tay cậu trong lòng bàn tay, không lên tiếng.

Mẹ Vệ ngồi ở trong góc, dáng vẻ muốn đi qua đi lại mà không dám, bên ngoài phòng bệnh điều dưỡng  gõ cửa, Bách Hợp quay đầu hướng về phía cửa kính phòng bệnh gật đầu, điều dưỡng mở cửa ra, cẩn thận nói:

” Cô Vệ! Mọi người chưa làm thủ tục nhập viện.”

Bởi vì Vệ  Thụy  mà  Vệ Bách Hợp biết hầu hết người ở bệnh viện, vừa rồi là tình huống khẩn cấp, vì cứu bệnh nhân, lại nhìn Bách Hợp thật sự lo lắng cho em trai. Dù sao Bách Hợp kết hôn với Chu Minh Ngâm  , sẽ không nợ tiền thuốc. Bệnh viện cũng biết gia cảnh người nhà họ Chu, vì vậy lúc đó không hối thúc cô đóng tiền, hiện tại tình hình của Vệ Thụy ổn định rồi nên hối thúc cô đóng tiền.

Bách Hợp gật đầu, nhìn mẹ Vệ, sắc mặt mẹ Vệ  lập tức trắng bệch, đứng lên, bà lo lắng đi theo điều dưỡng  ra ngoài, hai người không rời đi, cách cửa kính, Bách Hợ  thấy bà đang nói gì đó với điều dưỡng  nói gì, do góc độ nên cô không thấy khuôn mặt điều dưỡng nhưng Bách Hợp bỗng nhiên nhớ trước đây mẹ Vệ  nói có người mượn tiền, trong lòng trầm xuống, bỏ tay Vệ  Thụy vào trong chăn rồi  mới đi ra cửa.

“… Tôi sẽ gọi điện cho người quen mượn tiền, các cô cho tôi thêm thời gian vài tiếng đồng hồ là đủ…” Mẹ Vệ  đang nhỏ giọng cầu xin điều dưỡng, còn chưa kịp nói với cô đừng nói chuyện này với  cho con gái của mình, không nghĩ tới Bách Hợp đi ra nghe được, bà run một cái, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn điều dưỡng, khi thấy Bách Hợp thì vội vàng cúi đầu.

“Chờ một chút.” Bách Hợp cười với điều dưỡng, điều dưỡng  kia thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng ôm đồ  rời đi, hai tay Bách Hợp khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào mẹ Vệ:

“Mười ngày trước tôi chuyển vào tài khoản của Vệ  Thụy  mười vạn.” Bệnh tình của Vệ  Thụy  thuộc vào nhóm người được bảo trợ nên hắn mua bảo hiểm y tế ở địa phương, cùng với tiền trợ cấp nhưng thuốc của hắn là thuốc nhập từ nước ngoài nên giá hơi cao, bình thường đều là tự trả tiền, đôi lúc thanh toán tiền sẽ bị thiếu, vì như vậy nên áp lực của Vệ  Bách Hợp  rất lớn, tiền luôn luôn không đủ, đối với cô một đồng tiền đều  hết sức đáng giá, cho nên mới có thể tiết kiệm được mười vạn trong thời gian bốn năm, đồng phục là công ty phát, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, tiết kiệm được mười vạn.

Nghe được Bách Hợp  nhắc tới mười vạn khối này, mẹ Vệ  lập tức ủ rũ: “Mấy ngày trước, mấy ngày trước có thầy chùa đi  hóa duyên, nói người có duyên với Phật…”

Đã hơn hai mươi bốn giờ không chợp mắt, Bách Hợp cảm thấy gáy căng lên đến đau, lúc này mẹ Vệ  còn nói những điều này với cô, cô không nhịn được cắt đứt lời của mẹ Vệ:

“Nói điểm chính!”

“Chùa Nam Sơn chèo chống không nổi nữa, bọn họ thu nuôi cô nhi, lại thường xuyên bố thí cho người nghèo nên ra ngoài  hóa duyên, hơn nữa tin phật, làm chuyện tốt sẽ tích công đức, cho nên….”,

“Cho nên thế nào?” Mẹ Vệ không dám nói tiếp nữa, mặc dù Bách Hợp đoán được kết quả nhưng vẫn hỏi một câu.

Mẹ Vệ  lại bắt đầu rơi nước mắt, bà khóc một lúc lâu, thấy Bách Hợp  không có ý muốn an ủi bà, ánh mắt con gái bình tĩnh lạnh lùng nhìn bà giống như một người xa lạ vậy, mẹ Vệ  vừa sợ vừa loạn:

“Cho nên, mẹ quyên tiền.” Nói xong lời này, hai mắt bà nhắm nghiền, không dám nhìn sắc mặt của Bách Hợ, bà  đang chờ Bách Hợp nổi giận, chờ cô mắng mình.

Đây là thói quen trước đây sau khi bà chọc Vệ  Bách Hợp  tức giận,  khi mẹ Vệ  quyên tiền đi ra ngoài chỉ nghĩ số tiền này có thể giúp được nhiều người nên không nghĩ quá nhiều, thậm chí khi góp tiền suy nghĩ có thể giúp được những người nghèo khổ kia có cuộc sống tốt hơn mà cảm thấy rất vui, đến hôm nay Bách Hợp nói cần dùng tiền, bà mới cảm thấy nguy rồi.

“Đi lấy lại tiền về.” Bách Hợp     cười lạnh một tiếng, lười nổi giận với người như mẹ Vệ vậy, cô trực tiếp nói một câu, xoay người muốn kéo cửa đi vào.

Nếu giống như trước đây bị mắng một trận rồi xong, mẹ Vệ  hiểu tính cách con gái, cô mắng xong thì sẽ có biện pháp giải quyết, nhưng bây giờ Bách Hợp không mắng bà, thậm chí còn không muốn để ý tới bà, mẹ Vệ  lập tức hoảng sợ, bà cuống quít muốn đưa tay kéo Bách Hợp   :

“Nhưng mà, nhưng mà tiền kia có thể giúp nhiều người hơn, hơn nữa, hơn nữa tiền lại ở trong thẻ ngân hàng, không có bao nhiêu tiền lãi mà có thể cho nhiều đứa trẻ ăn cơm no…”

“Tôi không quan tâm điều đó, tôi không quan tâm người khác có tiền hay không được ăn no, tôi chỉ biết bây giờ Vệ  Thụy  nằm trong bệnh viện, không có tiền trả tiền viện phí.” Bách Hợp nhìn mẹ Vệ, lạnh lùng nói, mẹ Vệ nhỏ giọng đáp lại: “Tìm, tìm Minh Ngâm  mượn một ít…”

“Muốn mượn thì bà tự đi mà mượn.” Bách Hợp  nói xong, mẹ Vệ  gật đầu, muốn mượn điện thoại của cô, hoàn toàn không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Bách Hợp, thậm chí còn thở phào nhẹ nhỏm, ánh mắt Bách Hợp lạnh xuống: “Không được nói tên của tôi, khi nào trả, dùng cách gì, bà phải tự hiểu, bà không cần nghĩ tôi sẽ trả thay bà, cũng không nên thấy anh ta là chồng tôi mà không cần trả, nói rõ với bà, tôi chuẩn bị ly hôn với Chu Minh Ngâm, con gái bà ngủ với người khác kiếm mấy đồng tiền không dễ, nếu bà mượn tiền mà không có cách trả, đến lúc đó là trách nhiệm của bà.”

Mẹ Vệ  không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, động tác đưa tay ra ngoài chuẩn bị mượn điện thoại của cô lập tức dừng lại, vẻ mặt sợ hãi:

“Tại sao phải ly hôn? Tại sao phải ly hôn? Không phải là đang êm đẹp sao? Vừa kết hôn mấy ngày, làm sao có thể ly hôn?

“Có một người mẹ như bà, núi vàng núi bạc cũng hết, bà cảm thấy Chu Minh Ngâm ngu ngốc?” Bách Hợp sờ đầu tóc, sáng sớm hôm qua búi tóc, cả ngày không thả xuống, bây giờ da đầu khó chịu, cô đưa tay lấy cái kẹp xuống, để cho tóc xõa ở sau lưng, mẹ Vệ  nghe cô nói như vậy, có chút khó chịu: “Minh Ngâm  không giống loại người như vậy.”

Bách Hợp vẫn còn đưa tay xoa đầu, nghe nói như thế liền nở nụ cười: “Anh ta không là hạng người gì? Bà cảm thấy bà là hạng người gì? Tóm lại tôi hiện không có công việc không thu nhập, tiền viện phí của Vệ  Thụy bà nhất định phải lấy về, nếu như bà cố gắng đem tiền quyên đi ra ngoài mặc kệ sống chết của con trai bà thì tôi không còn cách nào.”

Trước kia Vệ  Bách Hợp chuyện gì cũng một mình chịu đựng, thậm chí ngay cả trách nhiệm của mẹ Vệ mà cô ấy cũng gánh lên vai, đến cuối cùng mẹ Vệ  giống như một con gà con được bảo vệ ở bên trong, vẫn duy trì được sự đơn thuần như thế.  Chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên xảy ra, trước kia Vệ Bách Hợp     luôn ầm ĩ khóc lớn rồi thôi, tự mình nghĩ biện pháp giải quyết cho nên mẹ Vệ cũng hình thành thói quen, giống như gây chuyện thì sẽ có người thay bà giải quyết vậy,  Bách Hợp không định nuông chiều bà như vậy, bà đưa tiền ra ngoài như thế nào thì tự mình cầm tiền về, đời này mẹ Vệ  không tự tay kiếm được bao nhiêu tiền, người khác đưa tiền đến tận tay nên bà cảm thấy tiền tới dễ dàng, đi cũng nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play