“Thượng cổ năm vị đại đế, Đế Dự, Đế Sung, Đế Thuấn, Đế Vũ, Đế Thang. Đế Dự trấn áp Địch hoang, Đế Sung trấn áp Man hoang, Đế Thuấn trấn áp Di hoang, Đế Vũ trấn áp thôi Mãng hoang, Đế Thang trấn áp Doanh hoang. Những cái này, trung thổ thần châu người nào cũng đều biết. Ngươi cũng có thể biết rõ. Nhưng mà, có một số chuyện, cũng ít có người biết đến. Đại Đế Doanh sau khi trấn áp Địch hoang, liền lưu tại nơi đó. Hậu nhân bọn họ, chính là đương kim hoàng thất Địch hoang. Đại Đế Sung sau khi trấn áp Man hoang, liền lưu thủ Man hoang. Hậu nhân của hắn, chính là đương kim hoàng thất Man tộc, Đại Đế Thuấn trấn áp Di hoang, liền lưu thủ Di hoang, hậu nhân của hắn, chính là đương kim hoàng tộc Di hoang. Đại Đế Thang sau khi trấn áp Doanh hoang, cũng đã ở tại Đại Doanh châu định cư. Hơn nữa có huyết mạch truyền xuống. Mà chúng ta chính là hậu nhân của Đại Đế Thành Thang!” Doanh hoang Hoàng thái tử lạnh nhạt nói.

Doanh hoang Hoàng thái tử bình bình đạm đạm nói một phen, gây cho Phương Vân một hồi rung động khó có thể hình dung. Trong lòng của hắn khó mà bình tĩnh, tiện đà là một mảng sóng to gió lớn.

Trong “Cận cổ thời đại” Thánh vu giáo cốt hoàng sớm có ghi lại chuyện Ngũ Đế trấn áp năm phương.

Nhưng Phượng Vân một mực không để ở trong lòng. Chỉ là cho rằng chuyện Ngũ Đế ít người biết đọc đến. Hôm nay xem ra, “Cận cổ thời đại” ghi lại về Ngũ Đế, càng giống là mở đầu về một chuyện xưa, mà hắn thiếu lại là một bộ phận mấu chốt.

“Địch tộc, Di tộc, Man tộc ba tộc hoàng thất, lại là hậu nhân Ngũ Đế!!”

Phương Vân trong lòng rung động không thôi. Cái loại rung động này, còn mang đến chấn động muốn vượt qua thân phận Khổng Tước chuyển hóa. Nếu thật là như vậy, Đại Chu triều cùng bốn hoang chiến tranh, xem như là chuyện gì xảy ra?

Doanh hoang Hoàng thái tử nói một phen, hoàn toàn đánh vỡ khái niệm về thế tục chiến tranh của Phương Vân trong thời gian dài. Hắn đột nhiên nhớ tới Tạ Đạo Uẩn, nếu như Doanh hoang Hoàng thái tử nói là thật, Tạ Đạo Uẩn chẳng phải chính là hậu nhân Đế Dự sao.

“Không đúng”, Phương Vân đột nhiên lắc đầu, hắn cũng không phải loại người khác nói vài câu là có thể đơn giản tin tưởng: “Ngươi nói ngươi là hậu duệ Đại Đế Thành Thang, điểm ấy ta không cách nào chứng thực, cũng vô pháp phủ nhận. Nhưng mà, nếu như ngươi nói là thật, Địch hoang hoàng thất là hậu nhân Đế Dự mà nói, Địch hoang hoàng nữ Tạ Đạo Uẩn, là hậu nhân Ngũ Đế, tại sao lại yếu như vậy?”

Tạ Đạo Uẩn nếu như chỉ là người thường, làm một cô gái như vậy, có tu vi Linh Tuệ cảnh đã là phi thường giỏi. Mà nếu như nàng là thuần túy huyết thống hoàng thất Địch tộc, thì loại tu vi này chính là rất bình thường. Nhưng nếu như là hậu nhân Ngũ Đế, vậy thì không giống rồi.

Ngũ Đế là dạng gì tồn tại? Tạ Đạo Uẩn bản thân tư chất cực cao, nếu như nàng là hậu nhân Đế Dự, bằng vào đạo thống Đế Dự lưu lại, thì tới dạng nào cũng khó có thể nói nổi!

“Ha ha ha”, Doanh hoang Hoàng thái tử nở nụ cười: “Ngươi cũng không ngẫm lại, Ngũ Để trên đời là chuyện từ lúc nào. Thời đại Thượng cổ, đừng nói Địch hoang cùng Di hoang, coi như là Đại Doanh châu, cũng có rất nhiều sinh vật cường đại. Doanh nhân đem những người kia xưng là ma thần. Tiểu hầu gia, ngươi khi ở Thiển Thảo tự, không phải gặp qua loại pho tượng ma thần này sao? Nhưng mà hiện tại, người còn có thể tại Đại Doanh châu nhìn thấy những ma thần này sao?”

Phương Vân nghe vậy trong lòng cũng có chút khó xử, cảm tình chuyện Thiển Thảo tự, hai người ở đây đã sớm biết. Hắn vốn đang một mực kỳ quái, một Đại Doanh châu nho nhỏ, tại sao có thể có nhiều đan dược được lực thái quá như vậy. So với đan dược tông môn đại phái trung thổ thần châu luyện chế ra, dược lực còn cường đại hơn nhiều.

Chẳng qua hiện nay nghĩ lại cũng là đương nhiên. Đại Đế Thành Thang là dạng nhân vật gì? Hắn chỉ để lại một chút đan phương, vậy cũng xa xa không phải tông phái trung thổ có thể bằng được. Phải biết rằng, cách điều chế đan dược thượng cổ, đa phần cũng đã thất truyền.

“Những đan dược Thiển Thảo tự kia, đều là các ngươi luyện chế?” Phương Vân nói.

“Không phải ta luyện chế, nhưng xác thực là thuộc hạ ta luyện chế. Tổ tiên những người này, toàn bộ đều là thần tử của tổ tiên chúng ta, Đại Đế Thành Thang! Không phải tộc loại của ta, kỳ tâm cần phải để ý. Những lời này, là tộc huấn hậu duệ Thành Thang chúng ta. Nhưng mà, những lời này cũng không phải là lời của tổ tiên Đế Thang chúng ta, mà là viễn cổ Tam Hoàng lưu lại! Chuyện này, chỉ có năm vị Đại Đế biết được. Ngoại trừ Doanh Châu Thành Thang thị chúng ta, mấy vị hậu nhân Đại Đế khác, hẳn là có tộc huấn đều như vậy”.

“Tổ tiên chúng ta khi đến Đại Doanh châu, những người này vẫn ăn tươi nuốt sống, áo rách quấn manh, không thông giáo hóa. Nhưng mà, vật đều có chỗ dùng của nó. Cho nên, tổ tiên chúng ta vì bọn họ lập ra một bộ võ đạo. Doanh nhân xưng là nhẫn thuật, nhẫn thuật trực tiếp dùng quy tắc làm cơ sở, tu tập cực nhanh. Nhưng mà, chỗ thiếu hụt cũng rất rõ ràng. Không có khả năng đạt tới ngoài Thoát Thai cảnh. Hơn nữa, bọn họ sau Địa Biến cấp, thường thường lực lượng cực thấp. Những đan dược này, chính là vì đền bù những chỗ thiếu hụt này mà luyện chế” Doanh hoang Hoàng thái tử lạnh nhạt nói.

Nhẫn thuật khởi điểm cao, tu luyện nhanh, mới xem xét so vơi trung thổ võ đạo còn lợi hại hơn. Nhưng mà, sau khi bước vào Cấp Địa Biến, chỗ thiếu hụt tương đối rõ ràng. Phương Vân vốn cũng rất kỳ quái, nhưng mà hôm nay nghĩ lại, mới hiểu được Đại Đế Thang lập ra bộ võ đạo này, rõ ràng là lợi dụng Doanh nhân, đồng thời lại tránh cho Doanh nhân phát triển uy hiếp đến trung thổ.

“Nói tiếp, ta nghe” Phương Vân nói.

“Ha ha”, Doanh hoang Hoàng thái tử cười cười, ung dung nói: “Thời gian có thể thay đổi tất cả. Ngũ Đế sau khi tọa trấn các hoang, những ma thần cường đại kia, hoặc là thần phục, hoặc là trực tiếp bị tiêu diệt. Nhưng mà, cho dù là Đại Đế cũng chạy không thoát thời gian khống chế. Tám vạn thọ tận, cuối cùng cũng phải chết. Trung thổ thần châu trải qua thượng cổ, trung cổ, gần ba thời đại, biến hóa quá lớn. Không nói đến về sau Ngũ Đế, thời kì cuối thượng cổ mười vạn tông phái tranh chấp, chỉ cần là thời đại trung cổ hắc ám hỗn loạn, cũng đủ để cho trung thổ thẩn châu nguyên khí đại thương. Địch hoang, Di hoang, Man hoang toàn bộ cùng trung thổ va chạm nhau. Thời đại Trung cổ hỗn loạn, hoàn toàn lan đến các địa phương này. Liên tục ba thời đại hỗn loạn, cũng đủ để thay đổi tất cả”.

“Phải biết rằng, thời đại trung cổ, Địch hoang, Di hoang, Man hoang, Mãng hoang đã triệt để lẫn vào trận hỗn loạn dài dằng dặc này. Cho dù là hậu duệ Ngũ Đế, cũng phải nhận lấy tổn thương. Địch tộc, Man tộc, Di tộc hoàng tộc tam tộc, quá mức sa vào nữ sắc, sủng hạnh nhiều nữ tử ba tộc. Thế cho nên huyết thống chính mình, đã truyền lưu ở trong huyết thống Doanh nhân rất nhiều. Khiến cho huyết thống hoàng thất, đã bị ô nhiễm. Sớm đã không thuần khiết! ”

Doanh hoang Hoàng thái tử cười lạnh, thần sắc có phần tức giận: “Hôm nay nói đến. Không thể không nói. Tổ tiên Thành Thang thị chúng ta, thay những hậu duệ chúng ta chọn địa phương tốt. Đại Doanh châu rời xa lục địa, trung thô thần châu có hỗn loạn, cũng ảnh hưởng không đến nơi đây. Thượng cổ cùng trung cổ hỗn loạn, hầu như không sinh ra bất luận ảnh hưởng gì đối với chúng ta. Hơn nữa, Thượng cổ Thành Thang thị chúng ta, đối với huyết mạch chính mình khống chế cực kỳ hà khắc. Nữ tử Doanh nhân cho dù dung mạo mỹ lệ, chúng ta cũng tuyệt sẽ không lưu lại huyết thống của mình lung tung. Cho nên thời gian dài như vậy, truyền thống chúng ta không có bất kỳ biến hóa. Huyết thống cũng thuần khiết như trước. Chúng ta vì Doanh nhân sáng tạo Doanh ngữ, nhưng tự chúng ta vẫn dùng ngôn ngữ trung thổ. Chúng ta cũng chưa bao giờ cho phép dùng qua tên Doanh nhân!”

“Tại Đại Doanh châu, Thành Thang thị chúng ta, cùng với hậu duệ thần tử Thành Thang thị, thê thiếp toàn bộ đều là nữ tử trung thổ. Tuyệt không thể trộn lẫn vào huyết mạch Doanh nhân. Hơn nữa vì bảo trì huyết thống thuần khiết, từ thượng cổ, trung cổ, đến cận cổ, chúng ta một mực bảo trì một truyền thống. Một khi đến tuổi lập gia đình, lập tức dùng tên giả đi trung thổ thần châu. Kiếm lấy nữ tử hợp ý, đem nàng mang về Đại Doanh châu, để duy trì huyết mạch thuần khiết! Thời gian dài như vậy đến nay, cái truyền thống này cho tới bây giờ chưa từng thay đổi”.

“Ngươi không phải rất kỳ quái, muội muội của ta, tại sao làm thị vệ của ngươi?” Doanh hoang Hoàng thái tử nhìn sang Phương Vân, nở một nụ cười ý vị thâm trường: “Đây chính là một truyền thống Thành Thang thị chúng ta”.

“Huynh trưởng!...” Khổng tước rốt cuộc nhịn không được nói một câu.

“Ha ha ha..Doanh hoang Hoàng thái tử rốt cuộc nở nụ cười.

Phương Vân trong lòng nhảy lên, vô ý thức liếc nhìn Khổng Tước. Lại thấy Khổng Tước nhìn qua giống bị điện giật, nhanh chóng quay đầu đi.

Doanh hoang Hoàng thái tử đem vẻ mặt hai người nhìn ở tròng mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười.

“Huynh trưởng, ta đi trước”.

Khống Tước rốt cuộc đợi không được, chú ý không được cái khác, đứng đậy vội vàng bỏ đi. Trong tích tắc khi nàng đứng dậy, Phương Vân mơ hồ nhìn thấy, làn đa của nàng dưới mặt nạ màu bạc, đỏ như mây hồng vậy.

Doanh hoang Hoàng thái tù chỉ cười cười, lần này cũng không có ngăn trở. Hắn mắt nhìn bóng lưng Khổng Tước, xem đến khi nàng biến mất ở phía sau cửa. Ngay khi nàng biến mất, Doanh hoang Hoàng thái tử không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc đột nhiên có chút hoảng hốt.

“Thành Thang thị nhất mạch, thất bại nhất có khả năng chính là ta..

“Ồ, không biết Thái tử cớ sao nói ra lời ấy?”.

Phương Vân thuận theo hắn lên tiếng hỏi. Hắn cũng không thích đây dưa đến Khổng Tước nữa.

“Ước chừng mười năm trước, ta dựa theo truyền thống Thành Thang thị chúng ta, dùng tên giả đi tới trung thổ học. Lúc ấy vừa vặn Đại Chu triều cừ hành khoa cử. Điều này đối với Thành Thang thị chúng ta bình thường là không tham gia, nhưng mà bởi vì nguyên nhân đặc thù, ta tham gia lần khoa cử đó, hơn nữa tiến nhập điện thí năm đó... ”

Doanh hoang Hoàng thái tử ánh mắt lộ ra vẻ nhớ lại.

Phương Vân trong lòng giật thót. Mười năm trước? Đó không phải là nho gia thanh niên đệ nhất cao thủ Lý Ức Huyền đỗ đầu trạng nguyên? Vị trước mắt này, lại cũng nói mình tham gia điện thí

Đây chẳng phải là cùng Lý Ức Huyền, Tạ Đạo Uẩn cùng diện dự thí?

Phương Vân trong lòng nhất thời thần sắc phức tạp! Đường đường Đại Chu triều điện thi lại có thể đồng thời tụ tập Địch tộc hoàng nữ, cùng Doanh hoang Hoàng thái tử. Từ loại trình độ này có thể nói, hai vị hậu nhân Ngũ Đế, lại có thể tiếp nhận Nhân Hoàng đương thời điện thí. Loại tràng diện này, chỉ cần suy nghĩ một chút, đã khiến cho người ta cảm thấy vô cùng quái dị.

“Năm đó điện thí ngươi bài danh thứ mấy?” Phương Vân đột nhiên hỏi.

“Ha ha ha”, Doanh hoang Hoàng thái tử nở nụ cười: “Năm đó điện thi ta và Lý Ức Huyền Đại Chu triều các người, Địch hoang hoàng nữ Tạ Đạo Uẩn, phận nhau ba hạng đầu của điện thí Lý Ức Huyền là Trạng Nguyên, ta là Bảng Nhãn, Tạ Đạo Uẩn là Thám Hoa!”

Đáp án này, thật to vượt quá Phương Vân dự kiến. Lý Ức Huyền là Trạng Nguyên lang, Tạ Đạo Uẩn đứng hàng thám hoa, những cái này hắn sớm đã biết. Chỉ là cũng không có nghĩ đến, vị này lại là người đứng ở vị trí còn lại.

Đại Chu triều năm đó ba hạng đầu điện thí, ngoại trừ Trạng Nguyên là đệ tử nho gia ra. Hai người khác, một vị là Doanh hoang Hoàng thái tử, một vị trực tiếp chính là nữ tử. Đại Chu triều nhiều lần điện thí, cục diện quỷ dị như thế, chỉ sợ tuyệt vô cận hữu.

Nếu không phải Lý Ức Huyền lấy được khôi thủ Trạng Nguyên, chỉ sợ trung thổ nho gia thật sự là không còn mặt mũi! Bất kể là Tạ Đạo Uẩn, hay vị Doanh hoang Hoàng thái tử này, bọn họ nho học tạo nghệ, đều đủ để cho đại bộ phận sĩ tử trung thổ thần châu bị xấu hổ. Phải biết rằng, hôm nay không phải là thời đại hỗn loạn, mà là thời kì thiên hạ thái bình, nho gia cường thịnh!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play