Là Kiều Dĩ An đã hơn hai tháng không gặp, cô ta cũng thi đậu đại học ở thủ đô, tuy nhiên không cùng trường với Tần Chính, nhưng lại là cùng một thành phố, lúc thấy cô ta thì lông mày của Tần Chính nhíu lại, cậu bưng bát cơm lên rời đi, Kiều Dĩ An kéo lại, trong miệng hoảng hốt la:
“Tần Chính, Tần Chính, em chỉ có mình anh…”
Xung quanh cãi nhau, Kiều Dĩ An kéo tay Tần Chính khóc khóc làm cho một số người bên cạnh chú ý nhưng nhiều người chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xuống ăn cơm.
Có thể vào trường này, phần lớn đều là những người vô cùng cố gắng học hành, tuy cũng thích xem náo nhiệt nhưng đối với những người này mà nói, việc đáng quan tâm hơn là thời gian, theo như bọn họ nghĩ thì Kiều Dĩ An và Tần Chính chỉ là người yêu cãi nhau mà, nên không đáng giành nhiều sự chú ý đến hai người này, dù sao chuyện như vậy cũng không ít, làm sao đáng để bọn họ lãng phí thời gian?
Bách Hợp không muốn xem trò cười của hai người này, bởi vậy khi biết là Kiều Dĩ An thì lập tức cúi đầu xuống ăn cơm, chỉ là thính lực của cô rất tốt, tiếng khóc đứt quãng của Kiều Dĩ An vẫn truyền vào tai của cô, Kiều Dĩ An kéo Tần Chính để xin lỗi anh ta, cô ta không nói còn tốt, càng nói sắc mặt Tần Chính càng thêm khó coi.
Trong cuộc đời Tần Chính từ trước đến giờ chưa từng chịu qua sự nhục nhã như vậy, cậu một đường rộng mở, lớn lên với thành tích học tập tốt, cho tới nay đều là đối tượng con nhà người ta, bởi vì Kiều Dĩ An, gần như thanh danh của cậu bị vứt, Kiều Dĩ An quen cậu ta mà về sau lại phát sinh quan hệ với Thẩm Kỳ, thực sự giống như một bạt tai đánh trên mặt cậu, Tần Chính cho rằng mình rời khỏi tỉnh, chuyện này coi như xpng. Cậu tưởng rằng sỉ nhục của mình có thể vĩnh viễn ở lại cấp ba rồi, lại không nghĩ tới Kiều Dĩ An lại chạy theo đến đại học, trước khi vào học cô không ngừng quấy rầy cậu, ngay cả cậu đã đổi số điện thoại mà cô ta cũng có thể tìm được số điện thoại ký túc xá của cậu. Bây giờ ăn cơm cũng chạy tới.
Vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không có người biết về chuyện sỉ nhục kia của bản thân, thậm chí ban đầu Tần Chính định đăng kí cùng chuyên ngành Bách Hợp đang theo học, bởi vì Bách Hợp là bạn học cũ biết rõ chuyện cũ, cậu ta còn bỏ qua chuyên ngành chính mình am hiểu mà chuyển qua chuyên ngành mà cậu ta cũng không hề chuẩn bị gì cả, không dám xuất hiện trước mặt bạn học cũ ngày xưa, đối với Tần Chính mà nói đây đã là chuyện rất nghiêm trọng rồi mà Kiều Dĩ An lại tới nữa, cô ta còn quấn mình muốn hợp lại, trong lúc nhất thời trước mặt mọi người, cho dù là không có người nhìn mình chằm chằm Tần Chính cảm thấy trên mặt là nóng rát đau.
“Cô đến cùng hiểu hay không. Chúng ta căn bản không có quan hệ gì cả.” Lời nói của cậu ta lúc này, giọng điệu có chút cứng ngắc, Kiều Dĩ An đến cùng không hiểu, chuyện của cô và Thẩm Kỳ không chỉ là chuyện cô phạm sai lầm mà cô còn hủy đi tự tôn và tự hào của cậu ta làm cho cậu đến bây giờ còn sống ở trong bóng ma không ngẩng đầu lên được, cậu ta vốn là người tự tin kiêu ngạo. Nhưng bây giờ dũng khí để cậu nhìn thẳng Bách Hợp-bạn học cũ đều không có, cho dù cậu ta thích Kiều Dĩ An nhưng mà có nhiều thứ so với tình cảm càng quan trọng hơn.
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu, chúng ta không có vấn đề gì đâu? Em thật sự sai rồi, em cam đoan với anh, về sau em sẽ không lặp lại nữa, ngày đó cùng Thẩm Kỳ xảy ra chuyện như vậy không phải là em cố ý đấy. Chỉ là bởi vì cậu ta sắp đi với lại em thấy cậu ta rất đáng thương, em chỉ muốn giúp cậu ta một tay …” Kiều Dĩ An lau nước mắt, đôi mắt hạnh nhân khóc đến sưng đỏ, bộ dáng kia điềm đạm đáng yêu. Nhưng bộ dạng như vậy cũng không làm Tần Chính thương tiếc, nếu là trước đây cậu ta tất nhiên dịu dàng ôm Kiều Dĩ An vào trong ngực. Nghe được nguyên nhân cô ngủ với Thẩm Kỳ lại buồn cười như vậy, Tần Chính bắt đầu hoài nghi mình trước kia có phải là đầu óc có bệnh, chuyện nghiêm trọng như vậy mà chỉ vì Kiều Dĩ An thấy Thẩm Kỳ đáng thương nên muốn giúp cậu ta?
“Về sau có người đàn ông khác đáng thương, cô cũng giúp cậu ta như vậy?” Tần Chính nắm chiếc đũa tay, nắm chặt lại, cằm kéo căng cứng ngắc, cơ thể run nhẹ, cậu ta hạ mí mắt nhẹ giọng hỏi một câu, lúc này là thời tiết tháng chín, nắng gắt cuối thu vẫn còn, nhưng mà không biết có phải nguyên nhân là căn tin mở điều hòa hay không mà Tần Chính cảm thấy cơ thể từng đợt rét lạnh.
Kiều Dĩ An theo bản năng cảm thấy có gì đó không thích hợp, rụt bả vai, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tần Chính: “Em, em, về sau anh không thích, em sẽ không như vậy”
Chính mình không thích cô sẽ không như vậy? Nếu như mình nói không có vấn đề gì thì đối với Kiều Dĩ An mà nói, xảy ra chuyện như vậy có phải cô không để trong lòng? Tần Chính quăng chiếc đũa lên bàn, cầm chén muốn đứng dậy, thấy cậu ta phải đi, Kiều Dĩ An vội vàng muốn kéo tay cậu ta nhưng cậu dùng lực liền đẩy Kiều Dĩ An qua một bên, khẽ hét lên một tiếng: “Buông ra!”
Thật ra cậu ta càng muốn mắng Kiều Dĩ An là “Cút đi” nhưng mà đối với một cô gái bản thân yêu thích hai năm, cậu ta nói không ra lời cay nghiệt ác độc như vậy, hai mắt Kiều Dĩ An đẫm lệ nhìn cậu ta lắc đầu: “Đừng…ác độc với em như vậy, em có thể sửa mà, em thật sự có thể sửa, trước kia là em sai rồi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, em cam đoan không hề liên hệ với Thẩm Kỳ…” Lúc cô đang nói chuyện, khóe mắt liếc thấy Bách Hợp đang ngồi ở ngoài căn tin, bỗng Kiều Dĩ An cúi đầu xuống, cô cũng có thể diện đấy, tuy muốn níu kéo Tần Chính, nhưng mà Bách Hợp đang nhìn, cô có một loại cảm cảm xấu hổ, cô không muốn cho Bách Hợp thấy bộ dạng chật vật của cô như vậy bộ dáng, vì vậy nhỏ giọng năn nỉ:
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không Tìm một chỗ yên tĩnh, cầu xin anh …” Phần lớn người xung quanh đều ăn cơm xong nên bắt đầu dần rời đi, lúc này là thời gian chiếm chỗ ngồi trên thư viện, mọi người không muốn lãng phí thời gian có thể học tập ở phòng ăn này, nếu như hôm nay Kiều Dĩ An không quấy rầy thì Tần Chính cũng là một trong số đó, cậu ta hất tay Kiều Dĩ An ra nhưng không thành công.
Lúc trước với cậu ta mà nói cơ thể mềm mại này có sức hấp dẫn rất lớn nhưng lúc này dính trên người cậu ta giống như một cục thịt thối buồn nôn, cậu ta hít thở sâu một hơi, lắc đầu:
“Không cần, tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, chúng ta không có khả năng, hi vọng cô đừng tới tìm tôi nữa”
” Em không nghĩ anh là người suy nghĩ hạn hẹp như vậy, chúng ta quen nhau hai năm, anh nên biết, em không phải là người như vậy, em không muốn mà…” Kiều Dĩ An thấy cậu taquyết tâm như thế, bờ môi run rẩy: “Chẳng lẽ Thẩm Kỳ đáng giá để anh để ý như vậy sao? Tần Chính,em vẫn nghĩ là anh yêu em, không lẽ anh yêu chỉ là những thứ tầm thường kia? Cái màng kia đối với anh mà nói quan trọng như vậy sao?”
“Đúng.” Giọng nói Tần Chính nhẹ nhàng nhưng rất kiên định trả lời một câu: “Tôi dùng tình cảm chân thành với cô và hi vọng cô cũng dùng thái độ đó với tôi”
Lúc cậu ta nói là chữ “Đúng”, sắc mặt Kiều Dĩ vô cùng đặc sắc, cô ta giống như tuyệt vọng, giống như sợ hãi, vô tình Bách Hợp ngẩng đầu nhìn cô ta thấy tay cô ta siết chặt túi xách, tất nhiên là đang rất xúc động.
“Hơn nữa, cô thật sự chỉ có mỗi Thẩm Kỳ sao?” Tần Chính cũng không muốn vạch trần tất cả mọi chuyện nhưng mà Kiều Dĩ An cứ quấn lấy cậu ta không chịu buông, bản thân muốn gì cậu ta biết rõ, Kiều Dĩ An không giống như cậu nghĩ, trước đây bản thân đúng là chưa hiểu rõ cô, cậu chỉ thích cô trong tưởng tượng của cậu, cho tới bây giờ cậu không thể hiểu rõ cô, cậu ta vốn không muốn nói ra những câu ác độc, muốn giữ thể diện cho Kiều Dĩ An mà bây giờ cô ta lại trách cậu để ý cái màng kia, dù Tần Chính có tính tình tốt đi nữa thì cũng không nhịn được nữa: “Nếu như cô là vì chuyện khác mà chịu tổn thương, tôi sẽ không trách cô, nhưng cô thì sao?”
“Anh, anh nói em chỉ có mỗi Thẩm Kỳ thôi sao là ý gì?” Cơ thể Kiều Dĩ An run lên, môi cô tái xanh, vốn đang nhìn Tần Chính thì giống như nhớ ra chuyện gì đó quay lại nhìn chằm chằm Bách Hợp, Bách Hợp đã ăn xong lúc này đang định thu dọn chén bát đi rửa, Kiều Dĩ An cắn chặt răng, Tần Chính cười khẽ một tiếng: “Ý ở trên mặt chữ, Kiều Dĩ An, cô đừng xem tôi như kẻ ngu, cô nghĩ chuyện giữa cô với chú nhỏ của cô không ai biết sao? Lúc trước ở tỉnh đêu truyền khắp nơi, cô rốt cuộc muốn xem tôi như kẻ ngu đến bao giờ?”
Ban đầu khi biết rõ chuyện của Kiều Dĩ An với Thẩm Kỳ, Tần Chính đau khổ một thời gian ngắn, vốn cho rằng đó là chuyện đau khổ nhất của mình rồi thì không nghĩ đến còn một trò cười càng dữ dội hơn chờ cậu, ngày đó cậu không muốn gặp Kiều Dĩ An nên rời trường trước một ngày, ngày thứ hai có một bạn học gọi đến nhà cậu, cười trên nỗi đau của cậu mà thông báo với cậu tin tức đó, lúc đó Tần Chính hận mình không thể chết ngay.
Cậu có mắt không tròng, cậu đáng rơi vào kết cục như vậy.
Hôm nay bị người khác cười nhạo, là cậu tự tìm nhưng mà cậu không muốn lại rơi vào vũng bùn mang tên Kiều Dĩ An này, hiện tại thoát ra, cho dù là hai chân dơ bẩn cũng tốt hơn bị ướt cả người.
“Anh nói bậy!” Giờ phút này trên mặt Kiều Dĩ An bối rối giống như bị người khác vạch trần bí mật, giống như lập tức muốn tìm chỗ trốn, cơ thể cô run rẩy, không ngừng lắc đầu, trong miệng lảm bẩm: “Anh nói bậy, anh nói bậy! Anh nghe ai bịa đặt!” Đây là bí mật lớn nhất của cô, trong thời gian mấy năm nay bị Kiều Diệc Viễn chiếm giữ thân thể nhưng mà trong lòng cô lại hận không thể trốn khỏi hắn, nếu không cô sẽ không quen Tần Chính, Kiều Dĩ An sợ nhất là quan hệ của cô với Kiều Diệc Viễn bị người khác phát hiện, tuy thường ngày cô giả vờ giống như không sao cả nhưng rất sợ hãi có một ngày bí mật đó bị phát hiện, lúc này thời điểm bị Tần Chính vạch trần không kịp trở tay Kiều Dĩ An theo bản năng phủ nhận, cô không ngừng lắc đầu, trong đầu liều mạng tìm lý do.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT