Trên một tòa hùng phong ở bên ngoài thượng kinh thành,
một thầy một trò áo trắng phau phau, đứng thẳng tắp. Hai đạo thánh khí
giống như khói báo động xộc thẳng lên trời.
Sau khi tích lũy thời dan dài, Lý Ức Huyền cuối cùng cũng lựa chọn lúc
này để đột phá Mệnh Tinh cảnh. Võ đạo trừ tư chất, thiên phú, nỗ lực hậu thiên ra còn phải chú trọng vận khí.
Lý Ức Huyền chính là trạng nguyên lang năm đó, thiên tư, thiên phú không thiếu tí nào, Có thể được xếp hạng cao thủ số một giới thanh niên của
Nho gia, nỗ lực hậu thiên không cần nghĩ cũng biết.
Chỉ là, không phải là mỗi người đều có dạng tế ngộ như Phương Vân, Lạc
Tinh Thần và Đế Nhất. Nho gia tuy có đại hồng vận, nhưng Nho gia dẫu sao cũng không phải là tông phái võ đạo chính thống. Hơn nữa, đàn hổ nuốt
rồng, Nho gia hạo kiếp, khí vận đi xuống, đã rất khó bảo vệ được Lý Ức
Huyền như trước kia.
Lúc này, người bảo vệ ở bên cạnh Lý Ức Huyền cũng chỉ có một mình Thái Bảo.
Tuy chỉ có một người, nhưng khí tức tán phát ra lại lại to lớn cao xa,
giống như mặt trời treo trên cao, chiếu sáng cả bầu trời, đủ để khiến
bất kỳ ai cũng không dám khinh thị. Hơn nữa, cách đây không xa chính là
thượng kinh thành, nơi ở của thiên tử. Nguy hiểm mà Lý Ức Huyền phải đối diện là rất nhỏ.
Có điều, mặc dù là vậy, vẫn có không ít tồn tại không mang hảo ý đang
lặng lẽ quan sát đôi sư đồ giống như sao sáng của Nho gia này.
Trên người Lý Ức Huyền, tuy không có dạng chỗ tốt để dựa vào như Phương
Vân, nhưng trường kiếm Hạo Khí cũng là thứ mà người trong Tà Đạo không
dùng được, nhưng người muốn mò vợt lợi ích vẫn không ít.
"Bắt đầu đi!"
Thái Bảo đứng ở đỉnh núi, ánh mắt sáng rực giống như gương. Hai tay ông ta chắc sau lưng, nhìn Lý Ức Huyền, đột nhiên lên tiếng.
Thân là một võ đạo chi mạch của Nho gia từ thuật nhập đạo, Thái Bảo
không hổ là Nho gia đệ nhất nhân. Tuy chỉ có một mình, nhưng lại có thực lực ngạo thị thiên hạ.
"Vâng, lão sư."
Lý Ức Huyền cúi người hành lễ, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng lên
trời, chậm rãi nhìn vào sâu trong thương không. Ở phía cuối ánh mắt của
gã là hai ngôi sau lớn, một trái một phải bồng bềnh trong trời đêm. Sao
sáng lập lòe, tán phát ra một cỗ vị đạo của võ công và văn chương.
Đây là văn khúc tinh và võ khúc tinh trong truyền thuyết dân gian.
Lý Ức Huyền vốn là văn trạng nguyên, lại chuyển sang luyện võ đạo. Nhưng trong vô ý lại phù hợp với thiên sinh song mạng một văn một võ của gã.
Thiên hạ to lớn, không có điều gì kỳ lạ là không có, không phải là mỗi
người sinh ra đều có mệnh cách, mà trong một ức không có lấy một.
Cửu đại chân long mệnh cách, không nghi ngờ gì nữa là thuộc mệnh cách
cực kỳ cường đại. Giống như Phương Vân phù hợp với Thương Long mệnh cách trong chín chân long, oanh phá mệnh tinh, mệnh cách hô ứng liền có được thương long chi lực thiên tiên. Loại lực lượng này không nghi ngờ gì
nữa là vô cùng cường đại.
Lý Ức Huyền không có long cách, lại không phải là hậu duệ của ngũ đế.
Nhưng trên người gã lại có song mệnh cách cũng hiếm thấy. Trước tiên
không nhắc uy lực như thế nào, chỉ hình thức của song mệnh cách ở trên
một loại trình độ nào đó so với cửu đại chân long mệnh cách còn hiếm có
hơn.
Dạng mệnh cách này, sợ rằng cả trung thổ thần châu cũng chỉ có lưa thưa vài người.
Lý Ức Huyền nhìn lên trời đêm, văn, võ khúc tinh bị mệnh khí của mình
cảm ứng mà tới, trong mắt lộ ra thần sắc hồi tưởng. Lại nhớ trước đây
không lâu, Thái Bảo có noi với mình rằng: "Ức Huyền, ngươi biết ta lúc
trước chọn ngươi, để ngươi từ văn nhập võ không?"
Giọng nói của Thái Bảo lộ ra vị đảo hồi tưởng, xa xăm. Trong bóng đêm lộ ra vẻ đặc biệt trữ tình.
"Đệ tử không biết, xin lão sư chỉ điểm."
Lý Ức Huyền chắp tay, tông sư trọng đạo như xưa, cung kính cẩn thận.
"Trong mạng của ngươi có văn khúc tinh mệnh cách cực kỳ hiếm thấy trong
Nho gia. Thiên sinh tú khí nội liễm, thi từ hoa chương hạ bút thành
văn, không có gì là không như ý. Văn thí trong điện, cao trung trạng
nguyên đối với người khác mà nói là rất khó, nhưng đối với ngươi mà nói
thì lại là chuyện rất dễ dàng. Tuổi của ngươi còn trẻ mà đã có được danh đầu văn trạng nguyện, kể ra cũng là hiếm có, nhưng ta và Thái Phó, Thái Tể lại thấy đây là chuyện đương nhiên."
Thái Bảo đứng trên đỉnh núi, bóng người kéo dài, đường nét phác ra trong trời đêm vĩ đại hùng hồn. Giống như là hợp thành một thể với dãy núi
nối liền không dứt ở xung quanh: "Nhưng nếu chỉ là vậy, trong tam công,
hôm nay người nhận ngươi làm đồ đệ không phải là ta, mà là Thái Phó. Ta
biết, ngươi kỳ thực lúc ban đầu cũng hi vọng được bái nhập dưới danh
Thái Phó."
Lý Ức Huyền trầm mặc không nói gì, thần thái của gã rất an tĩnh, trong
sự an tĩnh lại có một tia thương cảm cô quạnh. Trang nguyên lang, chuyện đã xưa lắm rồi!
Kỳ thực, hắn trước giờ không phải là thích võ đạo. trình độ thi từ văn
chương trong cốt tủy hơn xa chân khí võ đạo. Trong lòng gã, gã vẫn là
một thiếu niên thư sinh thỉnh thoảng lại thích khoe chữ.
Trong thời gian tu luyện võ đạo, gã luôn thích lặng lẽ hành tẩu trên
đường lớn của thượng kinh thành, nghe thi từ ứng đối cực kỳ hào hứng
giữa như thư sinh của thư quán. Điều này khiến gã nhớ tới một tiểu thư
sinh tên là Mi nhi, trên người luôn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, có
chút nương nương khang và một đại ca anh tuấn trẻ tuổi, khi uống trà
khóe miệng luôn mang theo một nụ cười hờ hững.
Thời gian đẹp luôn đi qua rất nhanh. Lúc đó, hắn cho rằng ba người sẽ
vĩnh viễn là hảo bằng hữu, nhưng chân tướng luôn rất tàn khốc.
Tiểu thư sinh nói chuyện kiểu nương nương khang, luôn thích dí sát vào
mình đó thì ra không ngờ là nữ. Hơn nữa là nữ nhi của dị tộc Thu hoang,
nàng tới tới trung nguyên du lịch, thi đình, chỉ có điều là để tới thăm
dò chân tướng. Mà vị đại ca anh tuấn trẻ tuổi, trên người luôn phát ra
vị đạo khiến người ta thấy thân thiết đó cũng không phải là thư sinh
chân chính gì cả, mà là hoàng tử của hải ngoại Doanh hoàng tới đại lục
du học.
Mục đích mà hắn tiếp cận mình cũng chỉ chẳng qua là vì muốn thân cận hoàng nữ của hoàng thất Thu tộc đó.
Khi chân tướng bại lộ, gã trầm mặc một đoạn thời gian rất lâu, trong ký
ức, lờ mờ như trống rỗng. Ký ức sau cùng là gã gia nhập dưới danh Thái
Bảo, được ông ta thu là đồ đệ.
"Lão sư, kỳ thực đây là lựa chọn của con, không liên quan gì tới lão sư cả." Lý Ức Huyền cúi đầu, cung kính nói.
Cho dù là gã đã chọn võ đạo, nhưng trong xương cốt vẫn là nho sinh. Nho
gia tam cương ngũ thường chính là tôn sư trọng đạo. Cho dù là năm đó là
Thái Bảo chứ không phải là Thái Phó nhận gã, thì gã cũng không có chút
bất mãn nào, càng không bao giờ oán thán.
Thái Bảo nhìn Lý Ức Huyền một cái, trầm mặc không nói gì. Tam thường giữa thầy và trò của Nho Gia, ông ta há lại không biết.
"Ức Huyền, đây kỳ thực là mạng của ngươi. Lựa chọn ngươi làm đồ đệ,
không phải là chủ ý của ta. Tắc Hạ học cung mỗi triều mỗi đời đều tìm
kiếm người có Nho gia có văn khúc tinh và võ khúc tinh mệnh cách. Nho
gia quản lý thiên hạ, không chỉ cần văn mà còn phải có võ. Nhờ đó mới
có binh pháp chi đạo được lưu truyền. Tới triều Đại Chu, mệnh cách của
văn khúc tinh là ứng lên người ngươi.
"Nhưng, ngươi khác với họ, ngươi không chỉ có mệnh cách của văn khúc
tinh mà còn có cả mệnh cách của võ khúc tinh. Đây cũng là vì sao ta lại
dạy ngươi từ văn đạo mà nhập võ đạo. Đây cũng là sự gợi mở của ta và tam công, nhưng cũng là do mệnh cách trong mạng của ngươi dẫn tới. Văn võ
chi đạo, một mở một lỏng, ngươi tiếp xúc với văn đạo sớm nhất, đây cũng
là chú định, ngươi không quá thích võ đạo, chỉ là đây đã không phải là
vấn đề yêu ghét nữa rồi."
Thái Bảo thở dài, giọng nói dường như tràn ngập lo âu: "Tế ngộ của Nho
gia, chắc ngươi cũng cảm giác được rồi. Nếu như hiện tại là thái bình
thịnh thế, ta tất nhiên sẽ để mặc ngươi đi theo thi từ văn chương, làm
chuyện mà ngươi thích. Nhưng hiện tại, đại loạn sắp tới. Người có mệnh
cách văn võ khúc tinh là người ứng kiếp trong kiếp loạn này. Đạo thống
của Nho gia ta, sợ rằng phải đối mặt với mệnh vận đoạn tuyệt như thời
trung cổ. Sau trường kiếp loạn này, Nho gia ta là nổi hay chìm, mệnh vận quyết định trên người ngươi."
Lý Ức Huyền toàn thân run lên, giống như bị điện giật, chấn kinh nhìn Thái Bảo, thốt lên: "lão sư."
"Ức Huyền, đây là điều đã được định trước rồi. Trang tròn quá tất
khuyết, mà trăng khuyết quá tất tròn. Đây là đạo lý vĩnh hằng của thiên
hạ. Thiên hạ đã thái bình quá lâu rồi. Trường kiếp loạn này đã được định trước. lần đột phá này, chỉ cần ngươi đả phá mệnh tinh, hấp thu văn, võ khúc tinh chi lực. Nho gia ta sẽ ở đây chôn xuống một đường hương hỏa.
Tương lai, Nho gia có thể đại thịnh hay không là nhờ cả vào ngươi. Điểm
nay, ta hi vọng ngươi sẽ nhớ kỹ!" Thái Bảo thần sắc trịnh trọng, nói.
"Lão sư."
"Hiện tại là lúc tinh lực thịnh vượng nhất, hô ứng mệnh tinh đi!" Giọng nói của Thái Bảo truyền vào tai gã.
Lý Ức Huyền giật mình từ trong hồi ức tỉnh lại.
"Lão sư, người yên tâm đi, con sẽ không để Nho gia phải đi vào đường cùng đâu."
Lý Ức Huyền ngẩng đầu lên nhìn hư không, lẩm bẩm trong lòng. Giống như
là một lời hứa mà cũng giống như là một loại quyết tâm. Một lát sau,
thiên địa chính khí cuồn cuộn dẫn động càn khôn xộc thẳng lên mây.
"Ầm ầm!"
Thiên địa rung chuyển, vào sát na hạo thiên chân khí của Lý Ức Huyền phá không mà ra, đại địa chấn động, ngàn sao sáng rực, một cỗ văn võ của
thi từ kinh luân từ trên đỉnh đầu gã tụng ra, cùng chân khí dung thành
một thể, xộc thẳng lên mây. Trong chân khí, cỗ hạo thiên chi khí cường
liệt đó giúp cho thực vật ở xung quanh dãy núi phát ra sinh cơ cường
liệt.
"ong!"
Mệnh vận hư không dấy lên từng gợn sóng, chính ở trung ương của văn khúc tinh và võ khúc tinh. ngôi sao khổng lồ dưới sự dẫn dắt của chân khí từ từ hiện ra.
Dưới sự hô ứng của quả mệnh tinh này, văn khúc tin và võ khúc tinh tinh
lưc bạo trướng, phía sau hai ngôi sao, tinh lực hội tụ, lờ mờ hóa thành
một vầng kinh luân thi thư, bộ dạng như bộ kiếm của Lý Ức Huyền.
Nho gia giảng hiến nhân nghĩa, cho nên cho dù là võ cũng là chính nghĩa chi kiếm quân tử chi kiếm đầy đại khí.
"Ầm!"
Chân khí phá không, giống như sấm sét, hướng về phía hư không ở ngoài ba mươi vặn dặm.
"Ha ha ha!"
Khi Lý Ức Huyền oanh kích mệnh tinh, một cỗ khói đen âm sâm từ ngoài mấy trượng phá không mà tới: "Thái Bảo, môn nhân Nho gia của ngươi độ kiếp, chỉ có tí người thế này thôi ư? Nhân hoàng đâu? Sao không bảo vệ ngươi! Hay là Nho gia các ngươi đã trở nên vô dụng rồi?"
Thanh âm này trực tiếp chấn cho trời đất rung chuyển, giống như là sườn núi cũng bị thanh âm này chấn nổ.
"Đối phó với hạng nho nhỏ như ngươi cũng phải cần khua chiêng gióng trống ư?"
Thái Báo mắt lóe sáng, ở sâu trong con ngươi, bạo phát ra khí lực kinh
hồn giống như lôi đình. Một lát sau, một cỗ hạo thiên chí khí cuồn cuồn
dẫn động thiên địa chính khí bạo phát ra. Chỉ nghe thấy vù vù, nhưng tà
đạo chân khí âm sâm đó lập tức tan đi như băng tuyết, nháy mắt đã bị
chấn tán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT