Bệnh của Vệ Thụy vừa sinh ra đã thế, tuy Vệ Bách Hợp luôn cố gắng kiếm nhiều tiền để em trai có thể được chữa trị bởi những bác sĩ, bệnh viện tốt nhất, nhưng bởi vì lúc nhỏ không chữa trị kịp thời nên khi Vệ Thụy lớn lên tình huống nửa thân trên so với nửa thân dưới ngày càng nghiêm trọng hơn, có khi nói không ra tiếng, trí lực cũng tương đối thấp, tuy cậu không phải là cái bộ dáng co quắp trên giường nhưng cũng chẳng tốt hơn thế bao nhiêu cả, trước kia Vệ Bách Hợp cõng cậu trên lưng, mình đi đâu cậu ở đó, sau khi lên đại học công việc bận rộn, thì việc đầu tiên cô làm chính là mua xe lăn cho cậu, đi đâu cũng có người đẩy, theo lí mà nói thì dưới tình cảnh như thế Vệ Thụy không nên mất tích mới phải, vì nếu không có người đẩy xe lăn thì cậu không thể tự đẩy xe đi được.
Bây giờ mẹ Vệ lại nói Vệ Thụy mất tích, trong khi bên cạnh cậu đã có những người hộ lí được Vệ Bách Hợp thuê để trực bên người cậu 24/7, mẹ Vệ không quan tâm cậu thì ba người hộ lí kia đâu?
Bách Hợp tắt điện thoại, bên kia Chu Minh Ngâm nhìn biểu hiện có chút đông cứng của Bách Hợp, do dự nửa ngày mới hỏi một câu:
“Có chuyện gì à? Cần anh lái xe đưa đi không?” Mặc dù hắn nói muốn đưa Bách Hợp đi, nhưng nhìn động tác cởi dây an toàn của Bách Hợp lại không tự chủ thở phào một hơi, Chu Viện Viện bắt hắn trong vòng nửa tiếng phải quay về, nếu không cô ta lập tức đặt vé máy bay về Đức, nếu cô ta quả thực đi Đức, khi ba mẹ Chu trở về chắc chắn sẽ hoài niệm đến phát bệnh mất.
Hắn vội vã muốn rời đi,chỉ là biết Bách Hợp không lái xe, chiếc xe nửa tháng trước mình mua cho cô thì bị Chu Viện Viện cướp mất sáng nay rồi, nhưng thật ra sau khi Chu Viện Viện tốt nghiệp thì luôn ở nhà, chiếc BMW kia cũng chưa hề lái qua. Phần lớn thời gian đều là điện thoại cho hắn bảo hắn đi đón, hôm qua Chu Viện Viện msti chơi, khi trở về đã gần sáng. Hơn nữa vì say rượu, tuy nói lúc trưa vì sợ Bách Hợp ở cùng với Chu Minh Ngâm nên Chu Viện Viện bảo Chu Minh Ngâm phải về nhà ở cùng với cô, sau đó thì cô cũng về phòng đi ngủ, chiếc BMW đỏ cô ta cướp được cũng chưa đi qua. Ngược lại bây giờ Bách Hợp đang gặp chuyện gấp lại không có xe mà đi.
Nghĩ tới chuyện này, Chu Minh Ngâm có chút áy náy, lúc này mà bỏ mặc Bách Hợp còn chính mình lái xe bỏ đi thì có chút không đúng nên muốn tiễn cô, rõ ràng sẽ không kịp thời gian trở về, tính của Chu Viện Viện từ nhỏ đến giờ chính là nói được làm được, có thể sẽ bỏ đi thật. Đến lúc đó muốn dỗ cô trở về cũng không dễ dàng như vậy.
“Anh có thể tiễn được tôi?” Bách Hợp không thèm hiểu lòng người trấn án Chu Minh Ngâm ngược lại cười hỏi hắn một câu, Chu Minh Ngâm xác thật không thể tiễn cô, bây giờ thời gian quả thực có chút gấp gáp rồi, buổi tối là thời gian tan làm chính là giờ cao điểm, có thể bị kẹt xe, hắn còn phải lái xe lên núi, nếu mà chậm trễ sợ rằng tiểu tổ tông lại muốn ầm ĩ. Vừa rồi hắn nói như vậy đơn giản chỉ là vì không có mặt mũi bỏ đi liền thôi, không nghĩ tới Bách Hợp có thể không chừa đường lui cho hắn như thế, thoáng chốc Chu Minh Ngâm có chút xấu hổ, chính mình mấy phút trước còn đồng ý ăn cơm tối với cô, ở lại qua đêm với cô, lời nói ra còn chưa lạnh mà lòng người đã thay đổi rồi, trong lòng đoán rằng không biết Bách Hợp có vì hắn nuốt lời mà tức giận không, nghĩ miên mang rồi hắn nói:
“Đừng giận, nghe lời, ngày mai chồng sẽ đến đón em.” Mỗi lần hắn đều nói với Vệ Bách Hợp những lời như vậy. Nhưng kết quả mỗi lần đều giống nhau. Bách Hợp cười cười, kéo váy mình: “Ngược lại cũng không cần anh phải đến đâu, nhưng phiền anh đem đồ dùng quần áo và bàn chải, khăn mặt, đồ cá nhân của tôi đến là được rồi.”
Chu Minh Ngâm rất sợ cô sẽ nháo nhào lên, không nghĩ đến cô chỉ yêu cầu mình đem đồ đến mà thôi. Cũng không giống như tức giận, không khỏi thở dài một hơi. Liên tục gật đầu, hắn không dám hỏi Bách Hợp mới vừa rồi ai gọi điện đến và vì việc gì, rất sợ sau khi hỏi thì bản thân mình sẽ thoát không ra, nói một câu bảo cô cẩn thận, Chu Minh Ngâm để cô xuống xe, điện thoại vừa reo lên, hắn còn không kịp nói tạm biệt với Bách Hợp liền để cô đứng ven đường bắt taxi, bóng lưng cô độc làm hắn có một loại cảm giác lạ lẫm nói không nên lời, không còn là cảm giác có thể ôm cô vào lòng như trước kia nữa, phảng phất như càng gần càng xa, Chu Minh Ngâm vội vàng lắc đầu, vội vàng đạp chân ga.
Lúc taxi đến nhà họ Vệ, còn chưa đến bảy giờ tối, trên đường Bách Hợp cũng đã gọi điện báo cảnh sát, nên lúc cô còn chưa tới nơi thì cảnh sát đã đứng trước cổng rồi.
Sau khi Vệ Bách Hợp lớn lên rồi đi làm, kinh tế trong nhà có khá giả hơn chút ít, nhưng dù Vệ Bách Hợp có thể kiếm ra tiền cũng không thể cung cấp nổi cho một mẹ Vệ phá tiền trong tay, tuy là người một nhà nhưng sống rất căng thẳng, Vệ Bách Hợp đi làm vài năm, hầu như không thể tiết kiệm nổi tiền, cô thuê cho mẹ Vệ cùng mấy người hộ lí ba căn phòng, bên trong lúc này chứa toàn những bình nước khoáng cùng với một ít đồng sắt có thể bán, trong phòng chứa có mùi hôi nặng nề.
Lúc này cảnh sát đang lấy khẩu cung mẹ Vệ, ba người hộ lí này đều là những người thật thà, ngồi bên cạnh với vẻ mặt bất đắc dĩ, tuy nói người bình thường dù cho là mất tích cũng phải sau 48 tiếng mới lập án, nhưng mà Vệ Thụy không giống vậy, cậu chỉ là một người không có trí lực và năng lực tự ý thức hành động của mình – là một thiếu niên bị bệnh bại não, nếu gặp chuyện cậu hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ, lúc Bách Hợp báo án còn đặc biệt cường điệu điểm này, hơn nữa cô nói ra thân phận Chu gia thiếu phu nhân của mình, bởi vậy nên cảnh sát hành động rất nhanh.
Lúc cô vào cửa, trong ánh nhìn mẹ Vệ nhìn cô mang theo vài phần chột dạ và xấu hổ, có chút khẩn trương, hai tay bắt lấy nhau, bờ môi nhẹ nhàng run rẩy.
Vệ Bách Hợp là một cô gái xinh đẹp, có thể nhìn ra được mẹ Vệ lúc còn trẻ tuyệt đối là một người có tư sắc, nếu không lúc trước cũng không mê hoặc được bố của Vệ Thụy, làm cho ông tình nguyện thay bà trả nợ và chịu nuôi dưỡng cô ấy. Tuy nói trải qua cuộc sống nhiều năm đầy khốn khổ, nhưng trên mặt Mẹ Vệ vẫn như trước mang theo vài phần thoát tục ngây thơ, giống y hệt bộ dạng của một thiếu nữ vô tội, lúc bà thấy vẻ mặt lãnh đạm của Bách Hợp, mẹ Vệ cắn cắn môi.
“Vì sao Vệ Thụy mất tích cũng không biết sao?” Bách Hợp đi vào cửa, không tìm ghế ngồi đã trực tiếp lên tiếng, khi nhìn thấy cô trở về, ba người hộ lí mới nhẹ nhàng thở phào, giống như đã tìm được người tâm phúc, đều nhích lại gần cô, mẹ Vệ nhìn thấy con gái, trong lòng cũng có vài phần sợ hãi, Vệ Bách Hợp không quá thân thiết với bà, sau khi sinh ra Vệ Thụy, quanh năm mẹ Vệ đều đi làm việc thiện, đem tinh lực suốt đời của mình đều đặt lên việc làm việc thiện, đối với con cái khó tránh khỏi có sơ sót, Vệ Bách Hợp rất ghét việc này nên quan hệ giữa cô với mẹ Vệ ngày càng xa cách, ngược lại bỏ qua người làm mẹ này mà trực tiếp gánh vác trách nhiệm quan tâm, chăm sóc Vệ Thụy, có thể nói từ nhỏ đến lớn, Vệ Thụy đều do một tay cô nuôi lớn, lúc này con của mình mất tích, trước mặt Bách Hợp, mẹ Vệ khó tránh khỏi có chút chột dạ.
“Cô Vệ.” Ba người hộ lí chào Bách Hợp, nghe cô hỏi như vậy, mấy người đều không thể trả lời, Bách Hợp lại lạnh lùng hỏi một câu, một trong ba người đó mới do dự nói: “Chúng tôi cũng không biết.”
“Không biết?” Bách Hợp vốn dĩ muốn hỏi lí do em trai mất tích, cũng không nghĩ rằng người này lại nói ra một tiếng không biết, nhịn không được lớn tiếng nói một câu, lúc này ba người mới thốt lên: “Ba ngày trước bà Huệ(*) mang một đám con nít về ở trong nhà, nghe nói là con cái của một gia đình vùng núi, trong nhà vì đông anh em nên cha mẹ không nuôi nổi, không cho bọn họ đi học, nên bọn họ mới vào thành phố tìm việc làm, kết quả là không có tiền, ăn không đủ no, tối phải ngủ lại trên đường….”
Cô ta lải nhải dong dài giải thích một hồi, Bách Hợp cũng có chút không kiên nhẫn được nữa: “Nói điểm chính!”
“Hôm qua bà Huệ liên lạc được với cha mẹ mấy đứa nhỏ này, hôm nay để chúng tôi tiễn bọn chúng về, Tiểu Thụy là do một mình bà Huệ giữ…” Mấy người hộ lí càng nói càng nhỏ tiếng, ba người này bị mẹ Vệ bảo dẫn bọn trẻ kia đi, khó trách giờ không biết lí do Vệ Thụy mất tích.
Nói xong mấy lời này, có chút lo sợ nhìn Bách Hợp hỏi: “Cô Vệ, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, cô sẽ không đuổi việc chúng tôi chứ?”
Vệ Bách Hợp đối với những người chăm sóc tốt cho em trai mình không hề keo kiệt, ngược lại rất hào phóng, phát tiền lương cũng không ít, hơn nữa một ngày ba người phân công nhau ra thì tính ra thời gian làm việc cũng chỉ là tám tiếng thôi, Vệ Thụy không tự mình đi được, trông nom cậu không mất quá nhiều công lao, tiền lương mỗi tháng lại nhiều, chăm sóc Vệ Thụy vài năm, Vệ Bách Hợp mỗi tháng đều phát lương, không hề chậm trễ, tính tình cũng tốt, nếu là các cô làm việc tốt, các dịp lễ tết còn phát bao lì xì, mấy người đối với công việc này đều rất quý trọng, rất sợ Bách Hợp giận chó đánh mèo, đuổi việc các cô.
“Em trai tôi không tìm về được, tôi thuê hộ lí để làm cái gì?” Bách Hợp cười lạnh, hỏi lại một câu, mấy người kia vốn còn cho rằng việc này không liên quan đến mình, nghe được Bách Hợp nói thế sốt ruột hẳn lên, trong số đó có một người gia đình hơi khó khăn một chút, vành mắt đã đỏ lên, liếc nhìn mẹ Vệ.
Mẹ Vệ là người dễ mềm lòng, không nhìn được bộ dạng khó khăn của người khác, bà nhịn không được khích lệ: “Tiểu Hợp, chuyện cũng không liên quan đến các cô ấy.”
“Tôi cũng biết là không liên quan đến bọn họ, nên bây giờ tôi không gây phiền phức cho bọn họ.” Chuyện đến nước này, con trai cũng không tìm thấy, mẹ Vệ còn dư lòng dạ mà đi quan tâm người khác, Bách Hợp cũng nhịn không được bất đắc dĩ, cô chỉ nói là nếu không tìm được Vệ Thụy thì những người kia không còn việc làm mà thôi, cũng không nói muốn truy cứu trách nhiệm bọn họ, bởi vì mẹ Vệ hấp tấp cầu tình cho người ngoài, cô cau màu: “Sau này chăm sóc Vệ Thụy mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của các cô, tôi trả lương, mời các cô đến đây không phải để các cô chăm sóc những đứa trẻ khác.”
“…” Mẹ Vệ nhìn cô lúc này có chút nhẹ giọng, liền đem vấn đề này biến thành không nghiêm trọng, nhẹ nhàng thở ra, còn cười an ủi cô gái vành mắt có chút đỏ kia: “Không có chuyện gì rồi, không có việc gì rồi.”
Hai người cảnh sát bên cạnh nghe bà nói như vậy, có chút bó tay.
“Bọn họ đã không có việc gì rồi, ngược lại tôi muốn hỏi bà một câu, bà là mẹ của Vệ Thụy, chăm sóc nó, vì cái gì mà Vệ Thụy bây giờ không thấy đâu?” Một mình cậu không thể đi quá xa, nếu không có người đẩy cậu, làm sao cậu có thể mất tích được? Thời gian nhà họ Vệ thuê nhà đã được mấy năm, với tính cách thích giúp đỡ người khác của mẹ Vệ, trong vòng mười ki-lô-mét không ai không biết Vệ gia, Bách Hợp không tin Vệ Thụy có thể vô duyên vô cớ mất tích như vậy, nếu là cậu tự đi, người xung quanh thấy cậu thì cũng sẽ báo lại một tiếng đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT