Cừu Dật Vân vội vội vàng vàng nhảy xuống xe, ngồi trong phòng khách đối diện với khuôn mặt không thân thiện cho lắm của Cừu Dật Thanh: "Anh cả, anh tìm em có chuyện gì?"

"Có chuyện." Cừu Dật Thanh nhấc tách trà trong tay mình lên, trầm ngâm nói.

Cừu Dật Vân ngồi xuống đối diện với Cừu Dật Thanh, nói: "Anh cả, có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra đi. Đến nước này rồi, anh em chúng ta còn giấu diếm nhau là gì nữa?"

"Được." Cừu Dật Thanh nổi giận. "Nếu mày đã bảo tao không nên giấu diếm gì thì đây, mày nói cho tao biết những thứ này có phải đều là sự thật không?"

Nói rồi Cừu Dật Thanh liền vứt đống tài liệu vào mặt của Cừu Dật Vân.

Mặt Cừu Dật Vân bị đánh cho đau điếng, bao nhiêu năm nay chưa từng có ai dám dùng một hành động mang tính làm nhục này để đối đãi với mình.

Cơn tức giận chỉ được thể hiện ra trong chốt lát rồi lại biến mất ngay, ông vẫn dùng vẻ điềm tỉnh vốn có của mình để nhặt đống tài liệu bừa bộn trên bàn lên xem.

Vừa mới lướt mắt nhìn qua thôi mà mặt ông đã tái xanh tái mét hết cả lên.

Những nội dung này đã quá quen thuộc với ông ta, đó là những số liệu mà khi ông đảm nhận chức đổng sự trưởng của sự nghiệp Cừu thị những năm nay tham ô công khoản rồi đi đầu tư vay mượn hoặc gửi vào ngân hàng riêng của mình, sau đó thì dùng những số liệu giả để bổ sung vào những chỗ bị thiếu.

Những tài liệu này rõ ràng là nằm trong chiếc máy tính xách tay không khi nào rời người ông ta, văn kiện được cất giấu kỹ càng, hơn nữa máy tính còn được thiết lập mật mã, chỉ cần người có ý đồ phá giải mật mã thôi là máy tính sẽ tự động nhắn tin vào di động mình để nhắc nhở. Nếu mật mã bị sai trên ba lần thì máy tính sẽ tự động phát nổ.

Máy vi tính vẫn ở trong tay mình, cho tới tận bây giờ vẫn chưa tách dời khỏi mình nửa giây, sao lại có người lấy được những tài liệu này?

Hơn nữa, là ai có thể trong hai lần, thậm chí một lần thử mật mã đã có thể phá giải chế độ đặc biệt giành riêng cho máy vi tính từ bên quân sự.

Lẽ nào đó là hành động của thư ký ư?

Nhưng rất nhanh Cừu Dật Vân liền phủ nhận luôn cái khả năng này. Người thư ký này của ông đã đi theo ông mấy năm nay rồi, là do một tay mình đề bạt lên, vì vậy mà về mặt trung thành thì tuyệt đối không có vấn đề.

Hơn nữa cho dù là anh ta thì cũng không biết mở máy vi tính hay dùng mật mã là gì. Anh ta chỉ là lúc mình không tiện thì thỉnh thoảng xách dùm mình thôi.

Vậy thì là ai?

Rốt cuộc là ai?

"Còn tồi tệ hơn đó là tập tài liệu này lại còn rơi vào tay của Cừu Dật Thanh nữa." Trong giờ phút này trong đầu Cừu Dật Vân bỗng chốc có vô số ý nghĩ vụt qua, nhưng cuối cùng làm thế nào để làm lời nói dối trở nên chân thật hơn thì ông vẫn không đủ tự tin.

Cừu Dật Vân đặt xấp tài liệu ngay ngắn ra trước mặt Cừu Dật Thanh, cười nói: "Anh cả, lẽ nào anh vẫn không nhìn ra sao? Đây là kế ly gián của chúng. Chúng ta từ chối điều kiện mà bọn chúng đề ra, nên hắn ta muốn làm cho ý chí nội bộ chúng ta tiêu tan, làm tan rã tình cảm những người trong gia đình ta. Đây là một hiện tượng tốt, như thế đủ để chứng minh là bọn chúng đang gấp gáp lắm rồi. Chúng ta cố gắng kiên trì thêm chút nữa thì sẽ vượt qua được cái ngưỡng khó khăn này thôi."

Cừu Dật Thanh không có ý tiếp nhận những lời giải thích này mà nhìn chằm chằm vào mặt Cừu Dật Vân, nói: "Thế thì ý của mày muốn nói những thứ này đều là giả à? Mày không có số tài khoản một tỷ tám USD ở ngân hàng Thụy Sĩ? Tập đoàn Kim Địa đi tranh cướp đất đai với tập đoàn Đại Địa cũng không phải là công ty riêng của mày ư? Số tiền gia nhập liên minh với Bách Giai Nhạc của những thương gia vẫn có đủ trong danh sách chứ không phải là con số không?"

Những sợi gân xanh trên trán Cừu Dật Vân nhảy lên không ngừng, nói: "Anh cả, những thứ này đều là vu oan. Chúng ta là anh em ruột của nhau, em làm sao có thể làm những việc như thế này được?"

Bốp!

Cừu Dật Thanh vỗ mạnh lên bàn một cái, chửi: "Anh em ruột à? Mày còn có mặt mũi mà nhắc đến những từ này? Có phòng thế nào thì cũng khó mà phòng ngừa được kẻ trộm trong nhà. Đối thủ bên ngoài còn chưa đánh đổ Cừu gia nhà ta, thì con chuột to trong nhà như mày đã làm cho Cừu gia phải trắng tay rồi. Mày còn dám nói đây là vu oan à? Tao đã gọi điện cho Trọng Xương kiểm tra lại rồi, những tin tức ở trong này đều là thật cả. Tất cả đều là thật."

Cừu Dật Thanh đứng nguyên ở đó thở dốc, Cừu Dật Vân thì rút một điếu thuốc trong túi ra cúi đầu trầm ngâm hút.

Yên lặng.

Lại một không gian yên lặng chết chóc!

Cho đến khi điếu thuốc trên tay Cừu Dật Vân đã đốt xong rồi, thì ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn Cừu Dật Thanh một cái, lạnh lùng nói: "Nếu em là anh, thì em sẽ không đề cập đến việc này trong thời điểm này."

"Mày…" Cừu Dật Thanh tức đến tột độ, chửi: "Mày dùng công khoản rồi làm giả giấy tờ để lừa gạt mọi người, bây giờ mày lại là người có lý à?"

"Nếu Cừu gia trong lúc trời êm biển lặng, mà anh đề cập đến việc này thì em sẽ yên lặng mà rút lui, sau đó sẽ giao Cừu thị cho một người đáng tin cậy quản lý. Điều đó cũng chẳng có gì là ghê gớm. Nhưng Cừu gia hiện nay đang trong thời kỳ khó khăn hoạn nạn nhất, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị người ta đá cho rơi xuống vực sâu. Nếu vào thời điểm này mà đổi tướng, chẳng lẽ anh không thấy là rất ngu ngốc hay sao? Những việc mà anh làm bây giờ, chính là cái mà người đưa tập tài cho anh muốn trông thấy."

"Đừng có đổ dồn trách nhiệm lên đầu người khác, đây là lỗi của mày, người ta làm vậy là để trừ hại cho Cừu gia."

Cừu Dật Vân khẽ mỉm cười, hơi nghiêng mình trên ghế salon nhìn Cừu Dật Thanh nói: "Lẽ nào anh không có chút cầu lợi cho bản thân? Biết chắc đây là cái hố mà người ta đào sẵn, vậy mà anh còn chờ đợi để nhảy vào trong. Không phải là anh cũng muốn thâu tóm Cừu thị vào trong tay mình ư?"

"Mày …. Mày …."

Cừu Dật Vân dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cười nói: "Tôi chấp nhận từ chức, tôi cũng sẽ bù lại số tiền mà tôi lấy ra, về phần xem cái mớ bòng bong này do ai tiếp nhận, thì các người cứ tự mà xem xét. Tôi sẽ về Dương Thành trong ngày hôm nay."

Nói xong, Cừu Dật Vân liền quay người đi ra bên ngoài.

Cừu Dật Thanh ngồi trên ghế salon, trên mặt hiện rõ vẻ sung sướng và đắc ý, nhưng rất nhanh nó lại chuyển thành vẻ lo lắng và sợ hãi.

"Mớ nòng bong của Cừu gia rốt cuộc phải giải quyết thế nào cho phải đây?"

Cừu Dật Vân quả nhiên nói là làm, ngay trong ngày ông đã gói gém đồ đạc quay về Dương Thành. Trải qua một cuộc bầu cử công bằng, công khai, thì sự nghiệp của Cừu thị tạm thời sẽ do lão đại của Cừu gia là Cừu Dật Thanh đảm nhận.

Đáng tiếc là trận náo loạn này mới chỉ là vừa bắt đầu.

Đầu tiên là vợ và con gái của Cừu Dật Thanh tìm đến căn biệt thự mà cô sinh viên được ông ta bao dưỡng, sau đó cào cho rách mặt cô ta ra, cô tình nhân đó cảm thấy oan ức không chịu được nên lại khóc lóc chạy đến nhà họ Cừu để đòi lại công bằng cho mình.

Ngay sau đó, cậu con trai Cừu Dật Thanh đảm nhiệm chức phó thị trưởng có dính líu đến một vụ tham ô hối lộ bị đem ra trước pháp luật làm chấn động cả nước. Cừu Dật Thanh làm gì còn có thời gian mà bận tâm đến việc của gia tộc nữa, chỉ vắt óc mà nghĩ cách để cứu con trai mình trước đã.

Tiếp theo đó, Cừu Trọng Xương được phái đi Dương Thành làm hạng mục nhưng lại bị buộc tội vì đâm phải người ta rồi lại chạy trốn.

Tiếp theo nữa …

Những chuyện xảy ra liên tiếp trong khoảng thời gian vừa rồi trong Cừu gia còn đặc sắc, kịch tính, cao trào hơn cả một bộ phim cở lớn của Hollywood nữa.

Tất cả mọi người trong Cừu gia đều là nam nữ diễn viên chính trong bộ phim, mỗi người trong bọn họ đều tìm ra được một câu chuyện thuộc về mình.

……………………

Khi Cừu Yên Mị lại một lần nữa đến cổng viện điều dưỡng thì trong lòng cảm khái vô cùng, có một cảm giác như thể cách nhau cả một thế hệ rồi vậy, mọi vật thay đổi khôn lường.

Lần trước khi đến đây thì Cừu gia mặc dù trải qua khó khăn nhưng vẫn phong quang như cũ, khí phách vẫn còn, lúc đó nàng lại cứ nghĩ mình vẫn còn cái để mà đem ra đàm phán, thậm chí còn không ngại cởi đồ trước mặt Tần Lạc nữa.

Còn lần này thì sao?

Cừu gia đã trở thành một người cao tuổi tay chân bước đi không vững, mắc đủ các thứ bệnh như phong thấp, huyết áp cao và cả lẫn nữa, duệ khí đã mất, không còn hy vọng lật lại thế cờ được nữa.

"Sao cô vẫn muốn kiên trì đến cùng thế?"

Đột nhiên, trong đầu nàng vang lên câu nói của người đàn ông thông minh tự phụ kia.

Có lẽ hắn mới là người tài giỏi chân chính. Hắn đã sớm nhìn ra được kết cục của Cừu gia, nên đã từ chối lời yêu cầu của mình.

Vậy thì lúc nào mới là lúc mà hắn lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn của mình chứ?

"Quả là có chút mong mỏi." Cừu Yên Mị nheo mắt lại nói.

"Mong mỏi điều gì?" Cừu Trọng Dung đứng sau Cừu Yên Mị hỏi.

"Mong mỏi … lần gặp này." Cừu Yên Mị cười nói. "Thực ra thì hai người các cậu không cần phải vào đâu."

"Em còn không sợ thì chị sợ cái gì?" Cừu Trọng Dung chỉ vào miếng dính trên mũi mình, nói: "Cùng lắm thì lại bị anh đánh cho một trận chứ gì. Chị yên tâm, khi nào cần bọn em ngất đi thì nháy mắt cho bọn em biết là được, tốt nhất là đừng để anh ta đích thân ra tay. Tên này ra tay chẳng khách khí chút nào. Lần trước suýt chút nữa thì đá gãy xương sườn của em đấy."

"Anh ấy không đánh hai cậu thì hai cậu mới phải tự cầu phúc cho mình." Cừu Yên Mị thản nhiên nói.

"Như thế thì có thể bù đắp được những sai lầm ngày trước phạm phải?" Cừu Trọng Dung nhún vai nói. "Cô chị gái của chị chẳng dễ nói chuyện chút nào."

Vì sao mà Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu lần trước bị đánh cho như thế mà vẫn mặt dầy đi theo Cừu Yên Mị tới đây?

Bởi vì họ biết rằng, theo như xu thế phát triển của tình hình hiện nay, thì Cừu gia không lâu nữa sẽ bị đổi chủ.

Đến lúc đó thì những việc làm ngu ngốc mà ngày trước hai người bọn họ làm với Lệ Khuynh Thành, thì không biết nàng ta sẽ đối đãi lại với mình ra sao đây?

Hiện giờ bọn họ chủ yếu là muốn đến đây gây ấn tượng tốt cho Tần Lạc, nếu có thể khiến cho hắn hả giận, thì chịu vài cái tát cũng chẳng đáng kể gì. Chứ nếu để người phụ nữ đó đích thân ra tay thì e rằng dao trắng tiến vào thì dao đỏ sẽ được rút ra rồi.

Bọn họ không sợ Tần Lạc đánh người, mà ngược lại bọn họ lại hy vọng được Tần Lạc đánh cho một trận nên thân. Đôi khi để bảo toàn tính mạng thì không thể không hạ thấp mình xuống được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Cừu Yên Mị tất nhiên là cũng hiểu được những tâm tư này của bọn họ. Vì vậy mà nàng mới nói rằng Cừu gia không hoàn toàn đều là những kẻ bỏ đi.

Biết ứng phó linh hoạt trong mọi tình huống mới là một đại trượng phu.

Cừu Yên Mị bước tới trước mặt viên bảo vệ, cười nói: "Phiền anh thông báo với Tần Lạc tiên sinh một tiếng giúp tôi, nói rằng có mấy người họ Cừu đến thăm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play