Cũng không thể trách lão Triệu lại có một ý nghĩ tục tằn như vậy, chủ yếu là do vết thương của Đại Đầu quả là rất nghiêm trọng, toàn thân được bọc một lớp băng gạt dầy cộm, như thể đã bị đốt cháy bỏng hết người vậy. Vì thế mà ông hỏi vậy tất nhiên cũng chẳng có gì là sai.

Trong tội bất hiếu thì vô hậu là tội lớn nhất. Nếu muốn có hậu thì phải làm thế nào? Thì phải giữ cho tốt cái của quý chứ làm sao nữa?

Cái đó mà bị cháy hỏng rồi thì làm sao có con cháu đầy nhà được?

Suy nghĩ của lão Triệu tương đối truyền thống, bảo thủ, tất yếu là không hy vọng có chuyện như vậy xảy ra trên người nhà mình rồi. Vì vậy mà ông không thể không quan tâm thái quá đến vấn đề này.

Nghe Đại Đầu đáp lời xong thì lão Triệu mới nhẹ hết cả cõi lòng, ông cười hì hì nói: "Vẫn còn nguyên vẹn là tốt rồi, vẫn còn nguyên vẹn là tốt rồi. Con cứ lái xe cho lãnh đạo cho đường hoàng, gom góp tiền thêm khoảng hai năm nữa là đủ tiền cho con lấy vợ đấy. Cha thấy Tiểu Thúy ở thôn sau khá tốt, cũng không biết là đã gả cho ai chưa? Nếu mà vẫn còn chưa có mối nào thì lần này quay về cha sẽ bảo bà mối đi nói giúp cho."

"Không cần đâu ạ." Đại Đầu nghiến răng nói.

"Cái gì mà lại không cần? Sao lại không cần? Mày về thôn mà xem xem, có ai bằng tuổi mày mà giờ này vẫn chưa lấy vợ chưa? Mày xem ân nhân kia kìa, ân nhân lớn hơn mày có vài tuổi, vậy mà người ta cũng có vợ rồi đấy. Việc này không thể nghe theo mày được." Triệu Quốc Phú ở trước mặt Đại Đầu rất có phong thái gia trưởng, nói năng đều có phần độc quyền quyết đoán.

"Con không thích Tiểu Thúy."

"Không thích Tiểu Thúy? Thế mày thích ai?" Triệu Quốc Phú đột nhiên trợn tròn mắt hỏi: "Có phải mày đã có đối tượng rồi không?"

"Con chưa có ai cả." Đại Đầu buồn bực nói. Cậu ta thấy hôm nay cha mình thật đáng ghét, sao cứ nói những thứ mà trước giờ chưa nói làm gì chứ.

"Không có thì tốt. Đừng có tìm người thành phố đấy, điều kiện gia đình mình thì con cũng biết rồi đấy, mở miệng ra là đòi sính lễ cả trăm nghìn nhân dân tệ rồi, đã thế còn đòi nhà, đòi xe ai mà chịu nổi? Hơn nữa con gái thành thị được nuông chiều quen rồi, chẳng biết làm lụng gì, con gái nông thôn nhanh nhảu, tháo vát hơn nhiều."

"………….."

Đại Đầu bây giờ chỉ muốn Tần Lạc vào mà đưa cha mình về nhà ngay lập tức thôi, ông lão hôm nay bị kích động gì thế không biết?

Thấy ánh mắt không vui của Đại Đầu, lão Triệu đành kết thúc chủ đề này, nói: "Con cứu ân nhân mà bị thương, thế thì ai lái xe cho ông chủ của con? Liệu người ta có nhân cơ hội này mà đổi một tài xế khác không?"

Đại Đầu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Thực ra thì … con không phải là tài xế lái xe đâu."

"Không phải là tài xế?" Triệu Quốc Phú bị cái tin này làm cho điếng người. "Sao lại không phải là tài xế? Không phải là tài xế thì là cái gì? Số tiền mà con gửi về cho ta là từ đâu mà có? Căn nhà hiện giờ là ai thuê thế?"

"Con là quân nhân." Đại Đầu đáp lại một tràng câu hỏi của cha mình chỉ với một câu trả lời.

"Quân nhân?" Triệu Quốc Phú trợn tròn mắt ngạc nhiên. "Sao lại thành quân nhân được?"

"Ân nhân giới thiệu cho." Đại Đầu nói.

"Ân nhân đâu rồi? Cha phải dập đầu với ân nhân một cái mới được." Hốc mắt Triệu Quốc phú phút chốc trở nên đỏ ngầu. "Sao ân nhân lại đối xử tốt với nhà chúng ta như thế chứ? Cha lại cứ tưởng ân nhân tìm giúp con công việc tài xế, không ngờ còn đưa con đi làm quân nhân nữa, quân nhân tốt. Quân nhân tốt lắm. Triệu gia nhà chúng ta cũng có quân nhân rồi."

Thấy bộ dạng xúc động của cha mình thì Đại Đầu cũng chịu không nổi.

Kỳ thực thì khi còn ở quê nhà, cha cũng đã đưa mình đi bộ đội. Đối với những người con dân nông thôn không có bối cảnh, không có chỗ dựa, thì đi bộ đội là một lựa chọn không tồi chút nào.

Nhưng càng ở dưới đáy xã hội thì lại càng đen tối. Cha đem theo hai con gà mái đến tìm trưởng thôn, nói rõ với ông ta là muốn cho con trai mình đi bộ đội.

Trưởng thôn nghe xong thì bĩu môi, chỉ với một câu rằng con trai ông không đủ tiêu chuẩn về chiều cao thế là bị từ chối thẳng thừng.

Về sau Đại Đầu mới biết, trưởng thôn đã bán luôn ba cái tên trong danh sách đi bộ đội với giá mỗi cái là năm nghìn nhân dân tệ.

Sau khi đặt chân tới thành phố thì Đại Đầu lại càng cảm nhận sâu sắc hơn về mặt tối tăm khiến cho người ta phải ớn lạnh của cái xã hội này.

Nói thực thì Đại Đầu lần đầu tiên cảm nhận được những thứ gọi là tôn trọng và ấm áp là từ trong con người của Tần Lạc.

Cũng chính vì như vậy nên cậu ta mới có một cảm giác biết ơn đặc biệt với Tần Lạc đến thế.

Bởi vì Tần Lạc không chỉ thay đổi cuộc sống, vận mệnh của mình mà còn cải tạo luôn cả thế giới tinh thần của mình nữa.

Nếu không có anh ấy thì mình làm sao có thể tiếp xúc được với một tổ chức bí mật như Long Tức chứ?

Hoặc có lẽ cho tới tận lúc già rồi chết, mình cũng không bao giờ nghe nói đến một nơi như vậy.

Vậy mà bây giờ mình lại là một trong những thành viên của tổ chức đó.

"Đại Đầu à, con phải nhớ cho kỹ, nhất định phải báo đáp ân nhân đấy. Nếu không có ân nhân, thì mồ của cha con chắc giờ cây cỏ đã mọc um tùm rồi, con giờ còn làm quân nhân nữa." Triệu Quốc Phú nghiêm túc nhìn vào mặt con trai mình nói.

"Con biết phải làm thế nào rồi." Đại Đầu trầm giọng nói.

"Con đã làm thế rồi." Câu nói này Đại Đầu giữ chặt trong lòng không nói ra.

Nửa giờ đồng hồ sau, Tần Lạc mới đi vào nhìn Triệu Quốc Phú nói: "Chú à, khó khăn lắm chú mới đến đây một chuyến, lần này đến rồi thì cứ ở luôn lại đây đi. Cháu đã sắp xếp xong xuôi rồi, chú sẽ ở ngay cạnh phòng của Đại Đầu."

Lão Triệu bước lên phía trước hai bước, sau đó quỳ phịch xuống trước mặt Tần Lạc.

"Chú làm gì thế? Sao chú lại quỳ rồi?" Tần Lạc vội chạy đến đỡ ông dậy.

"Ân nhân, giờ tôi mới biết Đại Đầu không phải là tài xế mà là quân nhân, ân nhân đã làm cho nó trở thành quân nhân. Tôi không biết phải cảm tạ ân nhân như thế nào cho phải, thôi thì cứ để tôi lạy vài cái đi."

Giờ Tần Lạc mới hiểu là đã có chuyện gì xảy ra. Đại Đầu trở thành thành viên của Long Tức đâu có liên quan gì nhiều đến mình đâu, chủ yếu là do Ly đã nhìn ra được tiềm lực trong con người cậu ta.

Tần Lạc cố gắng đỡ ông lão dậy, nói: "Vừa rồi cháu đã nói với chú rồi, cháu với Đại Đầu là anh em của nhau, vì vậy mà chú cũng chính là trưởng bối của cháu. Chú quỳ xuống trước mặt cháu như thế này không phải là làm cho cháu tổn thọ rồi sao?"

"Tôi không có ý đó, tôi chỉ là …" Triệu Quốc Phú vội vàng giải thích.

Tần Lạc nhìn Đại Đầu cười nói: "Người nhà của cậu ấy thì cũng là người nhà của cháu, cha của cậu ấy cũng là cha của cháu. Chỉ cần cháu có cơm ăn áo mặc thì cháu nhất định sẽ không để cho hai người phải chịu đói khát đâu."

Tần Lạc biết rằng, công việc của Đại Đầu là vô cùng nguy hiểm. Bất kể lúc nào cũng có thể gặp phải bất trắc khi thực thi nhiệm vụ.

Đại Đầu lại chẳng có bạn bè thân thích gì, chỉ có người cha này là người duy nhất khiến cho cậu không yên tâm nhất.

Tần Lạc nói như vậy cũng là muốn cho Đại Đầu được yên tâm, chỉ cần có mình ở đây thì nhất định sẽ chăm sóc cho cha cậu ấy hẳn hoi tử tế.

Tất nhiên, nếu Đại Đầu quả là quên mình vì nước thì đất nước cũng sẽ bồi thường thât hậu hĩnh. Chỉ có điều là bọn họ chỉ có thể cho một khoản tiền, còn mình thì lại đối đãi với ông lão như người trong nhà mình vậy.

Cổ họng của Đại Đầu khẽ động đậy nhưng lại không nói được lời nào.

Còn Triệu Quốc Phú đứng ở một bên không ngừng quệt nước mắt, liên tục nói không biết phải cảm tạ Tần Lạc như thế nào cho phải nữa.

…………………..

Với thế lực và địa vị của Cừu gia, thì khi nhân vật quan trọng qua đời ắt hẳn là phải tổ chức một buổi đại táng thật phong quang.

Nhưng gần đây tin dữ liên tục giáng lên đầu Cừu gia, đầu tiên là có người đến linh đường làm loạn, sau đó là cổ phiếu của Bách Giai Nhạc rớt giá, hạng mục Phượng Hoàng Thành có vấn đề, Cừu Đình Đình bị trúng đạn, và cả chuyện cổ đông của Khang Đức đồng loạt phản lại.

Giống như là có một tầng tầng lớp lớp mây đen dầy đặt kéo đến trên đỉnh đầu, làm cho mỗi một người trong Cừu gia trong lòng đều nặng trình trịch, nên giờ đây chẳng ai còn nghĩ đến việc tổ chức tang lễ nữa.

Hơn nữa, nếu có muốn làm to thì cũng phải có người đến tham gia mới được chứ. Từ khi Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc tới Tấn Nghi Quán làm loạn, thì đẳng cấp khách mời đến thắp hương lùi xuống mấy bậc. Có không ít gia tộc có quan hệ khá tốt với Cừu gia nhưng giờ đây chỉ phái một hai người con cháu trong nhà đến cho có lệ.

Khi còn sống Cừu Thiên Tứ phong quang bao nhiêu thì khi chết đi lại khổ sở bấy nhiêu, cũng coi như là bị người cháu gái Lệ Khuynh Thành đâm cho một nhát đau đớn.

Thường thì người chết rồi thì nợ nần tự khắc tiêu tan. Nhưng đáng tiếc là cho dù ông ta có chết rồi nhưng vẫn phải trả nợ.

Gần đây Cừu gia ngày nào cũng phải mở vài cuộc họp gia đình, nếu là ngày trước thì con cháu trong Cừu gia đã sớm không thể chịu đựng được nữa rồi. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Nhưng bây giờ thì chẳng có ai có lấy một lời oán trách, vì bọn họ biết rằng tai họa sắp giáng xuống Cừu gia. Nếu trong trận chiến này mà Cừu gia ngã xuống thì chờ đợi bọn họ sẽ là … không có nhà lầu, không có xe hơi hạng sang, không người hầu kẻ hạ, không có những cô ngôi sao mới nổi đầu gối tay ấp và quan trọng hơn cả, đó là bọn họ sẽ bị những người mà ngày trước mình từng đắc tội chà đạp cho đến chết.

Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền. Còn đối với những bậc con cháu như bọn họ, thì một ngày không thể không có quyền lợi che chở.

Cừu Dật Vân ngẩng cái đầu rối tung rối mù của mình lên, dùng ánh mắt đỏ lòm của mình lên nhìn khắp mọi người một lượt, nói: "Tình hình thì mọi người đều biết rõ hết rồi chứ? Tôi cũng chẳng còn gì để mà giới thiệu nữa. Hiện giờ đang là lúc sinh tử tồn vong của Cừu gia, mọi người đều là người một nhà, bây giờ hãy bỏ qua những mối ân oán nhỏ nhoi của nhau và tính ích kỷ, hay những âm mưu của mình đi. Cừu gia mà mất thì mọi người chẳng ai còn gì cả. Nếu ai có ý kiến gì hay thì cứ nói ra đi, bây giờ không phải là lúc giấu giếm, giữ tài cho riêng mình đâu."

Chẳng có ai lên tiếng, căn phòng khách im lặng đến chết người.

Cừu Dật Vân móc một điếu thuốc ra rồi đốt lên theo thói quen, mấy ngày hôm nay ông gần như chưa được ngủ yên hôm nào, đều phải dựa vào rượu và hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác để giữ cho mình được tỉnh táo.

Chỉ trong vài ngày mà tóc ông đã có không ít những sợi trắng muốt, lưng khom hết cả lại, nhìn già nua đi rất nhiều.

Ông rít mạnh một hơi, trầm giọng nói: "Tôi xin lỗi mọi người, nhà ta xảy ra chuyện này cũng vì năm đó tôi đã phạm phải sai lầm. Việc này mà kết thúc, Cừu gia nếu có thể vượt qua được cửa ải này, thì tôi sẽ thối vị cho người có tài. Tôi và anh cả, lão tam, lão tứ đã bàn bạc cả rồi, lần này bất luận là ai, chỉ cần có thể giúp Cừu gia vượt qua cửa ải khó khăn này thì người đó sẽ tiếp nhận vị trí của tôi."

Lần này đúng là "trọng thưởng" rồi. Tiếp nhận vị trí của Cừu Dật Vân cũng có nghĩa là nắm hết sự nghiệp to lớn của Cừu gia.

Nói cách khác, thì người này sẽ trở thành người cầm đầu trong lĩnh vực thương nghiệp của Cừu gia, và cũng là người nhậm chức chủ nhân của Cừu gia.

Ông vừa thốt ra lời này thì bao nhiêu người trong chốc lát mắt đã sáng hết cả lên.

Nhưng khi nghĩ đến nỗi lo bên trong và hoạn nạn bên ngoài của Cừu gia, thì những đôi mắt đó lại tối đen trở lại.

Vẫn không có ai lên tiếng, Cừu Dật Vân có chút thất vọng.

Ông ta lướt mắt nhìn một lượt, sau đó chủ động đích danh, nói: "Yên Mị, con có cách gì không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play