Ở giữa vùng đất hoang tiếp giáp của Đại Chu, Địch Hoang, Di Hoang có một dãy núi khổng lồ khổng lồ đến mấy trăm dặm được mây mù bao phủ đang đứng ở đó. Đây chính là Thiên Tà sơn.
Sau lần nhúng tay vào chiến tranh tây bắc của Đại Chu và Địch Hoang, vì để tránh cho quân đội Đại Chu bao vây lại đánh giết, tông chủ Thiên Tà tông phải đưa ra quyết định chuyển cả Thiên Tà sơn đến vùng đất tiếp giáp với cả ba thế lực này.
Một cỗ sương mù màu đen từ trên đỉnh núi toát ra, xuyên qua tầng tầng nham thạch đi xuống dưới lòng núi. Cỗ sương mù màu đen này dường như có ý thức của riêng mình, chỉ chốc lát sau, nó đã hiện ra ở trong một gian mật thất trong lòng núi.
- Tiết Liệt, tỉnh dậy đi!
Một âm thanh vang dội, đồng thời một cỗ uy áp vô hình từ trong cỗ sương mù màu đen này truyền ra, quanh quẩn cả mật thất.
Trong cái mật thất lạnh như băng này có một đặt cái khay đá hình tròn, ở trên đó có một người thanh niên anh tuấn đang ngồi xếp bằng. Người trẻ tuổi này mặc áo bào màu đen của Thiên Tà tông, da tay của hắn trắng như ngọc tinh, cả người toát ra một cỗ khí chất băng lãnh. Tóc của hắn có màu đen nhánh, cả mái tóc được dựng lên kết thành búi tóc, sau đó dùng một cây trâm màu đen cắm qua.
Lúc nhìn qua thì có cảm giác người trẻ tuổi này là một khối bạch ngọc thượng hạng vậy, được điêu khắc thành hình người rồi mặc lên một áo bào màu đen. Trên người của người này không hề cảm giác được bất kỳ nhiệt độ cùng khí tức sinh mệnh nào cả. Phảng phất như đây chính là một khối ngọc cực phẩm đã được điêu khắc ra.
Nghe thấy âm thanh gọi về của tông chủ Thiên Tà tông, từ trong cơ thể của người trẻ tuổi này phát ra sinh cơ bừng bừng, giống như là vạn vật hồi phục trong mùa xuân vậy. Ánh mắt của hắn hơi giật giật, sau đó đột nhiên mở ra. Từ đôi mắt màu đen giống như ngôi sao ấy phát ra một cỗ quang mang chói mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng, đồng thời hư không ở sau lưng của hắn dường như bị bẽ gãy đi vậy, mơ hồ hiện ra một cái hư ảnh Tà thần khổng lồ!
- Tông chủ!
Người trẻ tuổi nhìn cỗ sương mù màu đen trong mật thất, hơi giật mình một chút, rồi đột nhiên hỏi:
- Có phải có tin tức gì của Phong Thái Thương?
- Không phải!
Âm thanh tông chủ Thiên Tà tông từ trong sương mù phát ra:
- Có việc cần ngươi làm cho môn phái!
- Ồ?
Chân mày Tiết Liệt hơi cau lại, thần thái trong mắt cũng nhanh chóng ảm đạm đi.
- Mặc dù không phải là Phong Thái Thương, nhưng lại có liên quan đến hắn. Đại Chu hoàng triều có một tiểu hầu gia tên là Phương Vân, hắn chính là mục tiêu lần này của ngươi!
- Ồ? Chẳng lẽ tiểu hầu gia gì đó có thông đồng với Phong Thái Thương?
- Không phải, mấy tháng trước Phong Thái Thương có đi chặn đánh hắn ở Mãng Hoang. Kết quả, bị tên tiểu hầu gia này làm bị thương nặng.
Tông chủ Thiên Tà tông lạnh nhạt nói.
- Cái gì?
Nghe thấy tông chủ Thiên Tà tông nói những lời này, Tiết Liệt có cảm giác mình bị thiên lôi đánh trúng vậy, lộ ra thần sắc không tin.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị! Phong Thái Thương vừa nổi lên thành đệ nhất cao thủ thanh niên của Ma đạo, đã làm cho rất nhiều nhân tài mới nổi của Ma đạo phải ảm đạm đi! Rất nhiều nhân tài ấy đã coi Phong Thái Thương là mục tiêu của mình, đánh bại hắn để đi lên bảo tọa đệ nhất cao thủ thanh niên Ma đạo!
Mà Tiết Liệt cũng chính là một trong số đó, lần tụ hội Ma đạo lần trước, hắn đã bị Phong Thái Thương đánh bại trong nửa chiêu. Từ đó về sau, Tiết Liệt bế quan khổ tu tà công, mục đích chính là đánh bại Phong Thái Thương để lên vị trí đệ nhất cao thủ thanh niên Ma đạo!
Hắn không thể nào ngờ rằng người mà mình luôn mong muốn đánh bại - Phong Thái Thương, giờ đây lại bại trên tay vị tiểu hầu gia kia!
Tiết Liệt hơi trầm ngâm, lập tức nói:
- Tài liệu, ta cần có tài liệu về vị tiểu hầu gia này!
Người có thể đánh Phong Thái Thương đến nỗi bị trọng thương tất có chỗ đáng sợ. Mặc dù trong xương Tiết Liệt đã có một cỗ ngạo tính, luôn không phục người, nhưng hắn không phải là đồ ngu xuẩn. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là xem lai lịch vị tiểu hầu gia này là người như thế nào!
- Ngươi bế quan đã lâu quá rồi! Hiện tại có rất nhiều nhân tài đang nổi lên mà ngươi không biết, xong lần này thì đi ra ngoài đi!
Âm thanh vừa phát ra thì đã có một xấp tài liệu từ trong mây đen rớt ra.
Tiết Liệt cứ thế ngồi đó xem tài liệu. Ánh mắt của hắn sắc bén, tốc độ đọc nhanh vô cùng. Chỉ chốc lát sau đã đọc đến tờ cuối cùng.
- Ha ha ha! Thì ra là như vậy!
Sau khi thấy tài liệu về Phương Vân, Tiết Liệt ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Phong Thái Thương a Phong Thái Thương, ngươi thật sự quá để cho ta thất vọng! Ngươi thật là một phế vật, không ngờ lại thua trên một con kiến hôi Địa Biến cảnh! Thôi, chờ ta giết chết Phương Vân này, lấy thủ cấp của hắn rồi ném trước mặt ngươi. Sau đó, ta sẽ dùng "Tà thần chú pháp" mới luyện xong hoàn toàn đánh tan lòng tin cùng thực lực của ngươi!
Vừa nói xong thì thân thể của Tiết Liệt đã "ầm" một tiếng nổ thành phấn vụn, hóa thành một đoàn sương mù mờ mịt tràn ngập khắp thạch thất lạnh lẽo!
- Tông chủ, ta đi đây!
Âm thanh vừa nói xong thì đạo sương mù này đã hóa thành một khí trụ đen nhánh xông thẳng lên trời. Chỉ thấy ở trên đỉnh Thiên Tà sơn xuất hiện mây đen cuồn cuộn, đồng thời còn có sấm sét ầm ầm nổi lên. Cùng lúc đó, một đạo khí trụ đen nhánh đã phá tan mây đen xuất hiện trên bầu trời.
Thấy dị tượng như vậy, vô số bóng người trên Thiên Tà sơn quỳ sát xuống mặt đất, lớn tiếng nói:
- Cung nghênh đại sư huynh!
- Hừ!
Đáp lại những lời khen tặng này chính là một tiếng hừ lạnh khinh thường, sau đó Tiết Liệt đã cuộn mình lại, phóng thẳng về hướng nam, không còn thấy tung tích gì nữa.
Tiết Liệt cũng không hề chú ý tới một việc. Lúc hắn vừa mới xuất hiện thì một tên đệ tử tạp dịch đang quét sân ở dưới dừng việc đang làm lại, sau đó yên lặng nhìn phương hướng hắn rời đi.
*****
Bảy ngày sau, trên con đường tới Hoài An thành, có một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi.
Từ kinh thành đi đến Hoài An thành cần đến hai mươi ngày. Phương Vân cũng không vội lên đường, mỗi ngày hắn di chuyển một khoảng rồi lại tu luyện công pháp Linh Tuệ cảnh của Phong Thái Thương. Đem từng chút nội lực đi vào các khiếu huyệt, sau khi kích thích ra tinh thần lực xong thì sẽ cho Thiên Long Nhãn "ăn".
- Đại nhân, có tin tức tới.
Triệu Bá Ngôn thu tay từ bên ngoài xe vào, trong tay đã có thêm một con bồ câu đưa tin. Bàn về tốc độ truyền tin nhanh nhất thiên hạ thì chính là chim ruồi của Công bộ Đại Chu. Cho dù đi đến mấy vạn dặm thì cũng chỉ có mấy ngày mà thôi.
Nhưng mà, chim ruồi lại nằm trong tay của Công bộ, việc quản lý còn nghiêm khắc hơn Phá Thần Nỗ. Cho dù có một người may mắn bắt được chim ruồi, nhưng nếu không có thiết kế trong tay thì cũng không cách nào sử dụng chim ruồi được.
Dĩ nhiên Triệu Bá Ngôn không thể nào có chim ruồi để truyền tin, cho nên hắn dùng bồ câu để đưa tin. Thực tế, việc sử dụng bồ câu rất nguy hiểm, vì có thể bị võ giả bắt, sau đó lấy đi tin tức. Cho nên, mỗi một con bồ câu do Triệu Bá Ngôn cũng được hắn huấn luyện rất kỹ để phòng tránh việc như trên!
- Đọc!
Phương Vân nhắm mắt lại, dựa lưng vào buồng xe, lạnh nhạt nói.
Triệu Bá Ngôn lấy tờ tin từ dưới chân bồ câu ra, nhìn thoáng qua thì vui mừng lên:
- Đại nhân, Lục Vũ đã đạt tới Địa Biến cảnh. Đồng thời đã được Liệt Thiên tông nâng lên thành đệ tử trọng yếu, toàn lực bồi dưỡng.
- Ồ!
Phương Vân đột nhiên mở mắt, tươi cười:
- Không tệ! Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta. Lấy ý chí của hắn, tuyệt đối có thể xông qua bảy mươi hai tầng thế giới, cái thiếu sót duy nhất chính là đan dược trợ giúp!
- Đại nhân, thực lực của chúng ta đã tăng lên rồi!
Triệu Bá Ngôn cao hứng nói. Tuy hắn chưa từng thấy Lục Vũ, nhưng mà dựa vào việc Phương Vân đưa tặng đan dược thì cũng biết Phương Vân và Lục Vũ là bằng hữu với nhau.
Phương Vân cười mà không nói. Hắn đang nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Lục Vũ. Ánh mắt của Lục Vũ lúc ấy tựa như một con đại bàng, bất kỳ lúc nào cũng muốn bay lượn trên trời, không hề có gì có thể trói buộc được hắn.
Người có thần thái như vậy không thể nào khống chế được, Phương Vân cũng không muốn khống chế hắn. Có những loại người, chỉ cần là bạn không phải là địch thì ở thời khắc mấu chốt cũng giúp ngươi, như vậy là đủ rồi.
Đối với lực lượng, Lục Vũ cũng có một khát vọng mãnh liệt giống như mình. Chỉ cần hắn bước vào Địa Biến cảnh thì nhất định sẽ được Liệt Thiên tông coi trọng, Phương Vân tin Lục Vũ có thể một bước lên trời, làm cho cả thiên hạ phải khiếp sợ!
- Đại nhân, còn có tin tức khác!
Triệu Bá Ngôn lại lấy một tờ tin nữa từ chân con bồ câu khác.
- Đọc.
Phương Vân lạnh nhạt nói.
Triệu Bá Ngôn mở ra nhìn thoáng qua. Nhưng tâm trạng vốn đang hưng phấn nhất thời không còn sót lại chút gì, chân mày cũng nhíu lại:
- Đại nhân, tình huống không ổn! Quả nhiên người đoán đúng, Thiên Tà tông phái cường giả tới truy sát!
Thấy nội dung trên tờ giấy, Triệu Bá Ngôn nặng trĩu trong lòng. Bất kỳ cường giả Thiên Tượng cảnh nào cũng không thể coi thường được, huống chi, đây còn không phải là một cường giả Thiên Thường cảnh bình thường.
- Đưa cho ta xem.
Phương Vân đưa tay ra, nhận lấy tờ giấy rồi nhìn thoáng qua. Nhưng khác với tâm tình nặng nề của Triệu Bá Ngôn, Phương Vân lại nở nụ cười ra.
- Thì ra là đệ nhất cao thủ thanh niên của Thiên Tà tông! Làm việc liều lĩnh như vậy, không hề biết che giấu, không trách được bị Phong Thái Thương đè áp không thôi!
Tiết Liệt vừa xuất quan đã khiến cho trời đất xung quanh phải biến hóa, đất rung núi chuyển. Động tĩnh lớn như vậy đã làm cho thám báo nằm vùng ở Thiên Tà tông của Phương Vân chú ý. Tiết Liệt vừa mới đi khỏi thì tin tức cũng đã đến tay Phương Vân rồi.
Phương Vân cười thầm trong lòng. Nếu như vị này cẩn thận một chút rồi đột nhiên đến tập kích thì mình còn hơi bối rối. Nhưng mà, bây giờ hắn lại hùng hùng hổ hổ tìm đến thì càng tốt hơn nhiều.
- Xem ra, ta phải chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ mới được!
Phương Vân cầm tờ giấy trong tay, thầm suy nghĩ.
Khác với Tiết Liệt, có thể nói Phương Vân còn liều lĩnh hơn hắn nhiều, nhưng mà Phương Vân lại hiểu lúc nào lên lớn lối, lúc nào nên cẩn thận. Giống như lần gặp Hoàng Hậu nương nương, nếu như lớn lối thì kết quả chỉ có chết. Nhưng ở Tông Nhân phủ lại khác, mặc dù quyền lực của Tông Nhân phủ rất lớn, nhưng cũng chỉ là lớn ở bên trong mà thôi, Phương Vân có thể lớn lối ở đó là vì hắn biết bản thân mình vừa lập được nhiều chiến công cho Đại Chu, vừa được phong làm đại tướng quân, cho dù có làm lớn lên thì lúc phán xử cũng thuộc về hắn!
Phương Vân lớn lối, nhưng đằng sau sự lớn lối ấy lại ẩn chứa trí khôn. Còn Tiết Liệt này, đằng sau cái lớn lối chẳng có ẩn chứa cái gì cả.
- Bá Ngôn.
Phương Vân hơi suy tư, lập tức nói.
- Có thuộc hạ!
- Nói phu xe đi chậm lại, ban ngày thì đi, ban đêm nghỉ ngơi. Nếu như có mưa thì hãy dừng lại!
Phương Vân nói.
- A!
Triệu Bá Ngôn hơi giật mình.
- Nhưng làm như vậy thì sẽ trễ lộ trình!
- Không sao cả, cũng không phải là ra chiến trường, vội làm gì.
Ánh mắt phương Vân híp lại, toát ra một cỗ quang mang sắc bén:
- Một lát nữa hãy viết một phong thư cho ta, sau đó phái người thông qua các thương nhân mà đưa tới Hoài An thành!
- Dạ.
Triệu Bá Ngôn cung kính nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT