“Điện hạ cũng biết là hoang đường, lỡ mà đúng lúc bị người khác nghe được, lại bẩm báo trước mặt Hoàng thượng, sợ là tâm nguyện của Điện hạ trở thành sự thật rồi.” Bách Hợp cười nhạt hai tiếng, lúc này mới đẩy Lý Thừa Càn ra, quay lưng lại sửa sang lại trang phục của mình, sắc mặt Lý Thừa Càn xanh trắng giao thoa, một hồi lâu sau mới hừ lạnh: “Nếu ta trở thành Hoàng đế, có người dám cáo trạng như hai lão Chí Ninh cùng với Khổng Dĩnh Đạt, ta sẽ giết chết bọn chúng, chỉ cần giết hết mấy trăm người, nhất định không ai còn dám nói hươu nói vượn.”
Bách Hợp thở dài, phát hiện nhiệm vụ hoàn thành tâm nguyện Tô Bách Hợp của mình lần này nhìn thì đơn giản, nhưng muốn cải tạo sự căm phẫn đối với thế gian của thiếu niên phàm tục này lại càng khó hơn lên trời, nàng không hề để ý những lời này của Lý Thừa Càn, Lý Thừa Càn vừa mới tràn đầy hưng phấn, nhưng sau khi nói xong lại không thấy Bách Hợp trả lời, nên hắn cảm thấy hơi mất mát, kiên quyết muốn rời đi, ngay lúc đó Bách Hợp xoay người lại:
“Mưu lược của Thái Tử điện hạ đi đâu mất rồi, chơi cái gì mà giả trang người man rợ, Thái Tử phong thần anh tuấn, theo thiếp thấy, đều bị che đậy hết rồi, đám người dã nhân Đột Quyết kia làm sao có thể so sánh với điện hạ? Thiếp có một biện pháp, có thể chơi cùng với Thái Tử, chỉ sợ Điện hạ chơi không giỏi, đến lúc đó ngược lại là thiếp không phải rồi.” Khi Bách Hợp nói ra lời này, trên mặt Lý Thừa Càn lập tức âm trầm xuống, mặt mày khó chịu, vỗ mạnh lên bàn:
“Từ nhỏ Cô đã học Tứ thư Ngũ kinh, có cái gì Cô mà không làm được?” Mặc dù Lý Thừa Càn hoàn toàn không thích bọn người Chí Ninh quản thúc hắn, nhưng từ nhỏ của hắnđã theo thầy giáo Đại Nho, kế sách trị quốc cùng quân vương chi đạo thực chất là thuộc làu, chẳng qua không khống chế được tâm tính của mình mà thôi, bây giờ Bách Hợp lại nói hắn không làm được, tất nhiên trong lòng Lý Thừa Càn không vui. Nếu không phải Bách Hợp bày ra thái độ kính cẩn nghe theo, lại luôn miệng nói ngưỡng mộ hắn, hắn đã sớm trở mặt.
Bách hợp đúng là nói những lời này với hắn, hiện tại lại thấy Lý Thừa Càn không phục, nhanh chóng cho người mang giấy Tuyên Thành lên, tự mình cầm bút lông lên trước chỉ đơn giản vẽ lên hình Cửu Cung Ô, nghĩ nghĩ lại vẽ lên trên Cửu Cung Ô* (chính là trò Sudoku đó) thêm mấy con số.
Thời đại Đường chữ số Ả Rập còn chưa truyền bá vào Trung Quốc, lúc này hầu như thời Đường đều dùng thẻ đánh bạc để tính toán, Bách Hợp thấy bộ dạng cố trấn tĩnh của Lý Thừa Càn. Hắn rõ ràng là không hiểu, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu hỏi, còn nắm hai tay thành quyền để trên đầu gối nhìn chằm chằm con số trên giấy tuyên thành, Bách Hợp giải thích những con số này từng cái với hắn, thực tế mấy con số cũng không quá khó khăn, Lý Thừa Càn cũng không phải ngu xuẩn nên chỉ một lát liền hiểu ra.
Đầu tiên hắn nghĩ đến ý nghĩa đại biểu cho những con số này, lại nghe Bách Hợp giảng giải sơ về nguyên lý của Cửu Cung ô, hắn bắt đầu cảm thấy hào hứng hơn, cách điền con số vào Cửu Cung là để kiểm tra trí nhớ và cách tính toán, ngay từ đầu Lý Thừa Càn hoàn toàn không biết gì về mấy chữ số Ả Rập, vì vậy mất rất nhiều công sức. Nhưng hắn trời sinh tính tình kiêu ngạo, không chịu để cho Bách Hợp thấy hắn không biết gì về chữ số Ả Rập. Có điều chỉ cần nhập môn vào, về sau lại biết nguyên lý tính toán là được, Lý Thừa Càn rất nhanh cảm thấy hứng thú, hắn bắt đầu hỏi Bách Hợp một chút, có khi còn tự viết đáp án lên trên giấy, đến khi điền xong Cửu Cung ô, Lý Thừa Càn quăng bút lông trong tay ra rồi cười với Bách Hợp.
“Không có gì có thể làm khó được Cô.” Bộ dạng hắn cực kì dương dương tự đắc, Bách Hợp đưa tay sờ sờ đầu hắn. Lông mày Lý Thừa Càn thoáng cái nhíu lại, thừa dịp lúc hắn không có nổi giận, Bách Hợp cầm bút lông vẽ thêm bên ngoài Cửu Cung cách thêm mấy ô vuông, Lý Thừa Càn trừng mắt liếc Bách Hợp, một lần nữa lại nhấc bút lên bắt đầu vẽ, thời gian trôi qua rất nhanh, đã hơn nửa ngày, trước đây Lý Thừa Càn chưa từng tiếp xúc qua trò chơi con số như vậy nên nhanh chóng say mê, cho đến lúc trời tối, Toại An phu nhân nghe nói lúc này Thái Tử vẫn còn trong nội cung Thái Tử Phi liền chạy tới nhìn thoáng qua, thấy Bách Hợp ngồi cùng một chỗ với Lý Thừa Càn, lắp bắp kinh hãi.
Tô Bách Hợp gả cho Lý Thừa Càn được vài năm, rất ít khi cùng hắn ăn cơm một chỗ, trong nội cung mọi người lại âm thầm vui mừng có phải Thái Tử cải tà quy chính hay không, Bách Hợp còn đang ngồi suy nghĩ nước cờ cùng với Lý Thừa Càn, còn chưa bưng chén lên, bên ngoài đã có tiểu tùy tùng gọi:
“Điện hạ, tiểu lang quân Xưng Tâm thỉnh điện hạ sang thiên điện một chuyến.”
Người bên ngoài không biết tiểu lang quân Xưng Tâm này là ai, nhưng Toại An phu nhân hầu hạ ở một bên chia thức ăn cho Lý Thừa Càn thì thoáng chốc lại hiểu ra, bà vô thức liếc nhìn Bách Hợp trước, thấy sắc mặt Bách Hợp không thay đổi, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, thì Lý Thừa Càn đang cầm đũa lên lại thả xuống, hắn đứng lên đi ra ngoài, quay đầu lại liếc nhìn Bách Hợp, để lại một câu: “Ngày mai Cô lại đến nữa.” Nói xong, xoay người rời đi.
Bên trong nhiệm vụ này ngoại trừ đoạt Lý Thừa Càn với một đám nữ nhân ở bên ngoài, còn phải đoạt Lý Thừa Càn với một tên nam đồng Xưng Tâm, trong lòng Bách Hợp cảm thấy buồn nôn không nói nên lời, nhưng trên mặt lại cười nhạt, đứng dậy tiễn: “Cung kính Điện hạ.”
Ý của nàng là để Lý Thừa Càn dừng chân lại một chút, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi ra ngoài rôì.
Trong lòng chợt cảm thấy phiền muộn, nhưng Bách Hợp bình tĩnh lại rất nhanh, bây giờ Lý Thừa Càn cực kì sủng ái Xưng Tâm, trong câu chuyện khi Lý Thế Dân xử tử tên Xưng Tâm này hắn còn cãi nhau với Lý Thế Dân một trận, nếu muốn hóa giải mâu thuẫn của đôi phụ tử này, tránh cho sau này Lý Thừa Càn vò đã mẻ lại thêm sứt, cũng chỉ có cách đem mâu thuẫn của Lý Thế Dân với Lý Thừa Càn lúc đó bởi vì tên Xưng Tâm này mà chuyển qua mình, chỉ có cách mình làm cho tên Xưng Tâm này biến mất, sau này khi Lý Thế Dân xử tử tên Xưng Tâm này Lý Thừa Càn mới có thể bình tĩnh tiếp nhận, sẽ không đến mức bị bọn người Đỗ Hà xui khiến nảy ra sát ý với Lý Thế Dân, hắn là con ruột của Lý Thế Dân, nên Lý Thế Dân sẽ không nỡ lấy mạng hắn, nhưng những người bên cạnh đều vì hắn mà gặp không may.
Đến lúc này Bách Hợp mới phát hiện, tâm nguyện Tô Bách Hợp mặc dù đơn giản chỉ có hai cái, nhưng một tâm nguyện lớn đã bao hàm tất cả những cái còn lại ở bên trong, Tô Bách Hợp này đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài, vậy mà mình lại bị nàng ta lừa một vố. Để có được điểm này, trong lòng Bách Hợp vô cùng phiền muộn, muốn cởi bỏ hoàn cảnh khó khăn của Tô Bách Hợp, chỉ có theo ngọn nguồn ở trên bắt đầu thay đổi Lý Thừa Càn, mà muốn thay đổi Lý Thừa Càn này, không chỉ thay đổi tính tình căm phẫn của hắn, còn phải kéo hắn từ trong tay tên Xưng Tâm kia về.
Một nam nhân đã cong muốn vịn thẳng hắn thật không dễ dàng, mà quan trọng nhất là khúc mắc cái chân tật của Lý Thừa Càn với bọn người Chí Ninh hay quát tháo kia, thật ra còn có một nguyên nhân rất lớn là Lý Thế Dân cũng rất sủng ái Ngụy Vương Lý Thái, theo bản năng làm cho hắn cảm thấy bất an, hắn cảm thấy bất an nên hắn mới làm ra một loạt sự việc không hợp lý, nếu muốn giải quyết hết khúc mắc của Lý Thừa Càn, thì không chỉ tranh đấu với tên Xưng Tâm, Bách Hợp lại còn phải giúp đỡ Lý Thừa Càn đấu với Ngụy Vương, vốn đã cho rằng nhiệm vụ càng ngày sẽ càng khó, khi mới bắt đầu Bách Hợp còn cảm thấy tâm nguyện của Tô Bách Hợp thật đơn giản, còn cho rằng mình nhặt được đại tiện nghi, bây giờ mới phát hiện ở đâu mà nhặt được, rõ ràng là Tô Bách Hợp cài đặt bẫy cho nàng chui vào mà!
Nghĩ tới nhiệm vụ này, Bách Hợp cả đêm ngủ không được ngon giấc, nên sáng hôm sau tâm tình không được tốt, trong nội cung, cung nhân thì cho rằng nàng vì tên Xưng Tâm hôm qua gọi Lý Thừa Càn đi nên tâm tình không thoải mái, mỗi người khi đi đều coi chừng tiếng bước chân của mình không dám chọc Bách Hợp không vui.
Sáng sớm Lý Thừa Càn cũng không xuất hiện, hắn có lẽ đã quên việc đã từng đánh cuộc với Bách Hợp, lúc hắn xuất hiện lần nữa, là trong bữa tiệc Lý Tượng được trăm ngày rồi.
Lý Thế Dân vốn muốn thay cháu trai trùng tu chùa miễu cầu phúc, mặc dù cuối cùng bị bọn người Chí Ninh dâng sớ phản đối không thành, nhưng Lý Thế Dân lại thay Lý Tượng thiết yến, Bách Hợp còn chưa ra cửa chính Đông cung, đã thấy Lý Thừa Càn đang cùng một người khoảng mười ba tuổi, dung mạo thanh tú khóe mắt hùng dũng đang do dự không phân biệt, lúc nghe thấy tiếng bước chân, Lý Thừa Càn quay đầu nhìn thoáng qua bên này, khi nhìn thấy Bách Hợp trên mặt hắn có chút chột dạ, cũng không biết nói gì cùng với cái người nhỏ nhắn xinh xắn kia, đã đi thẳng tới bên này.
Hôm nay có lẽ vì Lý Thế Dân thiết yến ăn mừng Lý Tượng được trăm ngày, hắn lại ăn mặc như bình thường, áo bào màu vàng sáng dành cho Thái Tử, trông hắn vô cùng khí thế, có điều khi đi lại thấy bước chân hơi cà thọt, còn tên Thân Vệ ngày thường càn quấy cùng hắn đang đứng phía sau rất xa, khi Lý Thừa Càn đi tới,trước tiên hắn liếc nhìn nhi tử ma ma đang ôm trong lòng, sau đó lại nhìn sang Bách Hợp: “Mấy ngày qua Cô…” Hắn há to miệng, vẻ mặt chần chừ lại hơi xấu hổ, Bách Hợp mỉm cười, Lý Thừa Càn theo bản năng định cãi cùn trước mặt nàng, ít nhất cho thấy hai lần ở chung nàng dùng đúng phương pháp, hắn muốn kiếm cớ giải thích tốt hơn hắn lúc trước hung hăng càn quấy cãi cùn.
Bách Hợp cúi thấp đầu không nói lời nào, làm bộ thương tâm khổ sở, đối với Lý Thừa Càn mà nói, nếu lúc này mình rộng lượng tha thứ cho hắn, nói không chừng sau này sẽ tạo cho hắn thành thói quen, nếu bởi thế mà không thuận theo nói không chừng hắn lại cảm thấy chán chường, Bách Hợp không nói lời nào, chỉ cúi thấp đầu, sắc mặt Lý Thừa Càn lập tức cương lên, cách đó không xa bóng người nhỏ nhắn xinh xắn kia đứng một hồi lâu, dậm chân chạy tới bên này:
“Điện hạ ~ ”
Đây là Xưng Tâm về sau nổi tiếng ở Đông cung trong câu chuyện, hiện giờ hắn còn nhỏ tuổi, tóc dài vén sau lưng, gương mặt trắng trong thuần khiết hiện ra vài phần quyến rũ, lúc đi tới Bách Hợp còn lạnh lùng liếc một cái rồi mới kéo cánh tay Lý Thừa Càn rồi nói:
“Điện hạ, nô cũng muốn đi, nô cũng muốn nhìn yến hội trong nội cung một chút, điện hạ…” Tuy dung mạo tên Xưng Tâm này thanh tú, nhưng mà lúc mở miệng nói chuyện lại vô cùng sắc nhọn, hắn cứ vừa nói chuyện vừa cười nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, vẻ mặt đắc ý: “Nô chưa từng nhìn thấy Hoàng Thượng, Điện hạ, mang nô đi với…”
Tuy giọng hắn mềm mại dịu dàng, lại còn dậm chân làm nũng, sắc mặt Lý Thừa Càn đang có chút khẩn trương thoáng chốc lại hòa hoãn xuống, do dự liếc nhìn Bách Hợp, không hề khiển trách, Xưng Tâm vừa thấy sắc mặt hắn, liền đánh ngay đầu rắn: “Điện hạ, nô chỉ cần giả làm cung nữ bên cạnh Thái Tử Phi là được rồi, Điện hạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT