Sau khi trường đua ngựa Hoa Điền xảy ra hỏa hoạn, thì một trong những cổ đông lớn nhất là Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không chịu ra mặt. Tất nhiên, nàng cũng không thích hợp để làm chuyện đó.
Nhưng đến khi Tần Lạc nằm trong viện điều dưỡng của gia tộc Văn Nhân thì Văn Nhân Mục Nguyệt mới có đủ lý do để tới đây thăm hắn. Dù gì thì cả cái đất Yến Kinh này đều biết quan hệ giữa Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc có gì đó "mập mờ không rõ ràng".
Tần Lạc gặp Văn Nhân Mục Nguyệt ở ngay trong phòng bệnh, Lệ Khuynh Thành lại "biết điều" mà lui ra ngoài như những lần trước.
Tần Lạc phát hiện ra một điều, cứ mỗi lần hắn gặp mặt Văn Nhân Mục Nguyệt thì xung quanh chẳng còn bất kỳ một bóng hình ai.
Lâm Hoán Khê cũng thế mà Lệ Khuynh Thành cũng thế, đến cả một người không sợ trời mà cũng chẳng sợ đất như Vương Cửu Cửu cũng vậy, không biết là do khí chất của nàng lớn quá hay là do những người phụ nữ khác đều sợ ở cùng với nàng.
Có lẽ bọn họ sợ không biết phải nói chuyện thế nào với một người phụ nữ "luôn có hành động đơn độc một mình" cũng nên.
"Người nhà Cừu gia đến đây rồi phải không?" Văn Nhân Mục Nguyệt vừa mới gặp Tần Lạc đã hỏi luôn.
Nàng rất hiếm khi chủ động quan tâm sức khỏe của người khác, xem ra thì có phần vô tình vô nghĩa, nhưng phải sau khi tiếp xúc qua lại với nhau thì mới thấy rằng, bên ngoài vỏ bọc băng giá lạnh lùng của nàng đó là một trái tim tinh tế, tỉ mỉ đầy nhiệt huyết. Có rất nhiều việc mà Tần Lạc không để ý tới thì nàng lại chủ động giúp hắn làm hết, chỉ có điều là nàng ngại bày tỏ ra mà thôi.
Hoặc có lẽ là không thèm biểu lộ ra bên ngoài cũng nên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Người phụ nữ này, dường như là còn kiêu căng, ngạo mạn hơn cả tiên nữ trên trời một bậc.
"Sao em biết?" Tần Lạc hỏi xong thì không chịu nổi đành phì cười lên một tiếng. Hắn hiện giờ đang ở trong viện điều dưỡng của gia tộc Văn Nhân, vì vậy mà ở trong này có xảy ra chuyện gì thì một chủ nhân như nàng lại không biết được sao?
"Cô ấy đến làm hòa." Tần Lạc cười nói. "Em phải biết sự lựa chọn của anh chứ."
"Em không biết là cô ấy đã cởi bỏ hết quần áo trước mặt anh."
Trong nháy mắt hai má Tần Lạc đỏ ửng lên, cả giận nói: "Em theo dõi anh đấy à?"
Văn Nhân Mục Nguyệt khó chịu liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái, rồi nói với giọng bình tĩnh: "Em ở ngay bên cạnh."
"…." Tần Lạc giờ đây chỉ muốn lôi ngay Lệ yêu tinh ra mà tét vào mông nàng mấy cái cho hả giận. Người phụ nữ này thật không chịu nổi, Văn Nhân Mục Nguyệt đến rồi mà không nói một tiếng, lại còn đưa luôn nàng đến phòng bên cạnh để nghe lén nữa.
Cũng may mà vừa rồi hắn lòng dạ trong sáng, thủ thân như ngọc, chứ nếu mà chẳng may hkông nhịn nổi mà đè Cừu Yên Mị ra giữa phòng bệnh mà làm chuyện đó, thì hình tượng huy hoàng, thuần khiết, trong trắng, đáng yêu của mình không phải là đã bị hủy hoại trong chốt lát rồi hay sao?
Bọn họ sẽ nhìn mình với con mắt thế nào đây? Sẽ làm gì còn người phụ nữ ngu ngốc nào chủ động sà vào lòng mình nữa?
"Anh cũng không ngờ cô ấy lại có thể làm một chuyện như vậy. Nếu sớm biết trước thì anh đã không để cô ấy vào trong này rồi." Tần Lạc mặt dầy nói. "À đúng rồi, em đến đây để hỏi thăm sức khỏe anh phải không?"
"Em đến để bàn với anh xem bước tiếp theo chúng ta sẽ phối hợp thế nào." Văn Nhân Mục Nguyệt chẳng nể mặt Tần Lạc chút nào.
Tần Lạc cũng chẳng thấy xấu hổ gì, cười nói: "Việc này cứ để em với Lệ Khuynh Thành bàn bạc với nhau là được rồi. Dù gì thì anh cũng không hiểu cho lắm."
"Gì cũng không hiểu mà còn nghĩ ra được cả độc kế bắt lươn trạch."
"…………"
"Hai ngày sau, Cừu Dật Thái sẽ đi theo một đoàn khảo sát ra nước ngoài thăm viếng." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Giải quyết tận gốc." Tần Lạc cười nói. Cừu Dật Thái là lão tam của Cừu gia, cũng là một thành viên tham gia chính trị có cấp bậc cao nhất trong Cừu gia.
Trong lúc sống chết của Cừu gia thế này mà ông ta lại bị phái ra nước ngoài như thế thì nếu nói bên trong không có bàn tay của Văn Nhân Mục Nguyệt thì khó mà tin nổi.
Trong những ngày ông dời đi, thì bọn họ có thể làm vô số việc.
Văn Nhân Mục Nguyệt đưa mắt nhìn Tần Lạc một cái nói: "Rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
"Như thế là tốt nhất." Tần Lạc gật đầu nói. Nói vậy thì linh hồn của những người đã phải bỏ mình nơi biển lửa sẽ được yên nghỉ, những người bị lửa thiêu đốt làm cho bị thương kia cũng được an ủi phần nào.
Hít, thở, ái tình và thù hận là bốn việc quan trọng nhất trong cuộc đời của một con người.
………………….
Kết quả bên phía quan chức nhà nước về vụ hỏa hoạn ở trường đua ngựa Hoa Điền cuối cùng cũng được cho ra. Những nhân viên trong bộ máy quan chức nhà nước khi tiếp nhận phỏng vấn thì đã nói thế này: Trải qua một cuộc điều tra, kiểm nghiệm cẩn thận thì chúng tôi cho rằng đây đúng là sự kiện tự cháy rừng đột phát. Qua việc hợp tác giữa bên cảnh sát và đội cứu hỏa, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, không sợ gian khổ thì cuối cùng cũng nhanh chóng, kịp thời dập tắt trận hỏa hoạn này một cách toàn diện.
Tất nhiên, đây chỉ là một cách biểu lộ, một nghi thức và cũng là một thói quen được nuôi dưỡng từ nhiều năm.
Chẳng có ai coi những lời này là sự thực, đến cả bản thân những người nói ra cũng sẽ không tin vào điều đó.
Tất cả mọi người đều đang chờ dợi, chờ đợi Tần Lạc phản kích.
Trước là mâu thuẩn được tăng thêm một bậc bởi sự việc bà lão họ Lý và siêu thị Bách Giai Nhạc, người nhà bà lão Họ Lý từ chối món tiền bồi thường kết xù của siêu thị Bách Giai Nhạc, một lòng đòi đâm đơn tố cáo Bách Giai Nhạc ra tòa.
Theo sự thăng hoa của sự việc thì mọi người càng chú tâm quan sát tình hình có liên quan đến tập đoàn buôn bán theo chuỗi Bách Giai Nhạc này. Trước cửa của một siêu thị lớn mà có thể giăng lưới bắt chim được, chẳng có lấy một bóng người ra vào, đơn tiêu thụ hàng ngày của nó không đến một nghìn nhân dân tệ, chủ yếu là vì người đứng vây xung quanh đông quá, đứng mệt rồi thì họ phải mua chút đồ uống ở mấy tiệm bên ngoài uống cho đỡ khát. Nếu không thì đến cả gần nghìn dân tệ này cũng chẳng thu được.
Chẳng có ai dám bước vào bên trong mua đồ, ai mà đi vào thì sẽ bị mọi người nhổ nước bọt vào người khinh bỉ, hơn nữa trong lúc này những siêu thị khác vì muốn lôi kéo khách hàng, bọn họ liên tục cho ra những hoạt động khuyến mãi như "hoạt động ưu ái bán giá hạ" hay "mua đủ một trăm tệ hoàn trả hai mươi tệ, mua đủ hai trăm tệ thì hoàn trả năm mươi tệ", thế thì ai còn muốn vào trong Bách Giai Nhạc mua hàng để rồi bị người ta chửi rủa nữa chứ?
Không có ai mua hàng, những cửa hàng không bán được đồ ra bên ngoài, thì những thương nhân phụ trách các cửa hàng đó liền rối rít đòi trả lại quầy hàng và hoàn lại tiền cho họ.
Giới truyền thông cũng luôn đưa tin về sự việc này, Bách Giai Nhạc trở thành một con chuột hôi thối, ai mà dính vào thì sẽ bị đen đủi theo.
Tình hình trong nước rất nhanh đã được phản ứng ra thị trường chứng khoán nước ngoài, cùng với những vụ bê bối của Bách Giai Nhạc không ngừng xuất hiện, thị trường chứng khoán của Mỹ đã có xu hướng bán tống bán tháo cổ phiếu của Bách Giai Nhạc, đến cuối cùng thì không thể không ngừng hoạt động để tiến hành điều chỉnh.
Ngay sau đó, từ Dương Thành lại truyền đến tin tức về vấn đề vay nợ trái phép của tòa lầu cao cấp "Phượng Hoàng Thành" mà tập đoàn Đại Địa vừa mới khai phá, tất cả đất đai mà bọn họ dùng để cầm cố thực ra đã sớm được dùng trong lần vay nợ trước rồi. Vì việc này mà phó thị trưởng chịu trách nhiệm phê duyệt và một vị có thực quyền trong ngân hàng đã bị té ngã, tài khoản và vốn của tập đoàn Đại Địa đã bị ngân hàng cho tạm ngưng hoạt động.
Tin dữ cứ liên tiếp truyền đến, người của Cừu gia đều ngẩn hết cả người ra. Càng làm cho người ta phải hộc máu miệng, đó là chỗ dựa vững chắc nhất hiện giờ của bọn họ lại ở nước ngoài, vì vậy mà muốn tìm người đứng ra phản kích cũng không có.
Tất cả các liên minh trên con đường chính trị của Cừu gia đều biến mất tăm mất tích, không phải là đi ra nước ngoài thì cũng là đi công tác, người của Cừu gia đến tận nhà gặp mặt cũng không có kết quả gì, như thể Cừu gia là một bọn đòi nợ độc ác vậy.
Hôm nay Cừu Dật Vân đã đánh vỡ ba cái chén rồi, mỗi một lần có tin dữ truyền đến thì ông ta liền cầm lấy một chiếc chén ném văng ra xa.
Như thể tiếng vỡ vụn của chén có thể làm cho ông ta trút bớt được nỗi giận dữ trong người mình vậy, chỉ có điều hành vi thế này ở trong mắt của những người bề dưới trong nhà càng trở nên tuyệt vọng và bế tắc hơn.
"Ăn hiếp người quá đáng, đúng là ăn hiếp người quá đáng quá." Cừu Dật Vân gào thét lên từ đáy lòng mình. Công phu dưỡng khí của ông ta trước giờ vẫn rất tốt, trong giới làm ăn buôn bán cũng được coi như một nhân vật có tiếng. Nhưng khi chính mắt mình nhìn thấy sự nghiệp to lớn mà một tay mình làm nên cứ từng bước sụp đổ như vậy mà chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn, không làm được gì hơn, cái cảm giác đó quả là khiến cho người ta phải tức đến hộc máu. Nếu không thét lên vài tiếng thì ông sợ rằng mình sẽ bị tụ huyết trong não mà ngã quỵ luôn mất.
Chẳng ai biết được là ông đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho cái sự nghiệp này. Cả đời ông đều hao phí vào việc này, nhìn nó to lớn hơn từng ngày còn vui vẻ, hưng phấn hơn cả nhìn con gái mình lớn lên từng ngày.
Nhưng giờ đây lại bị người ta đánh vỡ, muốn cướp nó đi, thì ông làm sao có thể nhẫn nhịn nỗi nữa?
"Lão nhị, việc làm ăn buôn bán trước giờ vẫn do chú đảm nhiệm, chúng tôi cũng không biết nói gì. Bây giờ rơi rớt đến mức này, chú cũng phải nghĩ xem có cách nào không." Cừu Dật Thanh cũng cau mày ủ rũ nói, chiếc gạt tàn trước mặt đã đầy ắp những đót thuốc.
Cho đến tận giờ mà mấy người này vẫn còn muốn trốn tránh, đổ dồn trách nhiệm, điều này khiến cho Cừu Dật Vân lạnh hết cả cõi lòng.
Nhưng ông ta hiểu rất rõ một điều, đó là hiện giờ vẫn chưa là lúc mà bọn họ làm náo loạn lên.
Ông ta nhẫn nại giải thích nói: "Đại ca, không phải em không muốn nghĩ cách, anh cũng thấy rồi đấy, lão tứ mấy hôm nay vẫn ở bên ngoài tìm đường. Nhưng bạn bè thân thích của Cừu gia chúng ta đều tránh không muốn gặp, có mấy nhà đến cổng chú ấy cũng không vào được. Thời buổi bây giờ chính là như thế, ai có bối cảnh to lớn, ai có túi tiền rủng rỉnh thì người đó có quyền phát ngôn. Em chỉ là một thương nhân, anh bảo em phải tìm ai để giúp đỡ đây?"
"Chỗ Dương Thành rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Miếng đất đó không phải ngày trước đã được phê duyệt hết cả rồi sao? Sao đột nhiên lại có vấn đề vậy?"
Cừu Dật Vân đưa mắt nhìn khinh miệt lên liếc nhìn lão đại của cái gia tộc này một cái, nói: "Việc như thế này chẳng có gì là mới mẻ cả, làm gì có công ty nhà đất nào lại không làm như thế? Chỉ cần chúng ta bán được nhà đi rồi đem tiền và lãi xuất trả cho họ thì căn bản là chẳng làm sao. Ai mà biết đột nhiên bọn họ lại nghiêm chỉnh thế chứ? Bọn chúng giờ muốn dơ đao chém Đại Địa của chúng ta thì em còn có cách nào nữa đây?"
"Không ngờ thằng nhải đó lại có tầm ảnh hưởng lớn thế ở Dương Thành." Cừu Dật Thanh buồn bực nói. "Sớm biết trước thế này thì chúng ta đã nhường nó một chút rồi."
Cừu Dật Vân không nói gì, về vấn đề này ông không có quyền nói gì cả.
Có những mối thù hận ngay từ đầu đã được gieo mầm rồi, trừ phi … trừ phi năm đó ông không quen người phụ nữ đó, không cùng bà ta sinh ra một người con gái như thế này.
Nếu… trên thế giới này có những việc có thể dùng nếu được không?
Bên ngoài cổng biệt thự vang lên tiếng chuông cửa, rất nhanh, viên quản qia đã cầm một tấm danh thiếp đi vào nói với Cừu Dật Thanh: "Thưa lão gia, có một người phụ nữ muốn gặp ông."
Nói rồi ông cung kính đưa tấm danh thiếp đó cho Cừu Dật Thanh.
Cừu Dật Thanh tiếp lấy tấm danh thiếp, suýt chút nữa thì ngất luôn tại trận.
"Con nữ yêu tinh đó lại đến rồi." Cừu Dật Thanh mặt mày tái xanh nói.