“Không được, tối đa hai lần!” Kiều Dĩ An do dự một chút, nói ra yêu cầu của mình, người đàn ông kia còn chưa mở miệng nói gì, Bách Hợp đã yên lặng không một tiếng động đi về phía hai người đang dựa vào, chỗ hai người nằm khuất phía trong bóng tối, nếu có người khác đi qua cũng khó phát hiện ra hai người, người đàn ông đem áp Kiều Dĩ An phía dưới, thân thể nhỏ ncậu tacủa cô ta cơ hồ bị thân hình to lớn của người đàn ông trùm lên, chỉ có thể nhìn thấy cặp đùi của cô ta tách ra, bị đè chặt dưới chân người đàn ông, người kia dính sát trên người cô ta, lưng hướng về phía Bách Hợp, lúc này đang chú tâm thỏa thuận điều kiện cùng Kiều Dĩ An, căn bản không chú ý tới Bách Hợp đang tới gần.

“Hai lần ít quá! Không thể thỏa man tôi được, cũng không thể thỏa mãn được cháu, tôi biết rõ thân thể của cháu, ít nhất phải bốn lần!” Người đàn ông vẫn cò kè mặc cả. Kiều Dĩ An bắt dầu vùng vẫy: “Tối đa ba lần không thể nhiều hơn nữa, không thì đừng đến gặp cháu, mau buông ra..”

Cô nhanh chân chạy tới dùng sức đánh vào đầu người đàn ông kia: “ Dâm tặc!Dám đến kí túc xá nữ quấy rối nữ sinh, hôm nay tôi sẽ cho chú vào đồn cảnh sát!”

Phản ứng của người đàn ông kia cũng nhanh, nghe thấy tiếng bước chân liền tranh thủ quay đầu, hắn liền buông lỏng tay giữ Kiều Dĩ An ra muốn xem ai dám đến quấy rầy hắn đúng thời điểm này, lúc hắn quay đầu cho dù nhanh nhưng cũng không kịp với Bách Hợp, người kia chỉ nhận thấy một bóng chân uy lực đánh úp lại, hẵn vốn muốn tránh nhưng đứng dậy thì đã không còn kịp, “bành’ một tiếng cái chân kia dùng sức quét tới mặt hắn, đánh cho khuôn mặt hắn không tự chủ được hướng lệch sang một bên, thân thể cao lớn bị cái đạp này mà ngã bay sang một bên, trong thời khắc mấu chốt ngoài Kiều Di An ở dưới thân hắn không có cái gì có thể cố định thân thể, thậm chí hắn còn không kịp nhìn thấy ai là người có khí lực lớn đến mức có thể đá bay hắn, chỉ kịp nghe thấy tiếng gào của Bách Hợp. Hàm răng hắn ta bị đạp đến lung lay, một dòng máu tươi trong miệng chảy ra, còn chưa kịp nói mình không phải là dâm tặc, Bách Hợp căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện liền nhấc cục gạch hướng tới cái gáy hắn mà đập xuống.

“Bốp” một tiếng giòn vang, người đàn ông đến cả rên cũng không lên được tiếng, lập tức chỉ cảm thấy cái gáy “ong ong” rung lên, cả đầu tê rần. Đau đớn còn chưa kịp truyền đến đã thấy mộ dòng máu nóng chảy xuống mặt.

Mắt hắn như nổ đom đóm, trong đầu nổ tung như pháo hoa, thân thể bay cao lên nửa thước, cuối cùng đập vào cành cây,” Bành “ một tiếng giòn vang,may mắn cái cây kia đã có hơn chục năm tuổi nếu không với vụ va chạm này không gãy mới là chuyện lạ. Nhưng chò dù như thế thì cành cây cũng bị rung đụng mạnh, chim chóc đậu trền cây nhất thời bị kinh hãi bay lên tứ túng,, lá cây  rụng như lá mùa thu.

Vốn đang bị áp chế trên bồn đá cẩm thạch Kiều Dĩ An chứng kiến cảnh này, liền sợ đến ngây người, cô ta vốn mặc váy nên lúc này bị trêu chọc váy đã bị kéo lên cao, nội y bên trong cũng bị đẩy lên cao lộ hai bầu ngực trắng nõn, cô ta không ngờ sẽ phát sinh chuyện như thế, cả người đều kinh ngạc, lúc này chỉ ngây ngốc không kịp phản ứng, còn duy trì tư thế bị người đàn ông kia đè xuống, nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.

Mãi cho đến khi người đàn ông kia bị Bách Hợp đá bay đạp vào cành cây mà bắn ngược trở về, “ọt ọt” lăn đến bồn hoa cô ta mới hồi phục thần trí. Vội vang sử soạn lại quần áo của mình. Còn người đàn ông kia nhanh chóng bị lăn xuống, liền cố gắng muốn bắt được một vật gì nhằm cố định lại thân thể của mình nhưng không biết có phải do bối rối nên không phản ứng kịp hay là do lúc nãy Bách Hợp vừa vặn cho một gạch vào đầu khiến hắn choáng váng mãi. Hắn vội vàng túm được một nắm cỏ chỉ tiếc cuối cùng vẫn không thể dừng lăn. Theo bồn hoa lăn xuống mặt đất, thẳng cho đến lúc dừng hẳn, cậu tamới phát ra một tiếng rên rỉ, thò tay ôm đầu, mò một tay đến chỗ chảy máu, miệng hắn nguyền rủa nói:

“Con mẹ nó, ai dám đánh tôi!” Vừa mới nói một câu, bên má của hắn vừa bị Bách Hợp đá liền ẩn ẩn đau, ngược lại làm hắn hút một ngụm khí lạnh, trong miệng lại mắng một câu, ánh mắt lộ vẻ âm tàn, đang muốn ngồi dậy, Bách Hợp đã quăng cục gách trúng ngay vị trái bắp đùi người đàn ông, người kia bị nên một cái nữa, xương cốt liền đau âm ỉ, còn chưa kịp ôm lấy cái chân đau, bách Hợp đã túm được vạt áo, trực tiếp kéo hắn lên, một tay kéo hắn một tay thò vào túi quần mình:

“Dám ở kí túc xá nữ giở trò lưu manh, tên là gì! Tôi sẽ bắt chú đến cục cảnh sát, báo chú tội cưỡng gian, không nghe người ta nói không được sao? Ỷ vào dáng người cường tráng đi bắt nạt nữ sinh sao?” Bách Hợp trong miệng mắng chửi, cô vốn định cầm điện thoại ra chụp cho hai người kia vài tấm hình nhưng dưới bóng cây như vậy có thể sẽ tạo ra đèn nháy flash thì mới chụp được ảnh, hơn nữa cô nghĩ đến lời nói vừa nghe được vừa rồi, hình như người đàn ông này có quan hệ với Kiều Dĩ An, bức ảnh mình chụp hai người này cũng không được thừa nhận, còn là người thân thích thì việc cô bắt tay với người này là không thể.

Nhưng kẻ khiến cho siêu thị Nhiếp gia bị đầu độc vô cùng có khả năng là người đàn ông này, nếu như vậy thì Bách Hợp sẽ không cam lòng buông tha cho hắn, bởi vậy cô mới dứt khoát không chụp ảnh, cô tát mặt người này không ngừng, đánh cho đến lúc người đàn ông này buồn bực hừ một tiếng, dốc sức liều mạng vùng vẫy nhưng không thoát được.

Kiều Dĩ An sửa sang lại quần áo mình tốt rồi, tim đập như trống dồn, cô ta vội sửa sang lại tóc tai, khuôn mặt nóng bừng như lửa thiêu, vừa bối rối vì không ngờ được sẽ có người đi qua, cô ta không phản ứng kịp, lúc này tỉnh táo mới nghe thấy giọng nới đó là Bách Hợp, tuy giật mình không nghĩ tới vì sao Bách Hợp lại xuất hiện ở chỗ này lại còn phá đám chuyện của cô ta cùng người đàn ông này, nhưng nghe thấy Bách Hợp chỉ hiểu lầm người đàn ông này chỉ muốn giở trò lưu manh với mình mà thôi cũng không nghe được cuộc đối thoại vừa rồi cảu họ, cô ta liền thấy nhẹ lòng thở ra, cuống quit nói:

“ Tốt rồi tốt rồi, đừng đánh nữa”

Lúc cô ta nói chuyện, Bách Hợp đã dùng đủ khí lực, đánh cho người đàn ông mặt đầy máu mồm máu mũi, tuy hắn ta rất muốn phản kháng thế nhưng sức lực làm sao có thể so sánh với Bách Hợp đã luyện võ được một năm? Huống hồ hắn vừa mới bị Bách Hợp ném gạch vào, đầu đã như nổ tung, hắn dưới cơn tức giận càng giãy dụa, máu lại “ào ào” chảy càng nhanh, không quá lâu sức lực hắn dần cạn kiệt, đợi đến lúc Kiều Dĩ An phát hiện hắn không còn sức để rên nữa thì sợ hãi bước về phía trước kéo Bách Hợp lại:

“ Cậu muốn đánh chết hắn ta sao?”

Vốn với người đàn ông này, Kiều Dĩ An cũng có chút oán trách, bốn năm trước lần đàu tiên của cô bị ác ma này chiếm đoạt mất, thời gian vài năm sau này, cô ta luôn muốn tìm cách trốn khỏi hắn, lên cấp 3 thường đi chung vơi Tần Chính, Kiều Dĩ An cho là mình đã trốn được không ngờ người đàn ông này lại xuất hiện, còn biết việc cô ta yêu đương với Tần Chính, liền nổi giận uy hiếp sẽ nói chuyện của cô cho Tần Chính biết, bây giờ tuy quan hệ của cô cùng Tần Chính có chút rắc rối Nhưng Kiều Dĩ An quả thật có thích Tần Chính, thật sự không muốn buông tay, khi bị người đàn ông này uy hiếp thì cũng có tức giận thế nhưng dưới bòng cây thấy người kia bị đánh đến chảy máu liền mềm lòng, lại nhớ đến bộ dạng anh tuấn ngày thường của hắn với bộ dạng chật vật bây giờ, Kiều Dĩ An đã sớm hết giận.

Huống hồ dù người đàn ông này có xấu thế nào thì cũng là chú nhỏ của cô ta, là người đàn ông của cô ta, đối với Bách Hợp thì khác, qua hiện của cô ta vớ Bách Hợp có chút đối nghịch nhau, nên Kiều Dĩ An sẽ bất mãn với việc Bách Hợp đánh người đàn ông kia thành như vậy, nếu chỉ lôi kéo thì thôi, không nghĩ tới Bách Hợp lại ra tay ác như vậy, giọng nói của cô ta có chút nức nở nhịn không được hô to:

“Có đau hay không?”

Bách Hợp lắc lắc tay, xả được cơn tức, coi người đàn ông kia như bao cát đánh xong liền quăng xuống đất, nhất định là đau lắm đây, cô dùng bao nhiêu lực trong lòng cô biết rõ, xương gò má người kia dường như không khép lại được, lúc này vừa đánh xong có thể hắn sẽ không cảm thấy gì nhưng sau khi dưỡng thương thì sợ cũng khó được lại như ban đầu.

Người kia bị cô ném xuống đất đã không sức mà giãy dụa, nằm trên mặt đất như xác chết, Bách Hợp bây giờ mới giả vờ nhận ra bộ dạng của Kiều Dĩ An, giật mình nói:

“Kiều Dĩ An, sao lại là cậu?” Cô đá người đàn ông kia một phát nước mắt Kiều Dĩ An đã như nước sông đổ biển, nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của người kia không biết phải làm sao, lúc Bách Hợp nói chuyện với cô ta cũng không chút phản ứng:

“ Tuy tôi không thích cậu nhưng phụ nữ gặp chuyện như vậy liền phải phản kháng, người đàn ông này muốn trêu ghẹo cậu đúng không? Tôi thấy hắn ta giống như muốn cưỡng hiếp cậu, phải báo cảnh sát, tôi có mang điện thoại đây.”

“ Không, không  không, đừng báo cảnh sát!” Kiều Dĩ An nghe đến báo cảnh sát lại càng hoảng sợ, theo bản năng ngăn cản lại, nếu bây giờ báo cảnh sát, việc quan hệ của mình với chú nhỏ không phải sẽ bị phanh phui cho mọi người biết hay sao, cô ta sẽ xong đời, đến lúc đó làm sao tiếp tục sống ở Hoa hạ? Cô ta sẽ phải đối mặt với cha mẹ, với ông bà như thế nào đây. Kiều Dĩ An liều mạng lắc đầu, trái tim bị dọa đến suýt ngừng đập, trong đầu không ngừng nghĩ đến cách làm sao để Bách  Hợp bỏ chủ ý báo cảnh sát đi.

Bách Hợp đợi câu này của cô ta, cô muốn đánh người đàn ông này một trận một cách đường hoàng nhất, để cho hắn ăn quả đắng lại không dám hé nửa lời kêu ca, giống như vụ của Nhiếp gia, bị tổn thất nặng nề cuối cùng người hạ độc Nhiếp gia là ai cũng không thể điều tra ra. Cô hiện tại muốn lợi dụng sự e ngại của Kiều Dĩ An để cho người đàn ông này dù bị đánh đến rớt răng cửa cũng phải nuốt vào bụng, cho hắn ta nếm mùi vị có khổ mà không nói được nên lời.

“ Không báo cảnh sát? Hắn ta là gì của cậu? Sao cậu lại phải bảo vệ hắn ta như vậy. Không phải cậu đã có bạn trai rồi hay sao?’ Bách Hợp tỏ vẻ hiếu kì hỏi một câu. Kiều Dĩ An bây giờ tâm loạn như ma nghe được Bách Hợp hỏi mình lại thấy dáng vẻ hăng hái của cô khi đánh người kia thành như vậy, trong lòng vừa thất vừa tức,không kiên nhẫn đáp: “ Đó là bạn của mình, vậy nên cậu đừng kể chuyện này ra ngoài? Cậu đi đi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play