Nói về chuyện bản lãnh, Bách Hợp dồn sức lực đến tay, quả bóng rổ kia giống như mũi tên lao ra ngoài, sức lực cô ném có thể không kém hơn sức của  Thẩm Kỳ, chỉ là cách đó không xa Thẩm Kỳ cũng không nhận ra điều này, hai chân cậu ta hơi dịch một chút, khoanh tay trước ngực, thậm chí trên mặt còn đang cười mỉa và nhìn Bách Hợp chằm chằm, một ánh mắt khinh thường hờ hững, nhìn quả bóng Bách Hợp ném đang bay trở lại, cậu ta cười khẩy, giơ hai ngón tay thối lên, trong miệng thậm chí còn mắng một câu, mặc dù cách khá xa, có thể do Bách Hợp khá thính nên vẫn nghe thấy câu cậu ta mắng:

“ Con điếm!”

Bách Hợp cũng không tức giận, sau khi ném quả bóng bay lướt qua đỉnh dầu mọi người đang ngồi trên bậc thềm, bọn Lưu Diêu đang ngồi trên bậc thang cũng hoảng sợ hét lên một câu, “ banh” một tiếng, quả bóng rơi vào sân bóng rổ, cách Thẩm Kỳ khoảng năm mét, lực lớn phản lại, bay tới vị trí Thẩm Kỳ đang đứng, thấy quả bóng bay tới, Thẩm Kỳ theo bản năng định dùng tay cản bóng, vốn hành động của cậu ta định cản lại quả bóng nhưng sau đó bị cứng người lại, cậu ta không khống chế được sức lực của mình, tay Thẩm Kỳ cũng không cản quả bóng, bóng bắn lên, đập đúng vào đũng quần giữa hai chân cậu ta.

“A……”vị trí giữa hai chân bị bóng rổ đập vào cực kỳ đau mất một lúc cơn đau mới truyền đến đại não của Thẩm Kỳ, cậu ta theo phản xạ cúi gập người, sau khi đập vào vị trí giữa hai chân cậu ta quả bóng rơi xuống đất nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục đập hai phát xuống đất, rồi bay lên đập vào cằm của cậu ta, chỉ là lúc này Thẩm Kỳ cũng không quan tâm đến cơn đau  ở cằm do bị bóng đập vào, vì nửa thân dưới của cậu ta đâu đến mức vã mồ hôi lưng, hai chân bắt đầu mất cảm giác,từ miệng cậu ta phát ra những tiếng rên thảm thiết, bất thình lình cậu ta quỳ trên mặt đất, thậm chí đứng còn không vững, nghiêng người ngã xuống đất ôm nửa thân dưới rên rỉ.

“A.. anh!” thấy cảnh như vậy, tất cả mọi người đều bị sốc, một lúc sau Lưu Diêu mới có phản ứng, hét to, chạy tới chỗ Thẩm Kỳ, vốn các bạn nam đang đợi Bách Hợp ném quả bóng về không ngờ lại xuất hiện tình huống như thế, bỗng đều kinh ngạc đến ngây người.

Bạn nam đứng cạnh Bách Hợp cũng ngạc nhiên, khóe miệng Bách Hợp nhếch lên, đối phó với loại người bỉ ổi như Thẩm Kỳ, nhất định phải bỉ ổi hơn cậu ta, định dùng bóng rổ làm cô bị thương, nay bị báo ứng? Cô nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lung nhìn sang bên kia, quay người định bỏ đi, chỗ bậc thang Lưu Diêu nổi điên khác thường dứng lên:”Nhiếp Bách Hợp, cậu đánh người xong rồi muốn bỏ đi?”

Lúc này Thẩm Kỳ bị một đám người vây xung quanh, thấy cậu ta đau đến vã mồ hôi, có người cầm chai nước đổ vào mặt, để cậu ta giữ tỉnh táo,  có người hỏi cậu ta có cần đến phòng y tế không,vị trí bị thương của cậu ta có chút khó xử, nhiều bạn nam đều bắt đầu có cảm giác “ nhức hết cả bi” vô thức khép chặt hai chân, tiếng hét của Lưu Diêu làm mọi người ngẩn ra, Bách Hợp thấy bộ dáng tức giận cảu Lưu Diêu, nheo mắt lại:

“ Tôi đánh người? Người có lúc lỡ tay, ngựa có lúc mất móng, bạn học này vừa ném bóng rổ suýt đập vào tôi, tôi cũng không có trách cậu ta, còn lấy oán báo ơn ném bóng lại giúp cậu ta, chủ yếu là do bản thân cậu ta không có khả năng đỡ bóng, lại còn để quả bóng đập phải, chuyện này có liên quan gì tới tôi?” Bách Hợp làm Lưu Diêu á khẩu, trì trệ, nhớ tới hôm nay mình bị Bách Hợp tát, đầu gối lại bị sước da, chính cô ta chưa có nổi giân, trái lại bị bêu xấu trước mặt Bách Hợp. Đi nói với Thẩm Kỳ về tình huống của cô ta, vốn Thẩm Kỳ định giúp Lưu Diêu trút giận, không đạt được kết quả lại còn bị thương, cơn giận trong lòng Lưu Diêu tăng gấp ba lần, cô ta đang định nói, Bách Hợp nói trước:

“ Đã chơi bóng đến quả bóng còn không đỡ được, lớn lên là người dạng chó lại không dùng được, học theo người ta chơi bóng cái gì? Lại còn là học sinh được tuyển vào do có năng khiếu thể thao, sự thật rõ như thế, khoa tay múa chân cho ai xem?”

Cô đang nói về Thẩm Kỳ, nhưng ánh mắt lại nhìn Lưu Diêu chằm chằm, Lưu Diêu nhớ đến hôm nay Bách Hợp đánh cô ta cũng nói những lời này, trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức, lúc này kỹ năng mắng người của Bách Hợp cũng không kém cô ta, bản lãnh còn tốt hơn cô ta, đánh người thì không thắng, mắng người cũng không phải đối thủ, khóe mắt Lưu Diêu đong đầy nước mắt, nén không rơi nước mắt, không muốn làm chuyện cười cho Bách Hợp, ngoài ra Thẩm Kỳ muốn trút giận giúp Lưu Diêu không thành, lúc này lại bị quả bóng đập vào đúng vị trí chí mạng, lại nghe thấy những lời kia của Bách Hợp, giận tới mức phát run, chỉ là hơi run mà thân dưới cũng đau, lúc này trong lòng cậu ta nguyền rủa liên tục, các đồng đội nâng cậu ta lên, chuẩn bị đưa cậu ta đến bệnh viện, Thẩm Kỳ cắn chặt răng, lúc này không muốn so đo với Bách Hợp, đợi sau khi cậu ta khỏe lại, nhất định sẽ trả thù vì việc này!

Thấy Lưu Diêu tức giận đến á khẩu, rất nhanh Thẩm Kỳ cũng được mọi người khiêng đi, Bách Hợp nhếch khóe miệng, quay người đi ra cổng trường.

Ở ngoài chọn vài cuốn sách bài tập môn vật lý và hóa học, lại mua ít đồ dùng học tập cùng cái bàn gấp nhỏ,ăn cơm ở quán ăn bên ngoài, thấy sắc trời không còn sớm Bách Hợp mới trở về trường, trong ký túc xá trừ Kiều Dĩ An chưa đến trường,còn một người bạn cùng lớp khác đã đến, khi Bách Hợp trở về, bốn người kia đang chụm đầu vào một chố không biết đang nói về chuyện gì, thấy Bách Hợp mang theo đồ dùng khi trở về, bốn cô gái liếc nhau, lại giả vờ bình tĩnh nói về những chuyện khác,rõ ràng khi Bách Hợp trở về bọn họ đang nói xấu Bách Hợp.

Bách Hợp không thèm chấp với các cô gái này, chỉ cần những người này không gậy chuyện với cô, ở trước mặt cô để cho cô một khoảng yên tĩnh là được, sau lưng thích nói gì thì nói, cô mặc kệ, sau khi tắm giặt cô mang cái bàn nhỏ đặt lên giường của cô, lại lấy sách bài tập để làm, những quyển sách bài tập này trong chương trình học trường trung học cơ sở và trung học phổ thông cô đều phải mua, chương trình trung học cơ sở có một ít, nhưng có một số phần, kiến thức cơ bản của nguyên chủ không chắc, muốn thật sự đem thành tích nâng cao, còn phải học lại kiến thức trung học cơ sở, tranh thủ trước khi đi ngủ làm xong bài tập, có lẽ cô cũng biết mình cần học bù kiến thức của phần nào, bấy giờ Bách Hợp mới gấp sách cất đi.

Cô thu dọn đồ dùng trên mặt bàn, trong ký túc xá mọi người coi cô như người vô hình, rõ ràng họ muốn bài trừ cô, Bách Hợp cũng không quan tâm, đi vào phòng vệ sinh lấy nước ấm rửa mặt, lúc đi ra Lưu Diêu đang rung giường với vẻ mặt âm u, hôm nay cô ta bị thiệt trong tay Bách Hợp, định tìm Thẩm Kỳ giúp cô ta trút giận, trái lại Thẩm Kỳ cũng bị lôi vào, trong lòng một cỗ lửa giận, Bách Hợp bây giờ không giống với Nhiếp Bách Hợp trước kia, mọi người bài trừ cô ta như vậy cô ta giống như không quan tâm, càng nghĩ Lưu Diêu càng thấy tức, cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng:

“ Có một số người da mặt that là dày, đánh người xong cơi như không có chuyện gì xảy ra, tao nói cho mày biết, nếu anh tao có xảy ra việc gì thì mày sẽ phải đền mạng! Mày giống như ba mày là tội phạm giết người, ngồi tù cùng nhau đi!”

“Cậu có phải hay không lại muốn ăn đòn?” Bách Hợp treo khăn lên, cũng không quay đầu lại:” Lên sân chơi bóng không muốn bị thương lại còn bày ra dáng vẻ của Lâm Đại Ngọc, sao cậu ta không chui trong mai rùa đừng bao giờ ra ngoài? Bên ngoài rất nguy hiểm, nếu cô ở bên ngoài làm loạn có ngày sẽ phơi xác ngoài đường, có phải lúc đó cô còn muốn tìm người đòi bồi thường?”

Sau khi nghe những lời này, Lưu Diêu giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trán:”Sao mày có thể độc ác như vậy?” Bất cứ ai nghe người khác nói mình sẽ chết, trong lòng đều cảm thấy không thoải mãi, cũng giống như bị người nguyền rủa, hiển nhiên Lưu Diêu cũng không ngoại lệ, vốn cô định nói chuyện để xả cơn giân, kết quả là không có xả giận được, trái lại bị người ta làm tức hơn, đó là việc hiển nhiên, Bách Hợp đi dép lê đi vào, trong ký túc xá mọi người thấy cô đều không dám lên tiếng, mặc kệ cô mặc váy ngủ ngắn, lộ ra một đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp, đường cong cánh tay cũng rất đẹp, đi qua đi lại mơ hồ thấy đưuọc vòng eo mảnh mai, ai cũng không nghĩ một cô gái gầy yếu như vậy hôm nay có thể dánh thắng người khỏe mạnh như Lưu Diêu.

“ Có cái gì mà cậu kích động? Tôi nói cậu chết, cậu sẽ chết thật ah?” Bách Hợp cười mỉa, thấy Lưu Diêu tức đên nỗi đỏ bừng mặt:” Nếu như vậy cậu đã chết mấy chục lần rồi.”

Cô xoay mình trên giường, cô gái giường dưới đã thấy mười ngón chân mềm mại xinh đẹp của cô, cũng không dám như lúc sáng bảo cô không được giẫm lên giường cô ta, Lưu Diêu tức đến phát khóc, trong ký túc xá mọi người nhẹ nhàng an ủi cô ta, mấy cô gái đổi chỗ ngủ, đều đến nằm ở giường của Lưu Diêu, thi thoảng truyền đến tiếng nói chuyệ rì rầm, cùng với tiếng vỗ lưng an ủi Lưu Diêu, trong ký túc xá danh tiếng của Bách Hợp bây giờ cũng không được tốt, cũng không quan tâm lại kém đi một chút, sau khi tắt đèn, có giáo viên đi kiểm tra phòng, bên kia vẫn còn có người nói chuyện, cô nói một câu:

“ Có ngừng hay không? Còn để cho người khác ngủ hay không? Muốn nói chuyện thì ra ngoài mà nói!”

Tiếng nói chuyện thì thầm mới dừng lại, “tây tây tác tác” tiếng từng người trở lại giường vang lên, một lúc sau liền yên tĩnh.

Sáng hôm sau Lưu Diêu lại đi ra ngoài, trong ký túc xá mọi người cũng lần lượt rời đi, ngày kia mới chính thức khai giảng, hôm nay Bách Hợp không định đi ra ngoài, tranh thủ lúc ký túc xá không có ai, cô nhảy xuống giường rồi rửa mặt, lúc này mới ở trên ban công bắt đầu luyện tinh thần thể luyện một lần, các cô gái này còn chưa có trở về, buổi trưa cô cầm tiền đi ra ngoài ăn, trường học còn chưa có khai giảng, căn tin cũng chưa mở cửa, khi trở về bốn người Lưu Diêu đã về rồi, cửa ký túc xá khóa lại từ bên trong,  cô lấy chìa khóa nhưng không mở được cửa, quay người đi xuống lầu, đi ra ngoài mua một lọ keo dán, khi trở về trước tiên gọi giáo viên giúp cô mở cửa phòng, trong ký túc xá mấy người còn lại thấy giáo viên không dám lên tiếng, tuy nhiên trong lòng lại đang mắng Bách Hợp, coi cô là người vô liêm sỉ, gây khó dễ cho cô cũng không có cách, cuối cùng chỉ còn cách cô lập cô.

Qua buổi trưa những người này lại đi khỏi ký túc xá, đợi khi các cô vừa đi, không lâu sau Bách Hợp dậy tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, trước cô đi đến ký túc xá của giáo viên xin phép nghỉ, lý do là cô có người thân trong tỉnh muốn cô sang ở cùng một đêm, mai mới về, cô tìm một nơi hẻo lánh bên ngoài ký túc xá cầm sách ngồi đọc, thấy bọn Lưu Diêu quay về ký túc xá, Kiều Dĩ An cũng được vây ở giữa mọi người, chỉ là vóc dáng Lưu Diêu cao hơn ngăn cản giúp cô ta, Bách Hợp mang máng cũng chỉ thấy cái gáy của cô ta, những người này giúp Kiều Dĩ An mang hành lý, vừa đi vừa cười đùa đi về ký túc xá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play