Chu Viện Viện đứng một bên la hét, ‘Cạch cạch cạch’ có tiếng bước chân vang lên, hai người này càng đi càng gần, hai người lướt qua một sân đầy cây cối, xuất hiện ở cửa gara xe, vẻ mặt Chu Minh Ngâm bất đắc dĩ, trong đôi mắt ôn hòa kia thấp thoáng vài tia sủng nịnh cùng bao dung, Chu Viện Viện thò tay quàng vào cánh tay hắn, chạy loạng choạng đến, lúc chứng kiến Bách Hợp cầm chìa khóa xe, cô nhịn không được dậm dậm chân, hô lên:
“Vệ Bách Hợp, cô dám lái xe của tôi!”
Cô chỉ vào chiếc xe mà cô cho rằng là của cô, đó là một trong mười chiếc xe sang trọng nằm trong gara xe – một chiếc BMW màu đỏ, lúc trước khi Vệ Bách Hợp xác định quan hệ yêu đương với Chu Minh Ngâm, bởi vì Chu Viện Viện thường xuyên châm chọc khiêu khích, khiến cho trong thời gian yêu đương của hai người, cô cơ hồ chịu không biết bao nhiêu ấm ức, trước kia Chu Minh Ngâm cũng từng quen bạn gái, nhưng những cô gái kia bởi vì có một người em chồng tương lai tên Chu Viện Viện này nên tất cả đều biết khó mà lui cả, dù là nhìn trúng tiền của Chu Minh Ngâm, cũng chịu không nổi cô em chồng này, bởi vì những người này với Chu Minh Ngâm yêu đương không bao lâu, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ gả cho hắn, nên như nhu cầu, chỉ để ý đến tiền của Chu Minh Ngâm mà không thèm để ý đến cách nhìn của Chu Viện Viện mà không hề giống Vệ Bách Hợp, những năm này hẹn hò yêu đương hắn ta cũng quá là keo kiệt.
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng thật ra trong lòng Chu Minh Ngâm đều biết, nên khi hai người chuẩn bị kết hôn, hắn thanh toán 100 vạn tiền đặt cọc, mua cho Vệ Bách Hợp một chiếc BMW màu đỏ, coi như là lễ vật tân hôn của hai người, đưa cho cô đứng tên.
Theo lý mà nói chiếc xe hơn 100 vạn đối với người bình thường mà nói có thể là vô cùng quý gía, nhưng đối với nhà họ Chu, trong gara xe này,chiếc có giá trị tối thiểu cũng vượt quá 500 vạn. Chiếc xe BMW này cũng không đáng cho người ta chú ý đên, cũng như lần đó, sau khi Chu Viện Viện đi du học từ Đức trở về, để mừng cô tốt nghiệp, mẹ Chu còn mua cho cô một chiếc xe kiểu dáng thể thao hơn 300 vạn. Thế nhưng Chu Viện Viện không hề quan tâm đến những chiếc xe khác, ngược lại chỉ nhìn trúng duy nhất chiếc BMW này của Vệ Bách Hợp, thường xuyên muốn chiếm lấy.
Vì chuyện này, Vệ Bách Hợp và Chu Viện Viện cũng là náo loạn vài lần không thoải mái. Thậm chí vì chiếc xe hơi này, quan hệ giữa hai người vốn dĩ đã không tốt càng trở nên tệ hơn, Chu Minh Ngâm bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử, một bên là em gái, một bên là vợ, bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, hắn chỉ còn cách khuyên Vệ Bách Hợp nên nhẫn nại chịu đựng một chút. Chu Viện Viện cũng không phải vì quá yêu thích chiếc xe này, việc này Vệ Bách Hợp có thể cảm giác được. Cô ta thuần túy chỉ muốn cướp đồ trong tay mình mà thôi. Lúc ấy Vệ Bách Hợp cho rằng vì Chu Viện Viện khinh thường xuất thân hèn mọn của mình, nhưng mãi về sau mới phát hiện quan hệ giữa Chu Viện Viện và Chu Minh Ngâm không chỉ là quan hệ anh em thuần khiết, sau khi phát hiện Chu Viện Viện thích Chu Minh Ngâm, cuối cùng mới có thể hiểu rõ, ngày đó Chu Viện Viện thích chiếc BMW màu đỏ của mình không chỉ đơn thuần là muốn cướp đồ đạc từ trong tay mình…
Mà bởi vì chiếc xe này là lễ vật Chu Minh Ngâm dành cho vị hôn thê của mình. Đối với Chu Viện Viện thì chiếc xe này không phải có ý nghĩa là như vậy, cô biết rõ Chu Minh Ngâm không phải là của cô, nên muốn thông qua việc đoạt xe để chứng minh một ít tâm tư của cô ta mà thôi, giống như là nếu cướp được chiếc BMW này chính là cô đã cướp được tình yêu của Chu Minh Ngâm vậy.
“Xe của cô? Nếu đó là xe của cô, cô mua nổi nó sao?” Vốn dĩ Bách Hợp không có ý định đi chiếc BMW đỏ này, trước kia Vệ Bách Hợp tức giận, luôn cùng Chu Viện Viện tranh giành, có thể chỉ vì Vệ Bách Hợp không cam lòng. Hơn nữa, trong trái tim cô còn có chỗ của Chu Minh Ngâm. Cho nên mới giận dỗi Chu Minh Ngâm thôi. Hiện tại nguyên chủ đã sớm không còn, Bách Hợp không hề có cảm tình gì với Chu Minh Ngâm, cũng không muốn vì một chiếc BMW đỏ mà tranh đấu với Chu Viện Viện đến tức giận. Vậy nên sáng sớm chuẩn bị sử dụng chiếc xe cũ của nguyên chủ từng trả góp mà mua được, thế nhưng lúc này nghe lời nói của Chu Viện Viện, cô lại nhịn không được cười lên.
Chiếc BMW đỏ nửa tháng trước đã được đưa đến, tuy trên danh nghĩa đứng tên Vệ Bách Hợp nhưng cơ hồ mỗi ngày đều là Chu Viện Viện sử dụng. Nguyên chủ luôn nén giận, còn Chu Minh Ngâm thì luôn bảo Vệ Bách Hợp nhẫn nhịn, thái độ đó của hắn cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho sau này Vệ Bách Hợp đi yêu người khác.
“Bách Hợp, được rồi. Viện Viện còn nhỏ tuổi, em có thể không so đo với nó được không?” Mới sáng sớm hai người này đã cãi nhau, vừa mới bởi vì chuyện ăn canh lúc nãy, Chu Viện Viện một hồi bộc phát tính cách trẻ con ra, lúc này đây lại bởi vì chiếc xe mà náo loạn, trong nhà không một phút giây được yên ổn, Chu Minh Ngâm không hề hưởng thụ được cái gì gọi là niềm vui tân hôn.
Bằng tâm mà nói hắn cũng biết Chu Viện Viện có nhiều chỗ không đúng, thế nhưng từ nhỏ Chu Viện Viện đã mất cha mẹ, được nhà họ Chu nhận nuôi, vì nhà họ Chu không có con gái nên từ lớn tới bé đều cưng chiều cô hết mực, mọi người cũng đã quen nuông chiều, nhường nhịn cô, Chu Minh Ngâm đoán bởi vì thân phận của Vệ Bách Hợp, lại biết rõ thân thế mình, sợ chính mình sau khi cưới vợ cô mất đi sự chiều chuộng nên mới có thái độ như vậy.
Sau này mình và Vệ Bách Hợp chung sống cả đời, hắn có nhiều thời gian để đền bù tổn thương cho Vệ Bách Hợp, còn Chu Viện Viện thì sớm muộn gì cũng phải gả đi, huống hồ Chu Minh Ngâm mơ hồ cảm giác đc Chu Viện Viện đối với mình không phải là tình cảm anh em đơn thuần, nhưng hết lần này đến lần khác hắn không thể đáp lại tình cảm của cô, nên đối với cô luôn đặc biệt áy náy, nên luôn cưng chiều cô hơn một chút, nhưng giờ đây Chu Viện Viện cũng đã 25 tuổi, vài năm nữa sẽ gả đi. Đến lúc đó thì thời gian của hắn không phải đều dành cả cho Vệ Bách Hợp sao?
Chu Minh Ngâm nghĩ nghĩ, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn vuốt vuốt thái dương, đang muốn mở miệng khuyên giải, Bách Hợp lại đem chìa khóa xe nhét vào trong túi xách: “Thật ra em vốn dĩ định đi chiếc xe của mình, nhưng bây giờ Chu Viện Viện nói như vậy làm em có chút mất hứng, dù sao chiếc xe này cũng là lễ vật tân hôn anh tặng em, em cũng muốn đi chiếc xe này, Chu Viện Viện mau giao chìa khóa ra đây.” Cô nói xong, chìa tay ra hướng Chu Viện Viện, Chu Viện Viện nghe cô nói vậy nhịn không được cười ra hai tiếng, hai tay khoác vai Chu Minh Ngâm, cười đến run người: “Anh trai tôi trả tiền mua xe, muốn cho ai đi chính là nguười đó đi, cô dựa vào cái gì lại muốn đi?”
“Đứng tên xe là tên tôi, cũng cũng không phải tên Chu Minh Ngâm.” Bách Hợp nhìn hành động của cô, cũng không có phản ứng tức giận: “Nếu cô muốn đi xe của tôi, hoặc là trả tiền, hoặc là sau này Chu Minh Ngâm mỗi ngày đưa đón tôi là được rồi.”
“Dựa vào cái gì?” Chu Minh Ngâm nghe nói như thế còn không có có phản ứng, Chu Viện Viện đã nhảy dựng lên: “Không được đưa đón cô ta!” Cô lôi kéo lấy cánh tay Chu Minh Ngâm, một mặt đong đưa một mặt chu môi làm nũng: “Nếu anh đưa đón cô ta,sau này em sẽ không để ý đến anh nữa, em sẽ đi Đức, không bao giờ quay về nữa.”
Nếu không biết rõ nội tình thì thôi, lúc này biết rõ Chu Viện Viện không phải con gái ruột của Chu gia, nghe được lời cô nói như vậy, trong nội tâm Bách Hợp chính là cực kì xem thường. Ăn Chu gia, uống Chu gia, mà sau khi lớn lên cũng là Chu gia bỏ tiền cho cô ta ra nước ngoài du học, hôm nay lại uy hiếp người nhà họ Chu, nếu sau này cô không về nước, nếu người của Chu gia không chống lưng cho cô, cô ta lấy cái bổn sự gì mà trở lại?
Loại lời nói không có não này, từ đầu Bách Hợp đã khinh thường rồi, Chu Minh Ngâm nghe Chu Viện Viện nói như vậy, quả nhiên có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ cánh tay cô dỗ dành cô: “Được rồi, được rồi, em vào nhà trước đi, anh có lời muốn nói với Bách Hợp, không được náo loạn! Về sau không được nhắc lại chuyện về Đức, nếu ba mẹ trở về biết em đi nước ngoài, không biết sẽ đau lòng thế nào đâu.”
Lúc này Chu Viện Viện giống như đã giành được thắng lợi, cắn cắn môi nhíu nhíu cái mũi nở nụ cười.
“Có lời gì, hiện tại nói luôn đi,trước mặt em.” Máu ghen của cô ta cũng lớn, lúc này Chu Minh Ngâm nói muốn cùng Bách Hợp một mình nói chuyện, cô lại không chịu, rất sợ hai người khi không có mặt cô sẽ thân mật, một đôi mắt thẳng ngoắc ngoắc chăm chú nhìn Bách Hợp, phòng cô giống như phòng trộm, Bách Hợp đã gặp qua bộ dạng như vậy của Chu Viện Viện, nhịn không được cười lên: “Trước mặt cô? Buổi tối tôi muốn lăn giường với Chu Minh Ngâm, muốn hay không cũng ở trước mặt cô?”
“Được rồi!”Khuôn mặt Chu Minh Ngâm thoáng cái có chút đỏ bừng, trừng mắt liếc Bách Hợp: “Hư không tưởng nổi, đang ở trước mặt Viện Viện nói bậy bạ gì đó.”
Bách Hợp nhếch khóe miệng, xem bộ dạng Chu Minh Ngâm đỏ mặt, không có lên tiếng, Chu Viện Viện thì là vành mắt thoáng cái liền đỏ lên, cô cắn môi nhìn Chu Minh Ngâm, đem cánh tay vốn quàng tay Chu Minh Ngâm bỏ ra, ôm váy chạy vào nhà.
“Viện Viện…” Cô ta vừa chạy, hắn nghĩ đến bộ dáng khóc lóc của em gái, Chu Minh Ngâm có chút mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, vốn muốn đuổi theo, cuối cùng bước chân chậm lại, thở dài:
“Chờ anh một chút. Lát nữa cùng anh đến công ty. Anh có vài lời muốn nói với em.” Vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc, hiển nhiên là hành động vừa rồi của Bách Hợp với Viện Viện khiến hắn có chút không vui rồi, nói xong, Chu Minh Ngâm mới quay lại đuổi theo Chu Viện Viện, vốn Bách Hợp không muốn để ý đến hắn mà lái xe đi trước, nhưng cuối cùng lại đứng trong gara xe đợi, cô không muốn Chu Minh Ngâm, nhưng cô muốn Chu Viện Viện tức chết đấy, Chu Viện Viện không cho Chu Minh Ngâm tiễn cô, cô càng muốn ngồi chung xe với Chu Minh Ngâm, như là thay nguyên chủ nhả ra uất ức trước đây vậy.
Huống chi Bách Hợp cũng có lời muốn nói với Chu Minh Ngâm, cô đứng trong gara xe đợi một lúc sau mới thấy Chu Minh Ngâm xuất hiện, hắn thay đổi quần áo, chỉ mặc áo sơ mi, còn áo vest được hắn vắt nơi tay, lâu như vậy mới đi ra, ngoại trừ thay áo quần, hiển nhiên thời gian còn lại là đi dỗ dành Chu Viện Viện rồi.
Tối hôm qua không ngủ đủ giấc, gương mặt tuấn mĩ của Chu Minh Ngâm lộ ra vài phần mệt mỏi, hắn khởi động xe, quay đầu nhìn thấy Bách Hợp đang cài dây an toàn, có chút buồn bực dừng động tác tay:
“Anh có chuyện muốn nói, tuổi của Viện Viện cũng còn nhỏ, dù sao nó cũng là em gái anh, em không thể nhường nó một chút sao?” Đang lúc tân hôn, nhưng Chu Minh Ngâm không có nhấm nháp qua vui thú tân hôn, ngược lại cảm thấy có chút mệt mỏi, bị kẹp giữa hai người phụ nữ, dỗ bên trái dành bên phải, hắn còn phải xử lí việc công ty, nên rất buồn bực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT